Hôm nay 1/1/2016, ta đây chúc m.n năm mới vui vẻ nha! Ai không đi chơi thì ở nhà cày truyện ta là vừa :3
#HAPPYNEWYEAR2016
●︿● ●︿● ●︿●
Sau khi tắm xong, Jun (Lam) đi lại đứng trước kính nhà tắm định chỉnh sửa tóc tai thì đập vào mắt cô…không ai khác chính là “cô”…ý ta “cô” ở
đây là cái “bản mặt thật” của nó …nói rõ ra là cái mặt lúc làm “con
gái”, khi chưa hóa trang thành “Jun” ấy. Cô hoảng loạn hét lên :
-Cái mố!!!_Cô quên mất là lúc tắm đã làm phấn trôi hết. Cô liền chạy ra khỏi nhà tắm, lôi cái vali ra lục lội, tìm kím gì đó
-Chắc phải có chứ! Đây rồi!!!_Cô lục từng ngốc ngách tong va-li nhưng không thấy rồi cô thảy nó sang 1 bên. Cô chạy đến mở tủ lấy ba-lô của
cô ra, cái ba-lô khá là nặng…đúng như cô nghĩ, vừa mở ra cô đã thấy cả 1 bộ trang điểm nằm trong đó, phấn, kem,…đủ loại. Cô mừng rỡ mở nó ra,
bên trong kèm theo 1 tờ giấy hướng dẫn cô “hô biến” thành Jun.
…Trong lúc “bung lụa” gần xong cô bắt nới để ý có mùi thơm của “đồ
ăn” ngào ngạt quanh đây. Cô tranh thủ trang điểm nhanh rồi giấu cái hộp
đó đi. Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng, vừa mở cửa ra, mùi hương ấy lấy
nồng nặc hơn nữa. Ôi cái mùi thơm phát ra từ dưới nhà như lôi kéo cô đi, với cái bụng rỗng toét cô không cưỡng lại được. Cứ thế cô thả hồn bay
theo nó lúc nào không hay!
-Oa, thơm quá! Anh nấu gì thế?_Cô từ trên lầu chạy vội xuống, mắt
hướng về nhà bếp. Không ai khác chính là Khánh đang mặc tạp dề đứng ở đó nấu ăn, cô thấy anh…lộn thấy “đồ ăn” liền nhào đến hỏi, hỏi “người”
nhưng mắt cứ dabs vào chảo “đồ ăn”
-Ô hô! Khánh ta đã ra tay thì không khen cũng lạ!_Khánh giở giọng mỉa mai , tự hào
-Đúng rồi! Đúng rồi! Khánh nấu ngon lắm! _ Jun (Lam) thấy anh đang
vui như vậy sợ chọc hồi anh lại đầu độc cô nên tốt nhất cứ khen cho anh
nấu ngon lên tí (Gian xảo dã man -_-)
-Rồi, biết nịnh rồi! Dọn chén đi, sắp có ngay đây!_Khánh tay cầm đủa xào đi xào lại đồ ăn cười nói
-Vâng thưa đầu bếp!_Jun (Lam) cười đứng nghiêm, tay giơ lên chào ra
vẻ “tuân lệnh” rồi chạy đi lấy chén. Nói thật cái cảnh bây giờ cứ như
“mẹ nấu cơm cho con” vậy =.=…nhìn từ xa thấy “gia đình” nó hạnh phúc dã man (ta có chém quá không >.
-Oa! Chén thôi!_Và bữa ăn cũng được dọn ra, Jun (Lam) ngồi trên bàn tay cầm đũa hí hửng reo lên
-Ô no! Tôi còn chư ngồi xuống nữa là…_Jun (Lam) cầm đũa định gấp
miếng thịt thì bị Khánh dùng đũa cản lại. Anh còn chưa ngồi xuống bàn
thì ai cho cô nhanh tay ăn trước chứ? Và Jun (Lam) cũng nhịn đợi anh
ngồi xuống và “chính thức” chén.Đang ăn ngon lành thì đột nhiên Khánh
hỏi :
-Này tên nick FB của cậu là gì thế?_Khánh với bộ mặt thản nhiên gắp
đồ ăn hỏi. Đối với anh đây chỉ câu hỏi “đơn giản” nhưng đối với Jun
(Lam) thì nó méo có “giản đơn” tí nào, cô còn chưa tính đến vụ này. Cô
đặt chén cơm đang cầm trên tai xuống, đầu óc cô lúc này rối bời, cô biết moi đâu ra cái nick FB của cái “thằng Jun” này chứ?! Cô cảm thấy hối
hận, biết gì tạo trước cho rồi…Cô suy nghĩ 1 hồi ngập ngừng nói :
-À…Nick tui…nó…nó mới bị hack hôm qua! Sáng giờ dọn qua đây, với đi chơi… nên quên tạo! Hì hì!
-Vậy hả?! Vậy tạo đi! 1 hồi tui tag ảnh lúc đi chơi qua cho!_Khánh
tin răm rắp không tí nghi ngờ gì rồi cứ thế thản nhiên ăn tiếp. Jun
(Lam) quay mặt đi chỗ khác thở phào nhẹ nhỏm, đột nhiên cô sực nhớ ra gì đó rồi quay sang hỏi :
-Cái…cái điện thoại tui đâu?_Cô sờ túi quần, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi
Khánh. Từ lúc cô lên lầu cô quên cằm theo điện thoại nên chắc chắn cô đã để quên ở dưới này. Điều cô đang lo không phải là lo nó mất mà là
lo…Khánh mở điện thoại cô ra xem…Nếu như anh ta mở điện thoại cô ra xem
thì anh ta sẽ phát hiện ra cô là ai mất rồi! Dù cho có cài mật khẩu
nhưng cô vẫn “lo”
-Điện thoại? À…à hồi nãy thấy nó ở trên bàn trong phòng khách á!_Khánh thản nhiên nói, tay chỉ về hướng phòng khách
-À…vậy được rồi!_Jun (Lam) thoáng tí sợ hãi rồi gật gù xong quay lại
ăn tiếp. Nghĩ đi nghĩ lại cô thấy Khánh có tí kì lạ…cô không rõ là “kì
lạ” ở chỗ nào nhưng cô vẫn có cảm giác “bất an” gì đó…
Sau khi ăn xong, Khánh bỏ ra phòng khách để cô dọn 1 mình…thì nhiệm vụ của cô vốn vậy mà =.=Cô vừa rửa chén vừa lầm bầm chửi:
-Tưởng đâu tốt với mình lắm! Ai ngờ vẫn “chứng nào tật nấy”!
Chợt cô lại nhớ đến cái điện thoại, cô lén quay sang nhìn thì thấy
Khánh đang nằm coi TV không ngó ngàng gì đến điện thoại cô nên cô cũng
an tâm phần nào. Nhưng cô cũng cố gắng rửa nhanh để mau chóng lấy lại
điện thoại rồi còn…bài tập…vâng rất nhiều bài tập…nói chính xác hơn là
bài để ôn “thi”. Hôm nay lo đi chơi mém tí là cô quên là ngày mai thi
rồi, cô phải tranh thủ rửa nhanh để còn học bài mai thi vì mai thi cái
môn cô ghét nhất, “môn Văn”. Ôi chao! Sao mới đầu tuần đã thi môn ấy đầu tiên, nói đến “Văn” thì học trò chắc ai cũng ngán ngẩm, mà lại là “thi
môn Văn” thì nghĩ xem học bài cỡ nào…Cô nghĩ đến đây thôi đã tăng tốc
lên, rửa như 1 cái “máy”
…
Sau khoảng 20′ cô đã rửa xong. Cô rửa tay sạch sẽ rồi chạy ra phòng
khách lấy điện thoại rồi “bay” thẳng lên lầu. Khánh ngồi xem TV chỉ liếc nhìn sang 1 cái rồi nhếch môi, nở nụ cười “nguy hiểm” rồi tiếp tục xem
TV
Trên phòng của Jun (Lam)…
Nói là “học bài” chứ ta thấy méo có học rồi nhá! Chị đây đang ngồi “bấm điện thoại”, hình như nhắn tin với ai đó…
“Giúp tao ôn coi T^T”_Cô gửi tin nhắn đi cho 1 người bạn do cô đặt biệt danh “Cún Con” trên Facebook (tính năng mớ của Mess)
“Tao còn dở môn này hơn cả mày T^T”_Người đó nhắn lại
“Tao nhìn hok hỉu j hết Châu ơi!”
“Mày quen Pin mà đúng hok! Ib cầu cứu ảnh đi”_Hình như đi đâu cô cũng bị tên “Hot Face” đó ám…”Ib” ư? Không! Cô không cần “ib” với anh ta, vì anh ta ở ngay dưới chân cô đây này (dưới lầu á!), cầm tập xuống dưới
hỏi cái 1 thôi! Cô nhắn :
“Mắc mớ gì hỏi hắn?! -_-”
“Mày ko bít thôi. Năm ngoái Pin là học sinh năm cuối đứng đầu toàn
khối lun đó!” _ À, năm ngoái cô có nghe danh anh nhưng cô nghĩ chỉ là
“trùng tên” ai ngờ thật (sốc chưa)
“Tao ko mún!”
“Vì tương lai sau này! Hỏi đi rồi mai có j bít chỉ tao nữa”_Châu đây
cũng không vừa. Cô cũng vốn “dốt Văn” nên cũng định đến lúc thi nhờ Lam
cứu
“Ko! -_-”
“Chuẩn bị tinh thần mai thi rớt đi con!”
“Để tao đi”_Xem ra câu của Châu có hiệu quả rất cao khiến Lam nghe lời răm rắp…
5p sau…
Vẫn ngồi lì ở đó chưa chịu đi =.= Cô nói vậy để Châu an tâm mà ăn
chơi thỏa sức vì kiểu gì mai dù biết hay không cô cũng phải chỉ Châu
thôi. Với lại cô muốn thử sức xem bản thân có thể…
-Khò…khò…_Ta còn chưa kịp nói xong con nhỏ này đã lăn đùng ra ngủ
ngay khi vừa mở cuốn sách ra =.=…Lam đã ngủ được 10 phút thì bổng nhiên
cán của phòng hé mở…nhà này còn ai khác ngoài Khánh…Anh nhẹ nhàng bước
đến, ngồi chỏm xuống nhìn chằm chằm vào mặt Jun (Lam) vởi vẻ mặt có tí
gì đó hạnh phúc , anh cười nói :
-Mặt cậu nhiều phấn quá đấy! NGỐC! _Anh kề mặt mình sát mặt cô đến độ có thể cảm nhận hơi thở của cô khi ngủ. Lúc này anh cứ như 1 tên ngốc
mà chìm đắm vào gương mặt của cô qua 1 lớp trang điểm khi cô đang ngủ,
anh cứ nhìn cô với tư thế như thế rồi nở nụ cười đáng yêu làm sao…Không
cần nói nhiều chỉ cần dựa vào câu nói trên ta cũng có thể đoán ra…anh đã biết cô là ai rồi!