Tôi Sợ Gió Thổi Bay Mất Em

Chương 3: Như là cơn gió thổi qua cuộc đời nhau, rồi vụt biến mất



Chiếc xe BMW dừng ở con phố quen thuộc nơi nó ở. Trời cẫn còn mưa lất phất vài hạt. Nó nhanh tay mở cửa xe, động tác đầu tiên của nó là bật ô - cái ô màu đen mà hắn cho nó mượn. Rời khỏi xe, nó đứng cúi đầu nói tiếng cảm ơn.

Bác tài khẽ mỉm cười gật đầu nhẹ, chiếc xe từ từ lăn bánh. Nó nhìn theo chiếc xe tới tận khi không còn thấy hình bóng chiếc xe nưã thì nó mới vào nhà. Nhìn thấy nó, mẹ nó chạy ra ôm ghì lấy, nước mắt cứ tuôn như mưa. Ba nó đứng bên cạnh quay sang nhìn nó khẽ nhắc:

- "" Con cũng lớn rồi, lần sau đi đâu nhớ mang theo điện thoại đừng để mẹ lo......Thôi bà làm con nó nghẹt thở rồi đó, để con nó lên phòng đi thay quần áo kẻo cảm lạnh.""

( mới ra khỏi nhà nửa ngày mà bố mẹ nó đã lo đến vậy rồi. Đúng là con một có khác.)

Nó cúi đầu nhẹ nhàng bước lên phòng, không để cho bố mẹ phát hiện ra cái chân bị thương của nó. Lên phòng việc đầu tiên nó làm là tìm điện thoại gọi ngay cho con bạn thân Lô Hân Hân của nó..... rồi mới thay đồ. tút... tút.... tút..... đầu giây bên kia nhấc máy.


-"" TỬ HY, bà đi chết ngay cho tôi. bà... bà giỏi lắm giám mất tích cả ngày hôm nay có biết tôi lo lắng thế nào ko? Tôi mà chết thì cũng vì bà làm tôi lên cơn đau tim. ở nhà đợi tôi, tôi đến xử bà ngay thôi.""

Nói xong lô hân hân cúp máy nhanh, không để cho nó phản công chút nào. Nó không biết nhiều người lo lắng cho nó đến thế. nó cảm thấy rất vui. Nó nhìn chiếc ô rồi nhớ đến hắn, nghĩ đến hắn mặt nó tự nhiên đỏ ửng lên. Hắn quả thực rất đẹp trai, lần đầu tiên nó nhìn thấy người con trai quyễn rũ như thế. Nó ước có thể gặp lại hắn một lần nữa, nó đem chiếc ô cất vào tủ.

Cửa bật tung ra con bạn nó lao như điên vào thuyết minh một tràn lan đại hải.... đến lúc không còn đủ sức mới kết thúc bằng một câu.

- ""Thôi nói xem hôm nay bà đã đi đâu nửa ngày trời. Khai mau,! nể tình bạn bè khai thật tôi còn khoan hồng cho...""

Nó cười rồi kể hết mọi chuyện cho lô hân hân nghe, tất tần tật từ a tới z... kể cả vẻ đẹp, phong thái lạnh lùng, mà ấm áp của hắn. Lô hân hân chăm chú nghe, miệng thì cứ nuốt nước bọt.....

- "" Số bà hên thật, được soái ca cõng trên lưng cơ đấy.... hihiiii.""

-"" Bà.... được đấy, tôi cho mà biết thế nào là may mắn này/"" - Dứt câu Nó lấy gối ném vào người Lô Hân Hân, miệng cười típ

Thế là 2 đứa nó cứ thế đùa nhau ném gối, trăn qua lại, lúc sau căn phòng nó thành một mớ hỗn độn.

Nhớ một câu đã đọc ở đâu đó “Chúng ta ngay cả bạn bè cũng không được, và gặp gỡ có lẽ là ĐỊNH MỆNH”. Vô số lần nào đó, mình đã lặng lẽ rời đi, dẫu lòng mình vô cùng thương mến ai đó. Có lẽ bởi vì chúng ta chẳng đủ duyên để làm một người bạn, để làm một người tình đắm say thì thôi, thà làm một người dưng để thi thoảng giữa cuộc đời tất bật có lúc quay quắt nhớ về nhau….! ĐÊM CÓ LẼ LÀ KHOẢNG THỜI GIAN TA SỐNG THẬT VỚI CHÍNH MÌNH.

Cả đêm nó thao thức không ngủ được, nó cứ nghĩ đến hắn. Không biết hắn giờ này đang làm gì, ở đâu....? Nó muốn gặp lại hắn nhưng tiên hắn nó cũng không biết huống chi là địa chỉ liên lạc. Nó trầm ngâm, rồi rút ra kết luận có duyên thì sẽ gặp lại.

Thời gian cứ như vậy trôi đi, có lẽ nó đã không còn nhớ đến ngày hôm ấy. cuộc sống của nó trở lại bình thường như trước, như chưa từng có sự xuất hiện của hắn...

Phải chăng hắn và nó đều như là cơn gió thổi qua cuộc đời nhau, rồi vụt biến mất.


-----------------------------------------------------------------------------------:v jung hyo seo ------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.