-Vậy thì, đưa số điện thoại đây?-tôi liếc nhìn hắn
-Số điện thoại gì?-hắn ngơ ngác hỏi lại, thật không biết là ngu thiệt hay đang giả vờ đây nữa.
-Số điện thoại của ba cậu chứ gì? Cậu có muốn tôi gọi điện không. có thì nhanh lắm.-tôi mất kiên nhẫn giơ tay đánh hắn mấy phát, sau đó lại hùng hổ kéo tay người ta, thời gian là tiền bạc đấy.
Thấy hắn bực bội gạt tay tôi qua một bên, sau đó ngồi ngay ngắn lại trên ghế, lạnh nhạt trả lời:
-Tôi không nhớ.
-Tôi không nghe lầm chứ? Cậu mới nói cái gì ấy nhỉ.-Tôi giả giọng lưu manh, làm bộ chọt chọt lỗ tai mình, quay sang nhìn hắn. Chẳng lẽ ngay cả số điện thoại của ba mình mà cũng không nhớ sao?
-Đã nói là tôi không nhớ mà. Cậu không tin thì thôi.-hắn nhìn nhìn trời, vẫn lạnh nhạt nói.
Vậy thì thôi. Có cần phải có thái độ như vậy không? Nếu không nhớ số của ba, chắc cũng phải có số của mẹ chứ nhỉ?
-Cậu nhớ số của mẹ không?
-Tôi không có mẹ.
Mặt hắn biến sắc, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói ẩn chứa sự tức giận, tôi cũng định là để hắn đuợc bình tĩnh một chút, nhưng rốt cuộc lại tò mò, không sợ chết mà hỏi thêm một câu:
-Đó là lý do cậu ở riêng hả?
Kha quay lại nhìn tôi một hồi lâu, mãi đến khi tôi thấy lạnh hết cả người mới chịu nhìn sang phía khác. Nhất thời, tôi thấy cả người như đuợc giải thoát. Có cần phải nhìn chằm chằm người ta như vậy không, chẳng lẽ hắn nghĩ tôi không biết ngại hay sao?
Hắn yên lăng một hồi. lúc tôi nghĩ hắn sẽ không trả lời thì hắn lại lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn chửa nỗi buồn:
-Ừ. Đúng là như vậy.
Tôi không nói gì, yên lặng chờ đợi.
-Mẹ tôi mất lúc tôi mới 10 tuổi. Sau đó đuợc vài tháng, ba tôi đã vội vàng tống tôi sang Mỹ, sau đó ở bên đó tôi nghe tin ông lấy vợ khác. Có lẽ ông ta sợ tôi phiền phức, làm ảnh hưởng đến gia đình mới của mình.-hắn cười, có vẻ hơi giễu cợt, hơi gượng ép, lời nói ra lạnh lùng mà nhàn nhạt đau khổ. Lúc biết hắn ở riêng, tôi đã nghĩ có lẽ hắn và gia đình không hoà thuận, nhưng tôi không nghĩ đến hai cha con hắn lại có mâu thuẫn như vậy, không ngờ đến hắn sớm đã còn mẹ. Có lẽ chuyện này đã gây tổn thương hắn không ít đi.
-Từ nhỏ tôi đã cảm thấy hình như giữa ba mẹ mình có vấn đề. Họ không bao giờ ngủ chung với nhau, như ba mẹ của các bạn khác. Họ không bao giờ trò chuyện với nhau, đã vậy còn ít khi chạm mặt, có gặp nhau cũng chỉ lướt qua như hai người xa lạ. Ba tôi giống như một cuồng công việc, lúc sáng tôi thức dậy đã không thấy bóng dáng của ông, đều là do mẹ đưa tôi đi học. Tối đến khi tôi mệt mỏi lên giường ngủ ông còn chưa về nhà. Tôi hoài nghi cả tháng trời số lần tôi nhìn thấy ba chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Dù tôi chỉ tiếp xúc với ba hắn có một lần nhưng tôi luôn cho rằng bác ấy là người tốt bụng, dễ gần. Không nghĩ tới bác ấy là người như vậy. Tôi quay sang nhìn Kha. Trên mặt hắn vốn ẩn chứa đau khổ, nhưng trong chốc lát hình như tôi thấy mắt hắn có vẻ sáng hơn:
-Từ nhỏ, mẹ đã luôn quan tâm lo lắng cho tôi. Tuy không có ba yêu thuơng, nhưng tôi luôn có mẹ quan tâm cưng chiều. Trong trí nhớ của tôi, mẹ luôn là người hiền lành, dịu dàng, dù tôi có làm sai cũng không đánh không mắng, chỉ nhẹ nhàng khuyên răn. Tôi đã nghĩ mẹ tôi là người mẹ tốt nhất trên đời này.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng Kha lạnh lùng hẳn đi, hắn quay sang nhìn tôi chằm chằm, làm tôi cảm thấy rợn tóc gáy:
-Sau khi mẹ tôi mất, tôi cảm thấy duờng như mình đã hoàn toàn sụp đổ. Đột nhiên, cả thế giới chỉ còn lại mình tôi và người ba "chưa bao giờ quan tâm tới tôi" kia. Cậu có biết lúc đó tôi cô đơn cỡ nào, lạc lõng cỡ nào không?
Thấy hắn đang đau khổ như vậy, tôi lúc nhất thời nói ra một câu:
-Ít ra cậu vẫn đã từng có mẹ.
Sau đó, tôi mới nhận ra trong lúc vô tình tôi đã lỡ nói ra cái gì. Thấy hắn đã bỏ đi vẻ tức giận, lạnh lùng lúc nãy, mà ngạc nhiên nhìn mình, tôi luống cuống không biết nên giải thích như thế nào. Tôi chỉ cười cho qua, thấy hắn đang mở miệng định hỏi gì đó nhanh chóng đánh trống lãng:
-Được rồi. Đừng để mất thời gian nữa. Vậy bây giờ cậu ở nhà có ghi lại số của ba cậu không?
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó lấy từ trong cặp ra một cái điện thoại di động, thoạt nhìn có vẻ mới. Tôi nhanh chóng hét lên:
-Tên kia, cậu có điện thoại mà dám giấu nhé. Mau, cho tôi số của cậu đi.
Sau đó, dứoi sự cuỡng ép của tôi, hắn vẻ mặt đau khổ nhìn tôi lưu lại vào máy hai số di động, một của hắn, một của ba hắn. Tôi lưu xong liền cầm điện thoại gọi qua số điện thoại của hắn, nói:
-Cái này là số của tôi, lưu lại đi nhé.
Hắn chậm chạp cầm điện thoại lên bấm bấm cái gì đó, sau đó rầu rĩ quăng cái điện thoại lại vào trong cặp. Đây là cái thái độ gì chứ? Làm như trời sắp sập không bằng. tôi bĩu môi, nhét điện thoại vào ba lô của mình, rồi giục hắn chở tôi ra bến xe để tôi bắt xe buýt về nhà, từ đây về nhà tôi cũng khác xa, cũng không nỡ đễ ngườii ta phải cực khổ đạp xe chở mình về.
Trời đang bắt đầu lạnh dần rồi! Phải về nhà sớm, phải về nhà