Tôi Sợ Gió Thổi Bay Mất Em

Chương 8: Bình yên nơi đâu



...Mùa đông kia lại gần và nơi đây thật buồn Chỉ còn anh ôm giấc mộng xưa Biết anh không về nơi đây Quên một câu yêu Mà tại sao không thể quên em. Lòng anh vẫn đợi chờ, bờ môi vẫn nghẹn ngào Còn thời gian cứ mãi dần trôi Nói câu ly biệt trong tim, ân tình khôn nguôi Đôi mắt kia vẫn nói love in your eyes

-""Bài này tên gì vậy?""- Nó tò mò.

-"" Tình yêu trong mắt em của sơn tùng-mtp"" hắn đáp.

- "" Anh cũng am hiểu âm nhạc nhỉ. Mà M-tp là ca sĩ người hàn quốc mới nổi à. mà sao tôi chưa từng nghe danh."" nó hỏi

-"" Không. Ca sĩ Việt. Có thể nói là người tiên phong cho nhạc Kpop tại Việt Nam.""

------------------------------------------------ Sáng hôm sau ngày hôm sau -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Có một trấn động tại lớp của nó. Hắn xuất hiện tại lớp của nó, ném túi đồ ăn vặt hôm qua.

-"" Đồ của cô. Tan học đợi tôi ở cổng ""- Hắn lạnh lùng nói. Dường như lạnh lùng là chứng bệnh mà hắn mắc phải.

Nó nhìn hắn, rồi quay sang nhìn đám háo sắc đang vây quanh. Nó nhận được ánh mắt căm gét, đố kỵ của tất cả mọi người trừ Lô hân hân ra.

Nó hiểu từ bây giờ cuộc sống của nó tại trường này sẽ đầy bão tố phong ba. Mà nguyên nhân gây ra sóng gió không ai khác chính là hắn- Lãnh làn Phong đồng thời cũng là Ken.

-"" Hình như anh nhận nhầm người rồi, tôi hôm qua đâu có để đồ ăn vặt ở nhà anh. ""- Nó vừa thốt ra.

-"" Tôi đâu có nói hôm qua đâu có để đồ ăn vặt ở nhà tôi..."" - hắn nhún vai... rồi đi về lớp.

-"" Chết tiệt.... mình trúng bẫy của hắn rồi.. Lãnh Hàn Phong......... anh giỏi lắm... đợi đấy.""- nó lẩm bẩm.

Hắn đi rồi, nhưng tên hắn thì vẫn còn vang điếc cả lỗ tai của nó. Bởi lũ háo sắc cứ vây quanh gào lên:

-"" Ken- anh đẹp trai quá- tụi em yêu anh.""......................... "" ken anh ấy đẹp trai quá đi""..... "" ken đúng là thiên sứ""..... vân vân và vân vân...

Nó bực mình hét lên: -"" Để cho tôi yên....."".

Cả nhóm người ngây ra vài dây nhìn phản ứng của nó.... Bần không khí yên lặng đến đáng sợ, dự cảm có điều chẳng lành....

1s....

.... 2s..

........3s sau.... bọn họ bắt đầu bùng nổ..

-"" Quách Tử Hy cậu quen anh ta thế nào?""....

. "" cậu giỏi thật đấy giám tranh bạn trai của Ngự tỉ "".......

....."" hôm qua đã sảy ra chuyện j sao cậu lại ở nhà ken.... ""

-.... "" cô đúng là mặt trơ trán bóng dám theo đuổi anh ken sao... đừng mơ nữa.. ""

-... "" nhìn mặt thế này mà tưởng nai hóa ra là hồ ly..."".......

.......................... vân vân và vân vân................... bọn họ đứng bên cô khoanh tay chỉ trỏ...

Dường như đang có 2 luồn dư luận: 1 cái tò mò, xem nó và ken có thật sự yêu nhau không?. 1 cái đố kị, gen tị, gét nó....

Thực sự đầu nó dường như muốn nổ tung, nó muốn được giải thoát khỏi nơi này, nó thèm cảm giác bình yên của trước đây. Nó không trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Trong lòng nó đang cầu nguyện: "" Ông trời ơi xin hãy cứu giúp con nốt lần này đi... ""

Nó cầu nguyện xong thì..... keng... keng..... keng.... tiếng chuông vào lớp. Mọi người bắt đầu tản ra, nó úp mặt xuống bàn nói:

-"" Cuối cùng cũng vào lớp.... "".

Nó biết chuyện hôm này chỉ là bắt đầu sóng gió của nó..... Không biết sau này còn gặp chuyện gì nữa đây. Nó cảm thấy mệt... mệt mỏi... cả phiền phức nữa.

. "Lặng yên trong gió hoàng hôn Nghe trong thinh lặng khoảng hồn mênh mang".Khép mắt. Thở nhẹ. Thôi suy nghĩ. Đôi khi, bình yên chỉ cần là như thế.----------

Quan điểm về bình yên của tác giả:

Người ta nói rằng bản chất thật của con người luôn bị che giấu. Công việc viết lách, biểu diễn nghệ thuật, mớ bòng bong không dứt mà con người nghĩ đến, tất cả đều có một điểm chung là nhu cầu đạt đến cái cốt lõi của sự "chân thực". Niềm hy vọng tiến gần đến hay sở hữu được sự "chân thực" của con người có thể làm ai đó xúc động đến phát sốt. Viết blog đã giúp tôi gắn kết với mọi người trong một tình cảm cộng đồng rộng lớn.

Những cử chỉ giúp đỡ dù nhỏ bé vẫn có thể sưởi ấm những tâm hồn lạnh giá của bao con người trên thế gian này. Mỗi chúng ta liên hệ với nhau trong cuộc đời như những ngọn sóng trong cùng một đại dương. Cách chúng ta liên hệ với người khác quyết định rất nhiều đến chất lượng cuộc sống của chúng ta. Tôi nghĩ blog là một cuốn sách, mỗi người dùng lời nói, việc làm của mình để viết, giá trị của nó không chỉ ở khuôn khổ dài, ngắn mà là ở nội dung có lành mạnh, dồi dào hay không.

Cuộc đời này chính là một đại dương rộng lớn. Đôi khi chúng ta cảm thấy như thể mình sắp bị nhấn chìm đến nơi. Dòng nước quanh ta sao quá dữ dằn, và dường như nó chỉ muốn cuốn ta về một tương lai xa tít, vô định... Ta không lúc nào thôi sợ hãi và thôi tranh đấu với những suy nghĩ giằng xé tận sâu thẳm đáy lòng. Điều đó khiến ta thường phải sống trong tâm trạng bất ổn và hoang mang cả ngày lẫn đêm với trăm ngàn nỗi sợ chưa thật sự thành hình. Ta cố gắng chiến đấu với nỗi sợ khi nhận ra mình không đạt được kỳ vọng của bản thân và gia đình.

Mỗi con người là một mảnh vụn đơn độc, tuyệt vọng đi tìm kiếm câu trả lời trên con đường gấp khúc đầy sóng gió. Nơi mọi niềm vui, niềm hạnh phúc phải nhường chỗ cho nỗi đắng cay và sầu thảm, nơi những ý nghĩ lạc quan khó khăn thoi thóp giữa một rừng những suy nghĩ tiêu cực - tôi lại tìm ra chân lý của cuộc đời rằng: "Tôi phải tin tưởng". Tôi chỉ là một bộ phận của xã hội, là một thành phần của cuộc sống. Trí hiểu biết của tôi chỉ hạn hẹp trong một khoảng không gian nhỏ, nên tôi cần dựa vào niềm tin để sống, để vực mình dậy trong những lúc khó khăn. Chỉ cần ta giữ cho tâm hồn mình lắng đọng, ta sẽ tìm thấy khoảnh khắc bình yên ngay trong những cơn giông bão dữ dội nhất của cuộc đời.

----------------------------------- jung hyo seo-----------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.