Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết [Phần 2: I'M No Longer A Cinderella]

Chương 6



Hàm Vũ Phong bước ra từ phòng thay đồ, khiến tất cả đều choáng ngợp.

Thiết kế nam của bộ sưu tập mùa thu này khá đơn giản, một áo len màu xám tro vạt dài bất đối xứng được may thêm phần cổ cài khuy bằng vải áo sơ mi trắng, nhìn như thể mặc áo sơ mi bên trong áo len vậy. Đi kèm với nó là quần ripped-jeans màu be, xắn hai gấu là ngắn đến ngang bắp chân để đi kèm đôi giày màu xám đen với cổ rất cao, thiết kế mang cảm hứng theo giày chiến đấu của đội SWAT quốc gia Mỹ nhưng được cách điệu cho mềm mại hơn, hàng dây giày dày hơn một chút, và có thể bẻ gập phần cổ xuống tầm năm xentimet. Ngoài bộ đồ này, có một chiếc hoodie màu xám nhạt với viền túi giả phéc mơ tuya màu đỏ để mặc ngoài áo len, hoàn thiện một set đồ casual trong bộ sưu tập mùa thu. Đây là thiết kế của Vũ Lục Hàn. Và trùng hợp thay, cảm hứng của toàn bộ thiết kế này chính là chồng cô. Vũ Lục Hàn nhìn theo phong cách của chồng, thay đổi nó thành một tổng thể hoàn hảo. Và giờ, chính nguồn cảm hứng đang diện thiết kế ấy, cô không miêu tả nổi cảm xúc hỗn độn của mình lúc này.

Ngay cả Vũ Lục Hàn, người hàng ngày được nhìn chồng mình diện những bộ đồ casual tựa như thế này, vẫn không khỏi choáng ngợp. Những nhân viên khác trong phòng cô chưa bao giờ nhìn thấy sếp trong những bộ đồ đơn giản, trừ buổi tối đi ăn hôm qua, tất thảy đều há hốc miệng sửng sốt. Hàm Vũ Phong khi không mặc suit trẻ trung và nam tính hơn nhiều. Không ai còn thấy hắn nghiêm túc và lạnh lùng, xa cách như mọi ngày nữa.

”Sao thế?”, người đầu tiên hắn nhìn khi bước ra ngoài là Vũ Lục Hàn. Hắn cười nhẹ khi thấy ánh mắt của cô, dang tay ra và nhìn xuống, “Có gì không ổn à?”

”Mọi thứ đều rất tuyệt!”, Vũ Lục Hàn cười tươi rói, đến gần hắn chỉnh lại cổ áo. Cô bỗng dưng nhớ ra mình đang ở nơi làm việc với rất nhiều đồng nghiệp vây quanh, cúi đầu hắng giọng rồi lùi ra một chút.

”Mẫu nữ đã xong chưa?”, cô lớn tiếng hỏi để át nỗi xấu hổ, nhưng chồng cô rõ ràng chẳng biết xấu hổ là gì. Hắn vẫn còn cười toe toét như trêu ngươi trước phản ứng của cô. Nếu họ đang ở nhà lúc này, cô chắc chắn sẽ cắn vào bắp tay hắn.

Mai Kiều Dung cùng hai mẫu nữ bước ra. Họ khựng lại một chút trước Hàm Vũ Phong, và Mai Kiều Dung đã chào hắn bằng một nụ cười khi ánh mắt hắn lướt qua mình.

”Bọn em xong rồi!”, Mai Kiều Dung hào hứng bên hai cô người mẫu đã được trang điểm kĩ càng, bỗng dưng ngập ngừng, “Nhưng... chị Tiểu Hàn này...”

”Em cứ nói đi”, Vũ Lục Hàn cười nhẹ, dùng mắt ra hiệu cho nữ nhân viên của mình mang theo đồ của mẫu nữ vào phòng thay đồ. Mai Kiểu Dung nhìn Hàm Vũ Phong, và cô biết điều ấy.

”Em nghĩ rằng... mẫu nam... cũng phải trang điểm cho hợp concept chứ?”

Vũ Lục Hàn có một chút ngỡ ngàng, nhìn sang hắn. Hàm Vũ Phong đang vuốt lại mái tóc của mình, nghe thấy vậy cũng dừng hình và nheo mắt lại.

”Đàn ông mà cũng phải trang điểm?”

”Không phải theo kiểu nữ giới”, Mai Kiều Dung liếc nhìn hắn và giải thích, “Chỉ là kẻ mắt sắc một chút, tạo khối một chút để lên ảnh rõ được đường nét của khuôn mặt, mái tóc... chỉnh sửa một chút...”

Vũ Lục Hàn khoanh tay lại, trong lòng bắt đầu dậy sóng. Cô biết Mai Kiều Dung nói đúng, trước giờ mẫu nam chụp cho cô luôn phải trang điểm như vậy theo từng concept, có người còn phải tô son màu đậm và đánh phấn mắt. Tuy nhiên, cô không thoải mái khi nghĩ rằng sẽ để ai đó “trang điểm” cho chồng mình. Hàm Vũ Phong có lẽ cũng đang không thoải mái như vậy.

”Việc này cần thiết à?”, hắn quay sang nhìn vợ. Vũ Lục Hàn cắn môi, thở dài. Đây là việc công, cô tự nhắc mình, phải chấp nhận. Cô đành gật đầu.

”Một chút để lên được ảnh thôi. Sẽ không làm mất vẻ nam tính của anh đâu”, cô nói đùa với hắn để bản thân thấy dễ chịu đôi chút, nhưng không hiệu quả. Cô không thấy khá hơn chút nào. Cô hối hận trước suy nghĩ điên rồ của mình cách đây vài phút, đó là đồng ý cho Hàm Vũ Phong thay thế người mẫu nam của mình.

Hàm Vũ Phong dường như chắc mẩm tin tưởng vợ, nhún vai, đi theo Mai Kiều Dung vào phía trong, ngồi xuống chiếc ghế mà cách đó ít phút hai người mẫu nữ đã ngồi. Bên ngoài, vài đồng nghiệp nữ của cô ngó nghiêng, xuýt xoa.

”Không hiểu sếp trang điểm lên trông thế nào nhỉ?”, một cô nàng tò mò rên rỉ, “Tiểu Hàn, đây là lần đầu sếp như vậy à?”

”Cậu nghĩ gì vậy?”, Vũ Lục Hàn lạnh giọng hơn một chút, mọi người tưởng cô ghen tuông vì họ nhìn chồng cô quá nhiều.

”Mình không cố tình nhìn đâu, chỉ là... eo ơi, đẹp trai quá!”

”Cái đồ điên này, im ngay!”, An Như húc khuỷu tay của mình vào lưng cô nàng vừa nói ra câu đấy. Vũ Lục Hàn lại thấy buồn cười.

”Mình đâu có cấm mọi người nhìn”, cô nói nhẹ, quay trở lại trước chiếc laptop và cái máy ảnh của mình, vờ cắm cúi điều chỉnh nhưng ánh mắt lại lia về phía xa.

Hàm Vũ Phong, vị thần Hy Lạp của cô, hắn ngồi trên chiếc ghế cao đó như một chàng trai lười biếng, hơi ngửa đầu lên, đôi mắt nhắm nghiền, im lìm, đẹp như được tạc. Mai Kiều Dung... đang cúi xuống hơi quá sát gương mặt hắn, bàn tay tì vào gương mặt góc cạnh tuyệt vời của chồng cô để kẻ nét viền mắt kín. Cô nghĩ mình đang ghen hơi quá rồi, cô không chịu được một người khác giới khác chạm vào gương mặt của chồng mình, thuộc quyền sở hữu của mình. Cô thấy người nóng bừng như lửa đốt và chỉ muốn bỏ quách ra khỏi phòng, nhưng không thể. Hắn sẽ cười vào cái ghen tuông trẻ con này của cô mất.

Thực chất, từ lúc kết hôn, Hàm Vũ Phong thỉnh thoảnh lại than thở vì “em chẳng ghen gì cả, em chán anh rồi à?“. Cô chỉ biết cười xuề xòa trước câu đó và hôn chồng để chấm dứt bài ca than thở. Không phải vì cô không biết ghen, mà vì hắn chẳng làm gì khiến cô phải ghen cả. Cô biết Hàm Vũ Phong luôn luôn rõ ràng trong mọi mối quan hệ đối với những người khác giới, từ nhân viên cho tới đối tác. Những cô gái thân thiết với hắn là Chu Bạch Thảo và giờ có thêm Triệu Minh đều đã yêu hai anh bạn thân của hắn rồi. Hắn không hề có sự mập mờ nào khiến cô phải phiền lòng, thậm chí sau sự việc một năm trước với bạn gái cũ, Hàm Vũ Phong đã đẩy bản thân lên mức cảnh giới cao hơn, hắn dứt khoát hơn với những cô gái có ý đồ tiếp cận. Cô từng vô tình đọc được mail của hắn với một đối tác nữ muốn rủ chồng cô “đi uống cà phê để bàn thêm về công việc”, và cô chẳng cần phải tức vì Hàm Vũ Phong đối đáp vô tình đến nỗi cô phải bật cười khoái chí. Hắn nói hắn sợ lịch sử lặp lại, hắn sợ hắn lại mắc sai lầm và để mất cô khiến cô hoàn toàn tin tưởng vào sự chung thủy của chồng. Trừ khi cô tự mình suy diễn để ghen, còn không, chẳng có gì mà ghen hết. Cô đương nhiên không bao giờ suy diễn điều gì, chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi và khiến chồng mình thêm mệt mỏi. Hắn thấy cô lâu lắm rồi không ghen, không những không hài lòng với nó mà lại làm loạn vì sợ rằng vợ không còn yêu mình nữa.

Nhưng lúc này thì cô ghen lồng lộn. Thà rằng mắt không thấy, tai không nghe, cô có lẽ sẽ không ghen như bây giờ. Chồng cô ngoan ngoãn để yên cho một cô gái kề mặt sát mặt, để cô gái tung hoàng trên làn da mình. Cô không thể chịu được dù Mai Kiều Dung chỉ đang bôi kem nền lên khuôn mặt chồng cô để còn đánh khối. Cứ nhìn những ngón tay phụ nữ điệu nghệ lướt khắp từng góc cạnh mà đêm nào cô cũng âu yếm vuốt ve, cô rùng mình và ngọn lửa lại bùng lên một tí.

Giá mà cô học về trang điểm, có lẽ lúc này sẽ không có chuyện người nào đó chạm được vào hắn đâu.

”Chị Tiểu Hàn!”, một người gọi to khiến cô giật mình, “Chị nhìn xem mẫu nữ như vậy có cần chỉnh sửa gì về trang phục nữa không?”

Cô ừ một cách vội vã, hi vọng không ai thấy cô đang nhìn chồng với nhân viên trang điểm bằng con mắt hình quả đại bác, ngay lập tức dồn hết sự tập trung lên bộ đồ trên người mẫu nữ để phân tán cơn ghen. Một trong hai mẫu nữ mặc thiết kế của cô đây mà, nhưng cô gái mặc nó có làn da hơi trắng sáng quá. Màu trắng sẽ sang hơn trên làn da hơi rám nắng, vì thế cô nói hai người mẫu hãy đổi trang phục cho nhau. Một cách vô cùng qua quít, cô chỉ nói vậy rồi phẩy tay và lại quay về hướng nhìn cũ, vờ vịt như kiểu mình vẫn chỉ đang điều chỉnh một cái gì đó trên máy ảnh mà thôi...

Mai Kiều Dung đã đánh khối xong, bắt đầu muốn chỉnh lại mái tóc. Mái tóc hoe vàng mềm mại của cô. Hắn vẫn ngồi im, chết tiệt thật, tại sao lúc này hắn lại nghe lời như vậy chứ? Hắn thích con gái sờ vào tóc lắm à? Hắn đã từng nói chỉ cho phép cô được chạm vào thôi mà? Lòng cô lại thổi bùng lên ngọn đuốc chỉ vừa mới xong còn cháy âm ỉ. Mai Kiều Dung xoa xoa hai bàn tay có gel vuốt tóc với nhau, luồn vào giữa mái tóc vàng hoe cắt theo kiểu faux hawk của hắn, định vuốt hết ra phía sau để chuyển thành kiểu undercut. Ồ không, không, tôi không nghĩ thế đâu!

”Được rồi, được rồi đấy!”, Vũ Lục Hàn đặt cộp chiếc máy ảnh xuống mặt bàn, nói rất to và vươn người về phía Mai Kiều Dung, xua tay, “Để yên như vậy cho chị! Undercut không hợp với phong cách bụi bặm mà anh ấy đang mặc đâu!”

Mai Kiều Dung tròn mắt nhìn cô, nhún vai, cười rất tươi ra điều đã hiểu, rồi bắt đầu vuốt mái tóc dựng lên như cũ. Cô bé thậm chí còn “cẩn thận” đến mức dùng ngón tay vuốt dọc ranh giới giữa phần tóc mái dài ở giữa và phần tóc cạo fade ở hai bên của Hàm Vũ Phong, ép tóc vào nếp, trông cứ như cô nhóc đó đang vuốt ve chồng cô vậy!

Vũ Lục Hàn không biết phải nói gì để ngăn cản cô nhân viên trang điểm ngừng ngay tức khắc hành động đó lại. Em sờ mó chồng chị đủ chưa???

Hàm Vũ Phong he hé liếc mắt nhìn Vũ Lục Hàn, khóe môi nhếch lên rất nhẹ. Hắn mở mắt, nhìn thẳng vào nhân viên trang điểm trước mặt mình và hơi nghiêng người về phía sau.

”Vuốt như vậy đủ rồi. Tôi không muốn có cảm giác đầu mình đầy keo như vậy đâu”, hắn buông một câu nói nửa đùa nửa thật khiến Mai Kiều Dung không biết nói gì, chỉ có thể cười toe toét và gật đầu lấy lệ. Hắn đứng dậy ngay, luồn tay vào lúc và bóp nhẹ để mái tóc hơi rối bù nhưng vẫn cuốn hút, giống như mọi ngày.

”Tóc anh phải cứng đơ thế này mới hợp concept của em à?”, hắn đến gần vợ, trêu chọc một câu để một mình cô nghe thấy. Hắn đã nhận ra cô đang ghen.

”Biểu cảm của anh đừng cứng đơ là được”, cô nói một câu nghiêm túc, đưa mắt ra hiệu rằng “anh đi ra kia đi, mẫu nữ đã sẵn sàng đợi anh rồi“. Hàm Vũ Phong cười ám muội, nhìn gương mặt xám xịt của vợ mà lại thấy vô cùng thích thú. Hắn tỏ ra thoải mái hết cỡ, cười với hai người mẫu nữ như thể muốn làm quen.

Vũ Lục Hàn tức giận gấp đôi.

”Ánh sáng! Sao vẫn còn để đèn sáng trưng thế này?”, Vũ Lục Hàn lớn tiếng, lần đầu cô lớn tiếng như vậy để quở trách nhân viên của mình. Người phụ trách ánh sáng bị bất ngờ, lóc cóc chạy đi chỉnh đèn nhỏ xuống. Anh ta ôm tấm bìa bọc thiếc hứng lấy ánh sáng, xoay về nơi bắt sáng nhất trên cơ thể các người mẫu.

”Tạo dáng đột phá hơn đi nào. Không phải đang chụp ảnh street style để đăng lên Instagram đâu”, cô cằn nhằn nhưng lại không nói rõ tên ai.

Hàm Vũ Phong đứng giữa hai mẫu nữ, là trung tâm của bức ảnh, hắn ngược lại như một người mẫu đã có kinh nghiệm vậy. Gương mặt lai tây của hắn mang đến cho hắn một thần thái khác hẳn, vừa sang trọng lại vừa nam tính. Chỉ cần hắn nheo mắt lại một chút, đôi mắt màu nâu khói như đang hút vạn vật chìm đắm về phía mình. Khi hắn quay nghiêng gương mặt về phía nột mẫu nữ và nhắm hờ mắt, vì Chúa, hắn là một kiệt tác. Hắn tương tác rất nhuần nhuyễn với mẫu nữ, hắn biết khi nào phải cười, phải lạnh lùng, hắn biết khi nào khóe môi chỉ cần nhếch lên đôi chút, và vô cùng rõ những lúc cần tạo uy lực với người xem bằng đôi mắt màu khói của mình. Hắn thể hiện vô cùng đúng tinh thần của bộ đồ đang mặc trên người: bụi bặm và khỏe khoắn. Ở những shot hình chụp đơn, có một bức hắn khoe hẳn nụ cười rộng tỏa nắng của mình. Nụ cười khiến cô phải mê mệt. Chỉ có một lần duy nhất hắn cười như vậy, đến mức đôi mắt hơi nheo lại trong suốt, đến mức ngay cả khóe miệng gấp lên cũng vô cùng gợi cảm. Tim cô đã ngừng đập một chút khi thấy chồng cười rạng rỡ như vậy trong ống kính. Cô chắc chắn toàn bộ nữ đồng nghiệp của mình, hiện đang ở trong studio này, đã ngất ngây ngay tại chỗ rồi. Cô không có thời gian để ghen với tất cả mọi người, nhưng cô tự thừa nhận trong lòng không thoải mái đôi chút khi phải bất lực nhìn chồng công khai tỏa sáng trước bàn dân thiên hạ thế này. Cô sẽ gây ra chiến tranh mất.

”Được rồi, nghỉ năm phút nào mọi người!”, cô nói và liếc nhìn đồng hồ. Mẫu nữ thay nốt bộ đồ cuối cùng này để chụp là hoàn tất. Hàm Vũ Phong đơn giản hơn, chỉ cần chồng lên lớp áo cũ chiếc hoodie là được. Phòng điều hòa rất mát, đủ để không ai phải ngột ngạt khi giữa mùa hè lại phải mặc đồ mùa thu. Dù thế, cô vẫn chưa thấy người mình bớt tỏa nhiệt.

”Tiểu Hàn!”, Hàm Vũ Phong đột nhiên ló mặt ra từ chỗ thay đồ, gọi tên cô. Cô vẫn còn đứng cạnh một đồng nghiệp nam để xem lại ảnh chụp trên laptop, chỉ liếc mắt lên nhìn hắn một chút mà không có biểu cảm gì.

”Anh cần giúp đỡ!”, hắn lại tiếp tục “mè nheo“. Cô gật đầu, nói nốt một câu với người bạn đồng nghiệp rồi thờ ơ đi về phía chồng mình.

”Anh cần giúp gì?”, cô hỏi vô cùng xã giao, cơn ghen chưa nguội khiến cô khó chịu lây sang chồng. Hắn dường như không nhận ra, vẫn nói chuyện bình thường, mà không hề có ý định giảm tiếng xuống khi nói chuyện với một mình cô ở chốn đông người này. Từ khóe mắt, cô thấy Mai Kiều Dung ở gần đó, đang nhìn chồng cô.

”Anh nghĩ anh bị kẹt cái gì đó, không kéo áo hoodie xuống được”, hắn thản nhiên như không có chuyện gì, “Em kéo xuống giúp anh được không?”

Thiết nghĩ, nam nhân viên lo trang phục nam còn đang rảnh rỗi ngồi lướt facebook đằng kia, vì sao Hàm Vũ Phong phải gọi hẳn cô vợ đang bận rộn chọn ảnh đẹp đến giúp? Cô thở dài tỏ vẻ chán chường, gật đầu đồng ý. Hắn ngay lập tức cười rất mãn nguyện, quay lưng đi thẳng vào phòng thay đồ. Thật rắc rối, cô nghĩ, Đàn ông mà, mặc mỗi chiếc hoodie ra ngoài thì ngại ai mà phải vào tận phòng thay đồ kín mít! Tuy vậy cô vẫn lạch bạch đi theo chồng, đẩy rèm ra và bước vào trong.

”Anh mặc đi nào, để em xem có vấn đề gì”, cô nói, chiếc áo hoodie vẫn còn treo trên móc. Hắn nhướn một bên mày, cười với cô.

”Em không kéo rèm kín vào cho anh à?”, hắn liếc mắt nhìn chiếc rèm che cửa chỉ mới kéo vào một nửa. Cô bước vào mà chẳng thèm kéo lại rèm.

”Anh rắc rối lắm nha!”, cô lầm bầm trong miệng, tay kéo rèm nhưng miệng vẫn nói, “Ở nhà anh toàn cởi trần trước mặt em, bây giờ lại...”

Chưa nói hết câu, Vũ Lục Hàn đã sững sờ hóa đá. Chỉ đợi cho cô kéo kín rèm lại, Hàm Vũ Phong ngay lập tức ôm gọn hai má cô trong lòng bàn tay, cúi xuống chiếm lĩnh đôi môi cô ngay lập tức. Cô quá bất ngờ, níu lấy tay hắn, tự mất thăng bằng đổ người về phía sau và áp lưng vào bức tường. Hắn cũng thừa cơ tiến đến, ép cô vào giữa thân hình của mình với bức tường sau lưng cô, ngấu nghiến hôn bất chấp hoàn cảnh.

Chỉ đến khi đã thấy đủ, Hàm Vũ Phong mới chịu buông tha.

”Em mỗi khi ghen thật không thể cưỡng lại”, hắn cười nửa miệng trêu chọc, để hơi thở mơn trớn bên vành tai cô, “Đừng làm ảnh hưởng đến công việc như vậy chứ?”

”Anh... thật...”, cô lắp bắp, vừa xấu hổ lại vừa tức khi bị chồng bắt thóp, đấm nhẹ một cái lên vai hắn, “Ngay cả đang làm việc cũng không nhịn được hả?”

”Anh chẳng bao giờ nhịn nổi khi nhìn thấy em”, hắn chọc cô thêm lần nữa, nghiêm túc đứng thẳng, với lấy chiếc áo hoodie, “Cảm ơn vì đã giúp anh mặc áo, anh chỉnh đốn mọi thứ xong sẽ ra ngay... Thiết kế lần này của em rất tuyệt, anh nghĩ mình sẽ mua một bộ khi nó được tung ra thị trường.”

Vậy là hắn nhận ra thiết kế của cô. Vũ Lục Hàn bỗng nhiên thấy cơn ghen bay đâu mất, mỉm cười đầy tự hào.

”Không có discount (giảm giá) nào cho anh đâu!”, cô nói đùa, nhón chân hôn lên môi chồng, toan đẩy rèm bước ra thì hắn đã giữ cô lại.

”Em vừa mắc sai lầm rất lớn đấy”, hắn thì thầm, giọng nói khàn đục, “Anh phải vất vả lắm mới ra lệnh cho nó xuống được. Vậy mà em lại làm hỏng hết rồi.”

Vũ Lục Hàn hiểu ngay ý chồng, liếc nhìn xuống “vùng nhạy cảm” của hắn. Quả như hắn nói, có “thứ gì đó” phồng phồng lên dưới lớp vải quần bò, cứ như muốn vùng vẫy thoát ra vậy!

”Tội nghiệp anh”, cô bĩu môi với vẻ mặt đáng thương, rồi nhìn “nó”, “Cố gắng hành hạ bố cho đến khi về nhà nha con. Mẹ bận công việc rồi...”

”Em thật độc ác”, hắn nheo mắt, giọng nói mang theo sự cuốn hút mơn trớn bên tai người vợ của mình, “Mọi thứ trên cơ thể anh lúc này đều đang gọi tên em, còn em định bỏ chạy...”

”Mọi thứ trên cơ thể em sẽ đáp lại lời gọi thảm thiết của anh khi chúng ta ở nhà, không phải ở trong cái studio bé tẹo này với hơn chục người ở ngoài kia chờ đợi”, cô đáp lại bằng giọng trầm quyến rũ, hôn lên má hắn trước khi dứt khoát gạt rèm bước ra.

Hàm Vũ Phong nhìn theo dáng hình uyển chuyển của vợ, bật cười bất lực, khao khát mãnh liệt được cùng vợ trở về nhà vào lúc này.

Quả thật, Vũ Lục Hàn đã dần dần giành chiến thắng trong cuộc đua tán tỉnh này mất rồi. Hắn từ lâu đã cảm thấy mình không còn giữ thế chủ động nhiều như trước. Đã có nhiều lúc, chẳng hạn như lúc này, hắn đành bất lực chấp nhận bị vợ quyến rũ nhưng phải vật vã chịu đựng vì không thể giở thói bắt nạt như hồi còn hẹn hò.

Vũ Lục Hàn đã thành Nữ hoàng, còn hắn không đơn thuần là một Hoàng đế nữa. Hắn là một kẻ tôn thờ vợ điên cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.