Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác

Chương 72: Đoàn Tụ



Tiêu Linh lọt thỏm vào giữa cái ôm ấm áp của Hoắc Tư Thần, mùi hương quen thuộc, xúc cảm quen thuộc khiến tất cả tế bào trên cơ thể cô đều như tan ra. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, làm cô cảm giác có chút không chân thật.

Hoắc Tư Thần siết chặt Tiêu Linh vào lòng, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô:

“Chúng ta đã bỏ lỡ nhau hai năm rồi, xin em, đừng để lỡ nửa đời còn lại.”

“Em… Xin lỗi.” Tiêu Linh chỉ có thể nén nước mắt nói với anh một câu. “Xin lỗi vì đã rời đi.”

“Không, anh mới là người phải xin lỗi.” Nét mặt lạnh lùng thường có của Hoắc Tư Thần trở nên nhu hòa. “May mà em rời đi cũng không muốn phá thai.”

Nếu lúc đó cô đồng ý phá thai để trở về bên cạnh anh, thì bây giờ đã không có Tiểu Hạo. Tuy rằng hai năm này anh rất khổ sở, nhưng anh có thể chịu được. Ngược lại, anh sẽ hối hận suốt đời nếu Tiêu Linh vì sự ích kỷ của anh mà vô tình đánh mất con nhỏ.

Hai người ở trước cửa ôm nhau thật lâu, Hoắc Tư Thần không dám buông tay ra, sợ chỉ cần buông lỏng là mất cô thêm lần nữa.

Tiêu Linh vùi đầu vào trong ngực anh, lẳng lặng nghe tiếng tim anh đập.

Trong phòng ngủ, Tiểu Hạo loay hoay cả nửa ngày cũng không mặc được quần nên đành cởi truồng chạy ra tìm mẹ và nhìn thấy cảnh tượng làm nhóc tức giận. Ông chú xấu xa ôm chặt lấy mẹ không buông!

Hoắc Tư Thần đứng qua lưng về phía cửa nên nhìn thấy Tiểu Hạo, thằng bé chạy nhanh đến chỗ anh rồi dùng nắm tay bé nhỏ của mình đấm vào chân anh mấy cái liền, vừa đấm vừa kêu:

“Buông mẹ cháu ra! Cháu sẽ báo cảnh sát! Aaaa!”

Nói rồi ôm chân của Hoắc Tư Thần và cắn anh, nhưng hàm răng còn chưa mọc đầy đủ của nhóc con căn bản không làm đau được anh, ngược lại còn khiến chính bản thân bị thương.

“A, hu hu… Đau quá…” Tiểu Hạo há miệng, vừa ôm chân Hoắc Tư Thần vừa khóc òa lên.

Tiêu Linh bấy giờ mới sực tỉnh mà đẩy Hoắc Tư Thần ra, sau đó cúi người xuống ôm lấy con trai. Cô đưa tay kéo môi trên của Tiểu Hạo rồi vỗ vỗ nhẹ lên lưng thằng bé:

“Bé Hạo ngoan, không đau không đau, đừng khóc nữa.”

Tiếng khóc của thằng bé thật sự đã khiến khung cảnh lãng mạn vừa rồi tan biến, Hoắc Tư Thần đen mặt nhìn hai mẹ con họ, bằng một cách khó hiểu nào đó, ngay từ lần đầu gặp mặt anh đã thấy không thích con mình.

Tiểu Hạo khóc bù lu bù loa, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tròn trĩnh của nhóc:

“Mẹ ơi, con đau…”

Ngón tay đưa lên chỉ về phía Hoắc Tư Thần, mếu máo nói:

“Chú người xấu làm con đau…”

Tiêu Linh buồn cười nhưng lại không dám cười con trai, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi:

“Ngốc, con cắn chú làm gì? Răng của con còn chưa mọc hết.”

Tiểu Hạo không được mẹ bênh vực liền sụt sịt khóc:

“Tại mẹ… Mẹ bị chú ăn hiếp…”

Nghe thằng bé nói vậy, Hoắc Tư Thần nhếch lông mày khó hiểu. Anh ăn hiếp Tiêu Linh khi nào? Anh còn nâng niu không kịp!

Tiêu Linh không thèm để ý đến Hoắc Tư Thần, chỉ lo ôm và dỗ dành con trai:

“Ngoan ngoan, mẹ thương, không khóc nữa.”

Loading...

Người nào đó đột nhiên bị cho ra rìa, cảm giác có chút lạc lõng. Hoắc Tư Thần ngồi xuống nhìn xem phần nướu có hơi sưng nhẹ của Tiểu Hạo, cong môi cười một cái. Mới bé tí đã biết bảo vệ mẹ như vậy, cũng xem như không tệ lắm.

Thấy Hoắc Tư Thần nhìn mình, Tiểu Hạo sợ hãi ôm chặt cổ Tiêu Linh, cái mông trắng mềm xinh xinh lộ ra bên dưới áo thun ngắn đưa về phía anh.

Hoắc Tư Thần vỗ vỗ mông con trai, nói:

“Em dạy con hay thật.”

“...” Tiêu Linh không biết đây là đang khen hay chê cô.

Vì để tránh cho Tiểu Hạo bị lạnh, cô ôm thằng bé vào trong mặc quần vào cho nó, lúc này Liên Liên đang ngồi trên nệm chơi với gấu bông. Thấy mẹ bế anh trai trở lại, con bé ném gấu bông đi rồi chạy về chỗ mẹ và nói:

“Mẹ, con cũng muốn bế.”

“Chờ một chút, mẹ phải thay quần cho anh con.” Tiêu Linh đưa tay xoa đầu Diệp Liên rồi mới mặc quần vào cho Tiểu Hạo.

Hoắc Tư Thần đi theo vào nhưng chỉ đứng ở cửa, lẳng lặng quan sát cảnh trước mắt. Nếu bọn họ không xa nhau hai năm qua, nói không chừng người đang thay quần áo cho Tiểu Hạo là anh. Bọn nhỏ cũng sẽ quấn anh như vậy, đòi ôm đòi bế?

Trên khuôn mặt tuấn mỹ băng lạnh của anh hiện ra một chút tình cảm dịu dàng, chỉ khi nhìn về phía Tiêu Linh, anh mới có vẻ mặt này. Anh thật sự không hiểu tại sao lại thế, nói về nhan sắc, Tiêu Linh chỉ thuộc diện tầm trung, không phải mỹ nữ nóng bỏng, không phải người mẫu hay minh tinh nổi tiếng, nhưng cô có sự dịu dàng và săn sóc mà anh cần, có khí chất đặc biệt chỉ thuộc riêng mình cô.

Tiêu Linh không chú ý tới ánh mắt của anh, sau khi cho hai đứa một cái ôm, cô dỗ chúng nó đi ngủ trưa.

Diệp Liên rất nhanh đã ôm gối ngủ mất, khuôn mặt nhỏ hồng hào vô cùng đáng yêu. Tiểu Hạo thì cứ ngồi nhìn cô mãi, khiến cô tò mò:

“Con thấy khó chịu chỗ nào hả?”

“Con sợ mẹ bị chú ăn hiếp.” Tiểu Hạo mím môi.

“Không phải đâu, chú chỉ muốn làm thân với mẹ thôi, con đừng lo, đi ngủ trưa mới mau lớn được, biết không? Lớn rồi mới chăm lo cho mẹ được.”

Tiêu Linh yêu thương sờ tóc con trai, không hiểu sao có thể sinh ra một đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy.

Đợi cho Tiểu Hạo ngả lưng ra giường và ngủ thiếp đi, Tiêu Linh mới cẩn thận khép cửa phòng lại, nhìn Hoắc Tư Thần đang ngồi trong phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.