Ta đã bỏ cách gọi “Jun (Lam)” vì nó khá rườm rà :v. Mem nào đọc truyện chắc nên tự hiểu trường hợp nào Lam là “Jun” lúc nào là “Lam” =.=
… Cảm thấy như có 1 làn gió ấm áp, thơm mùi bạc hà cứ phà phà vào
mặt. Lam nhăn nhó, khó chịu, vừa định mở mắt thì…”Bốp” 1 cái gì đó vô
cùng cứng va mạnh vào đầu cô. Cô hét lên 1 tiếng rồi tay ôm đầu, cố gắng mở căng 2 con mắt để nhìn rõ “hung thủ” gây ra cái chuyện này. Đập vào
mắt cô không ai khác chính là Khánh! Cô tròn mắt ngạc nhiên, rồi quay
đầu nhìn vào cây thước Khánh đang cầm trên tay…Thấy Lam chuẩn bị thức
giấc Khánh liền chôm lấy cây thước đánh vào đầu cô 1 cái thật đau để
tránh cô nghi ngờ khi thấy anh không đánh thức cô mà còn ngồi lì ở đấy
ngắm cô (sự thật là vậy mà =.=), nên đành dùng biện pháp mạnh để không
bị nghi ngờ, chứ không còn cơ hội đâu để đem cô ra “troll” :))
-Cái thằng này!_Đang ngủ ngon lại bị phá giấc Jun (Lam) không thể kìm nén cơn tức giận mà quát mắng Khánh
-Ô hô! Có người không lo học bài nên tôi nhắc thôi!_Khánh không giận
dỗi mà còn làm giọng giễu cợt với cô. Nghe Khánh nói Lam liền quay người về phía bàn, mắt hướng về chiếc đồng hồ màu trắng để trên bàn. Cô cứ sợ mình đã ngủ quá lâu…may là chỉ mới 20p. Cô vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Cô chợt để ý là Khánh đã tự ý vào phòng cô…vấn đề đã và bao lâu rồi? Lỡ lúc cô ngủ anh ta lục lội rồi biết cô là ai chăng?…v.v…Hàng loạt suy
nghĩ hoài nghi dồn dập đầu cô, cô trở nên lo lắng mang theo vài phần tức giận nhìn Khánh nói :
-Cậu vào đây làm gì? Sao lại tự ý vào phòng tôi?!_Lúc nãy nằm dưới
nhà Khánh thấy hơi chán nên mới mò lên xem cô đang làm gì. Dù gì cũng là lí do chính đáng nên anh cũng khá thoải mái trả lời :
-Ở dưới chán quá nên lên đây kím cậu! Mà đấy là nhà tôi, tôi muốn ra
vào là quyền của tôi!_Anh bắt đầu cao giọng như “chủ nhà” đang nói với
“người ở” vậy =.=. Lam hơi nhíu mày vì cái giọng điệu đó của Khánh rồi
cô lướt nhẹ xung quanh phòng, xem ra anh ta không có lục lội gì điều này khiến cô nghĩ rằng Khánh rất tin tưởng cô cũng không có tí hoài nghi
gì…dù sự thật cô không hay biết rắng là Khánh biết tất rồi! Cô nhăn nhó
suy nghĩ, dù gì thì anh ta cũng mò lên đây sao không nhờ giúp 1 phen! Cứ cái kiểu vừa mở sách là lăn ra ngủ thì chắc chắn ngày mai cô “die” rồi! Đành dùng cách duy nhất nhờ Khánh giúp, cô với ánh mắt cầu khẩn nhìn
Khánh nói :
-Cứu tôi!_Khánh nhìn vẻ mặt cô lúc này chỉ cười mỉm 1 cái. Anh biết
kiểu gì cô cũng sẽ cầu cứu anh thôi (tự tin gớm ~). Anh vốn chuyên văn,
năm nào thi văn nghị luận của anh đều đạt điểm tuyệt dối cả, anh đang
rảnh rỗi không có gì làm…với lại giúp lần này để sau này có cớ mà “đày
đọa” cô nữa chứ! Vẻ mặt Khánh thoáng nở nụ cười nham hiểm rồi ra vẻ “ta
đây” giở giọng trêu ghẹo :
-À! Có người dở môn Văn cơ à?!_Xem cái điệu bộ của Khánh lúc này làm
Lam nhìn muốn nhức mắt. Cô miệng lầm bầm chửi 1 vài câu rồi cũng ráng nở nụ cười thật tươi ra giọng nhờ vả :
-À! Ừ! Mai thi rồi cậu giúp tôi nha!_Cô làm mặt phụng phịu tay nắm cổ tay phải của Khánh đưa qua đưa lại. Khánh quay mặt sang hướng khác để
cho giấu đi vẻ mặt hứng khởi của anh lúc này, xong anh lấy lại bình tĩnh nói :
-Được thôi nhưng mà học ở đây thì không có bàn…xuống dưới nhà học
đi!_Khánh gật gù đồng ý, rồi anh nhìn thoáng qua 1 lượt căn phòng chỉ có 1 cái ghế Lam đang ngồi và 1 cái bàn học của cô. Cho dù có muốn giúp
cũng chẳng biết ngồi ở đâu nên anh nảy ra ý kêu cô xuống nhà.
Cô cũng thấy hợp lí nên cũng đồng ý rồi lấy tập vở cùng anh đi xuống nhà…
Ngôi nhà trở nên im lặng, chỉ có chỗ Lam và Khánh đang học bài là
phát ra âm thanh…khá là “nhộn nhịp”. Nhưng giữa 2 người thì giọng Khánh
là lớn nhất :
-Cái đầu của cậu để làm gì thế?!_Vẻ mặt anh lúc này rất tức giận, tay chỉ vào quyển vở xỉa xối vào mặt Lam, cô không còn cách nào khác là im
lặng chịu trận…
Sau 3 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong, may mà Lam cũng khá thông
minh nên cũng “mau chóng” hiểu được chứ không thì chắc đến nửa đêm…đương nhiên Khánh bây giờ mệt lừ người cùng với cổ họng đau rát vì giảng cho
cô từ nãy giờ không ngừng nghỉ. Lam đột nhiên bật dậy chạy ra sau bếp
xong quay trở lại với tay ôm 1 đống bánh đã mua lúc sáng và tay cầm 1
chai nước suối với 1 chai nước ngọt cô vui vẻ reo lên:
-Học xong rồi…”quẩy” thôi!!!_Cô chỉ luôn muốn mau chóng học cho xong
để còn ăn cái đống bánh hồi sáng mua…thậm chí bây giờ trong đầu cô 1 chỉ cũng không có, bây giờ đầu chỉ tràn ngập đồ ăn…Khánh ngước lên thì thấy đống bánh trên tay cô, anh mừng rỡ khôn xiết (chém có nặng ko -_-), vui vẻ nói :
-Thế thì quẩy thôi!!!_Vừa reo lên anh dọn dẹp đống tập vở trên bàn,
nói 1 cách khác là anh lấy tay hất nó sang 1 bên (anh quá mạnh tay=.=)
Anh và cô để đồ ăn lên trên bàn, bật TV, chọn kênh hoạt hình hay âm
nhạc…rồi bắt đầu “quẩy”… Khánh và Lam vừa chuẩn bị “quẩy” thì anh chợt
nhớ ra điều quan trọng cần làm đầu tiên, họ dừng tất cả hành động quay
sang nhìn nhau rồi Khánh nói :
-Vậy phân chia thắng bại thôi!_Lam nghe xong gật đầu đồng ý
Vẻ mặt 2 người trở nên nghiêm trọng, mỗi người bước lùi xuống 1 bước, ánh mắt sắc bén, cả 2 khập người xuống như tư thế lấy đà…và cánh tay phải vươn lên rồi đồng thanh hét :
-Kéo! Búa! Bao!!!_2 ẻm đã quyết định giải quyết bằng cách “xùm
-xì”=.=. Cánh tay phải từ phía trên quật mạnh xuống 90 độ về phía
trước…bàn tay Lam chìa ra 2 ngón, Khánh thì tay nắm thành 1 nắm đấm…Thấy kết quả trước mắt, Khánh nhảy dựng mừng rỡ reo lên :
-A! Thắng rồi!_Khánh vui sướng ôm đôi bàn tay “xinh đẹp”.Lam thì thu
tay về, mặt bí xị, im lặng không nói gì, trong cô như người “vô hồn”
Khánh nhanh chân chạy đi lấy điện thoại ra, anh mở camera, giơ máy
lên hướng về bàn ăn và “chụp”. Anh chụp khoảng 3-4 tấm rồi nhanh tay lựa tấm nào đẹp up lên face ngay, vẻ mặt hí hửng của anh làm Lam trông thê
thảm thêm =.=. Với cái thời đại công nghệ như thế này thì luôn tuân thủ 1 “quy tắc” quan trọng là : “Check-in trước khi ăn”…
Cô chỉ ra vẻ nuối tiếc 1 chút rồi cũng thôi…Ngay khi Khánh vừa
“check-in” xong thì cô và anh đã cùng ngồi vào bàn và “chiến”…2 thằng
(thì đang giả trai mà =.=), tên nào tên nấy miệng ngốn 1 đống bánh vừa
xem TV vừa nằm cười lăn bò. Lúc thì lại hát vu vơ theo mấy bài hát Kpop. Đôi khi lại bàn luận về thần tượng này, bộ phim kia,…ôi nói luyên
thuyên với nhau như mấy “bà tám” gần nhà =.=…
9h30
…Ta không hiểu tại chúng nó ăn ít hay vì mua bánh quá nhiều mà đến
bây giờ vẫn còn 3-4 bịch=.=…Bây giờ đã tối thui, chúng nó mỗi đứa ngồi
co rúm người, mỗi đứa đắp 1 cái chăn, mắt dán vào màn hình TV không rời, tay liên tục bốc bánh nhét vào họng, lo chăm chú phim nên chẳng chịu
nhai nuốt gì cả thành ra đứa nào đứa nấy 1 họng…
-Á!!!_Chúng nó giật người về phía sau miệng hét lớn…thậm chí rất đồng thanh với tiếng la trong TV…
Và chúng nó đang coi phim ma…Tuy sợ nhưng mắt vẫn mở căng ra mà coi,
đôi lúc cứ giật người về phía sau…Nhiều lúc sợ, sợ lấy điện thoại ra
lướt Facebook được 1-2′ thì lại ngước lên xem…
…Cứ lát lại la ó lên đến hàng xóm cũng đau cả tai…Lúc này trên màn
hình TV xuất hiện một cô bé mặc một chiếc váy trắng rách rưới dính đầy
máu, tóc thì như bị ướt, xã xuống che 1 vài phần ở mặt, gương mặt đầy
máu me, đôi tay trắng nõn nà ôm chặt con gấu bông màu nâu rách rưới, mất 1 con mắt trong kinh dị làm sao…cô bé đó đang đứng 1 nơi như 1 đường hầm đầy ẩm ướt, cô bé cứ
thế từ từ bước về phía trước, mặt từ từ ngước lên…Lúc này mấy thằng cha
làm phim ác đến độ quay sát cái mặt con nhỏ làm 2 đứa kia sợ xanh mặt
=.=…cứ thế khóe môi bổng nhếch lên và…”Bụp”
-Ơ sao chuyển kênh rồi?_Khánh đang chăm chú coi, chuẩn bị đến khúc
hay từ Lam đã cầm điều khiển lúc nào không hay lập tức chuyển sang kênh
khác
-Này cho tôi ngủ ngon mai còn đi thi! Cái kiểu này…tối khỏi ngủ!_Lam
có tí bức dộc giọng thì rung rung như đang sợ. Đúng thật cô đang rất sợ, sợ đến độ tay chân lạnh ngắt rồi. Với lại mai cô còn vào trường thi, cứ xem phim thế này thì tối nay cô không dám ngủ là cái chắc
Khánh cũng chẳng khác gì…tay chân cũng lạnh ngắt đấy thôi. Anh nghe
vậy thôi cũng gật đầu cho qua, với lại anh cũng đang sợ mà, chuyển kênh
tốt chứ sao! Lam chuyển ngay kênh hoạt hình đang chiếu phim Oggy…đương
nhiên là “trúng tủ” luôn rồi! Thế là 2 đứa nó ngoan ngoãn ngồi xem phim, đôi lúc cứ lăn bò ra cười…
10h
Trên bàn thì toàn vỏ bọc nằm lăn lốc và 1 vài vụn bánh còn vương vãi. TV vẫn đang bật Khánh thì vẫn đang say sưa ngồi coi dù đã hết bánh. Lam thì lúc này đã bắt đầu buồn ngủ vì sáng phải thức dậy từ rất sớm, hôm nay học khá nhiều khiến cô
cảm thấy mệt mỏi…Mặt cô lờ đờ, miệng cứ ngáp liên hồi, mắt thì mở không
lên…
…Một lúc sau như có gì đó đập mạnh vào bắp tay Khánh, anh giật mình
quay sang nhìn thì đã thấy Lam đã dựa vào anh ngủ lúc nào không hay…Vì
ngồi hơi xa nhau nên khi dựa cô chỉ dựa đến bắp tay anh chứ chưa đến
vai…Dựa chẳng êm ái gì khiến Lam khó chịu…mắt cứ nhắm, người thì ngồi
lát nghiêng sang bên này lát ngả sang bên kia…Khánh thấy cô đang “khổ
sở” vì cơn buồn ngủ không kìm chế được anh liền nhích người lại sát
người cô và…
“Phịch”_Lam cứ thế ngả chính xác vào vai anh. Gương mặt cô lúc này
cảm thấy thư thái hơn vì cuối cùng cũng có gì đó êm êm để dựa =.=…Dù là
khi còn tỉnh cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ dựa vào vai Khánh mà ngủ
thế này. Nếu cô còn “tỉnh táo” thì cô sẽ tự “thưởng” cho mình vài bạt
tay…đương nhiên điều đó không thể xảy ra vì cô đã ngủ cmnr !