Buổi sáng Hà Vũ vẫn không có đi học. Tôi ôm tâm trạng lo lắng thấp
thỏm vượt qua mấy tiết toán và tiếng anh. Giờ nghỉ trưa tôi ôm điện
thoại gọi hết mấy cuộc, lần này không còn hiển thị máy bận nữa mà trực
tiếp chuyển sang "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được".
Tôi đổi qua gọi điện thoại nhà, cũng không ai bắt máy, chứng tỏ người đó còn chưa có về. Lát nữa còn có bài kiểm tra, chắc cô ấy sẽ phải lên
trường sớm thôi. Đúng như tôi nghĩ, trước lúc làm bài khoảng 15 phút, tôi đã gặp được Hà Vũ. Bộ dáng người kia coi bộ rất không ổn, hai mắt đều có quầng thâm, có vẻ thiếu ngủ trầm trọng. Tôi chỉ kịp nhìn
thoáng qua bóng dáng đó không kịp nói câu nào thì đã thấy cô ấy bước vào phòng, tôi không cam tâm lầm lũi về phòng mình chuẩn bị.
Làm
bài thi mà tâm hồn cứ như đang lơ lửng trên mây vậy, không thể nào tập
trung được, trong đầu toàn nghĩ đến cô nhóc kia. Tại sao chỉ có một ngày không gặp người kia đã mệt mỏi thành cái dạng đó. Mải mê nghĩ ngợi một
hồi, lúc nhìn lên đồng hồ phát hiện thời gian chỉ còn có 10 phút, lại
thấy bài mình chỉ mới tính xong một nửa, lật đật cắm đầu vào làm tiếp.
Chuông reng, tôi nhẹ nhàng thở phào một cái, tuy rằng làm chưa xong hết
nhưng miễn cưỡng mà nói thì vẫn trên trung bình. Quan trọng hơn hết là
giờ tôi có thể đi tìm Hà Vũ rồi. Tôi vội vàng thu dọn, xách cặp chạy ra
ngoài. Thấy cô nhóc nào đó đang hối hả chạy, tôi nhanh chóng đuổi
theo. Trước khi đối tượng chuồn mất, kịp thời nhảy ra chặng
đường.
Cô ta thẳng chân đá tôi sang một bên, chạy về phía cổng, ném lại cho tôi một câu:
-Tôi đang bận.
Tôi không bỏ cuộc, chuẩn bị nhấc chân chạy theo, thì thấy có
một người con trai chạy xe đạp đến, dừng ở cổng. Hà Vũ nhìn
thấy không nghĩ ngợi gì lập tức leo lên. Xe và người đi mất, còn tôi đứng hoá đá ở đó, trong đầu chỉ có một câu "có gian
tình".
Tên Sang từ đâu chui ra vỗ "bộp" một cái lên vai tôi.
Tôi định thần nhìn lại, thấy khuôn mặt nham nhở của cậu ta đang
mỉm cười nhìn mình.
Chán nản lắc đầu một cái, tôi nghe Sang nói với mình vài câu
khích lệ, rồi sau đó mở to mắt mờ mịt nhìn cậu ta nắm tay Diễm
cùng đi về nhà xe.
Hai người này thành một cặp từ khi nào
ấy nhỉ? Sao tôi lại không biết? Bình thường thì giờ này Hà Vũ đã phải cung cấp tin tức cho tôi rồi chứ?
Tôi rụt rè nhìn vào phía bên trong cánh cửa, ánh đèn rực rỡ chói mắt nhưng mờ ảo, tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc. Tôi
hơi nhíu mày, nhìn hai người bảo vệ đứng gác ở cửa, lại liếc
sang hai đứa nhóc bên cạnh, nói nhỏ với Dũng:
-Em chắc là hai đứa này có thể giúp mình vào bên trong?
-Bà chị cứ yên tâm. Tụi nó vào ra mấy chỗ này như cơm bữa ấy. Em cũng theo vào mấy lần rồi.
Tôi trợn mắt nhìn nó, hết chuyện làm hay sao mà lại chui vào chơi quán bar chứ?
Thấy tôi còn chần chừ, một đứa nhóc kiên quyết kéo tôi vào
trong, dễ dàng vượt qua hai anh bảo vệ to con. Tôi chỉ im lặng nhắm mắt theo đuôi, tự biết đây không phải địa bàn của mình. Rất
nhanh bọn tôi dừng lại ở một góc. Thắng, một trong hai đứa dẫn tôi vào,
giơ tay chỉ về một phía nói nhỏ với tôi:
-Bà chị có thấy đám
kia không? Tụi nó dạo gần đây hay tụ tập ở khu này lắm. Không biết ở nơi nào đến nữa. Cũng không cần lo, tụi nó chỉ được cái mác bề ngoài thôi,
chứ chẳng có tài cán thực lực gì hết đó. Đánh một cái là gục liền.
Tôi nhìn theo, nhưng mục tiêu tôi chú ý đến không phải đám "choai
choai" đó mà là cô bé đang ngồi gục ở trong góc kia, còn bị một tên ở
bên cạnh ra sức sờ soạng. Tôi giận muốn sôi máu, ra hiệu cho Dũng, tiến
lên lôi Dung ra ngoài. Con bé đã muốn say, người toàn mùi rượu, hoàn
toàn không có sức phản kháng bị tôi kéo đi thẳng ra ngoài. Đằng sau vang lên tiếng ầm ĩ, đoán chừng sắp đánh nhau tới nơi, tôi không để ý, nhất
định phải ra khỏi đây trước. Chuyện còn lại cứ để cho hai tên nhóc kia
lo, dù sao tụi nó cũng có máu mặt ở đây. Không biết Dũng làm sao mà quen biết được những người này nữa. Dù tụi nó không hẳn là xấu, ngược lại
còn có vẻ nghĩa khí, nhưng chắc chắn cũng không phải dạng dễ chọc.
Ở ngoài chờ 10 phút, Dũng cũng lủi thủi đi ra ngoài, một bên mắt sưng
lên, tôi bật cười liền bị nó liếc một cái. Cả hai nhìn Dung đang ngáy
khò khò trên vai tôi, nhẹ nhàng thở ra một cái, bắt đầu "xách" nó đi về
nhà.
**********************
Tôi đi bộ về nhà, thầm nghĩ
lên giường đánh một giấc bù lại hai ngày nay. Từ đằng xa tôi giật mình
nhìn thấy hình như có người đang ở trước nhà mình. Đến gần hơn tôi mới
nhận ra người kia là ai. Hắn ngồi trên yên xe đạp, mắt chăm chăm vào
tôi, không nói gì. Được một lúc, hắn hất mặt về phía cổng, lạnh nhạt nói với tôi:
-Mở cửa đi.
Tôi nghe lời lục chìa khóa ra mở cửa, cảm giác hình như hắn đang giận. Không đúng, người giận phải là tôi chứ?
-Cậu nói đi. Tại sao hôm qua cậu nghỉ học?
Tôi bực mình, làm như tôi là phạm nhân ấy.
-Hừ, liên quan gì tới cậu.
-Cậu nói gì? Không liên quan tới tôi? Cậu nói lại thử xem. Hả?