Vài người trong lớp đi qua nghe vậy cười mờ ám nhìn
chúng tôi. Thật sự rất mất mặt đi.
-Tôi không đi đâu. Về trước nha.-Nói xong tôi xách cặp
đi thẳng, con nhóc vẫn lẽo đẽo đi theo đằng sau.
-Không phải lúc trước tụi mình vẫn hay đi chung sao?
Sao bây giờ cậu không chịu đi với tôi chứ.-cô ta giương cặp mắt long
lanh nhìn tôi.
Được rồi. Là do lúc trước chưa có tai tiếng gì nên
tôi mới đi với cậu, còn bây giờ, hầu như cả lớp đều biết cậu thích
tôi. Nếu hai người chúng ta còn đi chung với nhau thì tôi có khác gì
thừa nhận tôi cũng thích cậu chứ? Tôi không thích tin đồn, càng không
muốn làm nhân vật trung tâm cho mấy tin đồn này, dù cho nó có thật
đến đâu đi chăng nữa. Tôi không thích bị gán ghép, nhất là với con
nhỏ Hà Vũ hung dữ đó.
****************
Tôi ngồi ngắm nghía cái
trang sách đã hơn nửa tiếng,không hiểu mình thiếu sót cái gì. Sau
một hồi bực bội liền nằm vật ra giường. Sau đó trong lòng tự thẳng
thắn mà thừa nhận:”Có lẽ nấu ăn không phù hợp với mình.”, thẳng
thắn hơn mà nói thì “tôi có thù với nấu ăn” Sáng giờ đã nướng hết
mấy mẻ bánh rồi mà chẳng có mẻ nào ra hồn cả, có khi mặn quá ,
có khi ngọt quá mức, có khi lại khét lẹt do tôi bỏ quên trong lò
nướng. Ngay cả cho con cún nhà hàng xóm ăn mà nó cũng chỉ ăn được
một, hai cái thì chạy mất giờ vẫn chưa thấy nó quay lại. Ngẫm lại
mình đã lớn đến như vầy mà cái nhà bếp chỉ có đúng một công dụng
là để nấu mì gói, cảm thấy bản thân thật thất bại.
Cũng không phải là tôi
chưa từng thử nấu nướng. Hồi bà Tư, người giúp việc lúc trước của
tôi, còn sống ở đây, tôi có vào bếp giúp vài việc linh tinh. Sau đó,
được bà Tư tin tưởng tôi liền cầm chảo nấu món đầu tiên. Món đó mùi
vị thế nào tôi không còn nhớ, chỉ nhớ từ lúc đó bà Tư không dám để
tôi vào nhà bếp một lần nào nữa, vì nấu thì ăn không được mà ngược
lại còn bày ra cái chiến trường cho người khác dọn, mà người khác
ở đây thì chắc ai cũng biết rồi đấy. Lúc tôi lên lớp 10, bà phải về quê sống với con cháu, an hưởng
tuổi già. Trước khi đi, bà khóc mà nói với tôi, bà không lo lắng tôi
gặp chuyện nguy hiểm gì, không lo lắng tôi bệnh tật không ai chăm sóc
mà chỉ sợ không ai nấu thức ăn cho tôi, chắc chắn tôi sẽ úp mì gói
ăn, vậy thì làm sao đủ chất dinh dưỡng. Lúc đó tôi nghe thấy thì dở
khóc dở cười còn bây giờ, tôi cảm thấy bà Tư đúng thật là đoán đâu
trúng đó. May là tôi cũng không đến nỗi suy dinh dưỡng, vì tôi cũng
không ngốc đến nỗi không biết ra ngoài ăn tiệm.
Nói thật, lúc anh Đình Mạnh còn ở đây, tôi chưa từng có ý nghĩa
muốn nấu cho anh ấy ăn một bữa. Giờ lại muốn nướng bánh cho Kiến
Kha, vậy có phải là tôi quá không công bằng hay không? Thôi kệ đi, đợi tôi "tu thành chính quả",
muốn mời anh ấy cũng không có gì khó.
******************
Hôm nay cũng đã là buổi thứ tư tập đá
banh rồi. Chúng tôi phối hợp khá tốt, ít ra là không có xảy ra mâu thuẫn.
Sau khi đã tập gần một tiếng, tôi nghe một đửa bảo giải lao 15 phút,
liền rơi sân ra tìm chỗ mát nghỉ ngơi.
-Nè, uống nước trước đã.-vừa mới ngòi
xuống đã nghe tiếng cô ta văng vẳng bên tai. Tôi nhận lấy chai nước từ
tay người kia, vặn nắp ra uống. Dừng một chút, cô ta lại đưa thêm mẩu
khăn giấy để tôi lau mồ hôi, tôi cũng nhanh chóng cầm lấy, lúc lơ đãng
liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy đán con trai trong đội banh đang tụ
tập lại nhìn về phía bên này, vẻ mặt tò mò. Nhận thấy ánh mắt
của tôi thì vội vàng quay mặt đi nhìn về phía khác, nhưng vẫn có
thể biết được tụi nó đang cười. Tôi tức tối bưng chai nước lên tiếp
tục uống, nhanh chóng đứng lên bỏ đi mất, trước sự ngạc nhiên của
những người khác. Hà Vũ nhanh chóng lên tiếng:
-Cậu đi đâu vậy? Không định tập nữa à?
Tôi quay lại khinh thường nhìn cô ta, sau đó
quay đi, nói:
-Tôi muốn đi vệ sinh. Lát quay lại.-Lúc đó tôi còn thấp thoáng
thấy những ánh mắt khó hiểu và e ngại của đám con trai, nhưng cũng
không chút để ý vẫn tiếp tục bước đi.