Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Chương 11: 11: Thăm Đoàn Phim





Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Vườn hoa khu biệt thự Minh Tâm.
Trên sô pha trong phòng khách, bánh bao nhỏ trắng trẻo mập mạp, đang ôm một cái ipad, biểu tình vô cùng nghiêm túc mà nhìn video.
Người nho nhỏ, hai chân dẫm không đến sàn nhà, đang đung đưa qua lại, thậm chí tay ngắn nhỏ củ sen ôm ipad thời gian lâu, đều có chút cố hết sức, bé mở đôi mắt to đen nhánh nhìn màn hình liên tục trong một tiếng đồng hồ, chớp cũng không chớp mắt.

Miệng nhỏ bậm chặt, lông mày nhỏ xinh đẹp đều nhíu lại.
Ngay cả dĩa trái cây thập cẩm bảo mẫu đưa lại đặt bên cạnh, còn có sữa bò mà bé yêu nhất, bé cũng đều không có chạm vào.
Thẩm Nghị Sùng về nhà sớm hơn ngày thường thì nhìn thấy con trai của mình rầu rĩ không vui, biểu tình nhìn ipad như có thù sâu hận lớn.
Anh đi vào phòng khách, bánh bao nhỏ đều hoàn toàn đắm chìm ở trong màn hình, hoàn toàn không chú ý ba đã về.
Thậm chí càng xem mày nhỏ càng nhăn, miệng nhỏ cong cong mếu máo, cả gương mặt đều viết lo lắng kèm theo tức giận, hai bàn tay nhỏ cũng nắm chặt đến gắt gao.
Thẩm Nghị Sùng nhướng mi: "Đang xem gì vậy con?"
Bánh bao nhỏ lập tức có tật giật mình giấu ipad ra phía sau lưng, rõ ràng là không muốn đưa cho ba xem lại không cẩn thận, vô tình hơi giật nhẹ tai nghe, chợt nghe tiếng người đàn ông rống giận phát ra, vang vọng toàn bộ phòng khách.
"Có phải trước nay em đều chưa từng yêu anh phải không? Từ lúc bắt đầu đến bây giờ!"
Thực mau, vang lên một giọng nữ quen thuộc.
"12345......"
Giọng nam kia lại một lần nữa hét to.
"Người mà em yêu vĩnh viễn chỉ có mình em thôi!"
"123123......" Giọng nữ không hề phập phồng lại lần nữa vang lên.
"Chia tay đi! Mục Y Y!"
"123......"
Bánh bao nhỏ thiếu chút nữa gấp đến độ nhếch mông ngồi bẹp lên ipad.
Bé muốn làm âm thanh này biến mất nhưng tay ngắn chân nhỏ quýnh quán lên, làm sao cũng không thể ấn tắt âm lượng, cuối cùng còn tăng âm lượng lên.

Bé bực mình xấu hổ càng giấu kín ipad, sau đó trực tiếp đóng lại, khóa máy và xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Bé nhét ipad vào phía sau gối dựa, vẻ mặt ung dung bình tĩnh nhìn ba.
Thẩm Nghị Sùng nhìn một loạt hành động của con trai, không khỏi nhéo giữa mày.
Anh nghe xong hai câu thì đã biết là chuyện gì.
Đây là bộ phim đầu tay năm đó Dư Dao Dao mới vừa gả cho anh, chết sống muốn đóng phim ngắn tình yêu đô thị gì gì đó.
Là thời điểm cô ấy dùng con số thay lời thoại, bị nhân viên đoàn phim cho hấp thụ ánh sáng đăng lên trên mạng, lúc ấy trở còn thành gièm pha lớn, là mối sỉ nhục cho diễn viên.
Đạo diễn không ai khác ngoài Lý Ba.
"Sao con lại xem mấy thứ này?" Anh bất đắc dĩ mà nhìn con trai.
Dư Dao Dao chưa từng chịu trách nhiệm về hành vi của bản thân, đây là điều trước khi kết hôn anh không ngờ tới.

Dù sau khi kết hôn, hai người nhanh chóng có con và không lúc nào anh không nghĩ sđến việc ly hôn sẽ ảnh hưởng đến con trai như thế nào.
Anh không thể để con trai dẫm vào bước chân của mình, sau khi anh ra đời, mẹ của anh đã bỏ anh mà đi, anh chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ, anh không hy vọng con trai của mình cũng trải qua chuyện này.
Nhốt Dư Dao Dao ở trong nhà suốt 5 năm là vì làm cô ta ngừng nghỉ tính tình một chút, xử lý tất cả những tin về cô ta, tránh để con trai nhìn thấy và có bóng ma về tâm lý.
Tuy nhiên, anh không ngờ rằng, hôm nay Nghê Dịch nói nhiều một câu, làm con trai đào bới lại những gièm pha khi xưa ra.
Bánh bao còn nhỏ nên không biết, bé còn đang tức giận vì mẹ bị ông chú xấu xí kia mắng chửi.
"Ba còn chưa có rửa tay, đừng chạm vào người con, dơ."
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ nhấp môi, lập tức thông minh mà dời đề tài.
Thẩm Nghị Sùng nhìn bé thật lâu.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ cầm lấy tập tranh thiếu nhi nằm trên bàn trà, lại hiện ra biểu tình con đang nghiêm túc đọc, ba đừng làm ồn.
"Hừm!!!" Thẩm Nghị Sùng quyết định không vạch trần trò xiếc của con trai, xoay người lên lầu hai.
Vẫn luôn chờ ba rời đi, đến khi bé nghe được tiếng bước chân vang lên, bánh bao nhỏ mới có chút khẩn trương dịch quyển tập tranh xuống thấp, lộ ra một đôi mắt đen tròn vo, thật cẩn thận mà nhìn bóng dáng ba mình biến mất ở cửa cầu thang lầu, mới nhanh chóng lấy ipad nhét sau gối ra, rời khỏi video vừa rồi, mở chương trình toán học tiểu học, nhầm che giấu.
Làm xong mọi việc, miệng nhỏ mới phun ra một hơi, làm như người lớn mà vỗ vỗ ngực nhỏ của mình.
Hô, hù chết bánh bao ~
Có rất nhiều lần bé đi tiểu đêm, đều nghe thấy tiếng ba mẹ cãi nhau.

Tuy có rất nhiều từ bé nghe không hiểu nhưng bé biết ba chê mẹ có rất nhiều khuyết điểm, cũng không thích mẹ.

"Nếu để ba biết mẹ lại làm chuyện sai trái, khẳng định sẽ càng chán ghét mẹ thêm."
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ cầm tập tranh, sầu khổ mà nhíu mày nắm chặt tay nhỏ.
Dù trước kia mẹ làm nhiều chuyện sai trái, có điều, mấy ngày nay mẹ đã biết lỗi rồi, mẹ còn nhận sai với bé và ba nữa.
Không những thế, mẹ nói, thật ra người mà mẹ yêu nhất là bảo bối nhỏ cũng chính là bé nha, còn...!Còn viết thư tình cho bé nữa...
Bánh bao nhỏ nghĩ nghĩ, trên mặt càng nóng, duỗi tay ngắn nhỏ bưng kín hai má có chút đỏ lên của mình.
Mẹ nói, ba tức giận là vì người mẹ yêu nhất không phải là ba.
Ba cũng thật là, hơi đâu mà ghen với con trai mớ năm tuổi của mình làm gì!!!
Bánh bao nhỏ quyết định phải giữ kín tin tức không hay về mẹ, không để cho ba biết.
Tuy nhiên, không bao lâu, mông nhỏ có chút nhích tới nhích lui, ngồi không yên, lo lắng u sầu.
"Lần này mẹ đọc đùi gà, nếu như bị mấy chú mấy dì mắng, khẳng định ba cũng sẽ biết, sau đó sẽ không vui..."
Thẩm Nghị Sùng tắm rửa xong, thay đổi quần áo mặc trong nhà đi xuống lâu thì phát hiện con trai của mình chấp hai bàn tay ngắn nhỏ ra sau lưng, biểu tình lo âu mà đi qua đi lại trong phòng khách, giống như ông cụ non.
"Ba!"
Bánh bao thấy ba mình, lập tức đỏ mặt, dừng bước chân, có chút do dự nhưng vẫn bước lên, giang đôi tay ôm lấy đùi ba mình: "Con nhớ mẹ!"
Thẩm Nghị Sùng nhíu mày, mấy năm nay Dư Dao Dao mỗi ngày ngồi xổm trong nhà, cho dù không chơi chung với con trai ít nhất vẫn luôn ở trong tầm mắt của con.
Hôm nay là lần đầu tiên rời khỏi con lâu như vậy.
Anh nghĩ một lát rồi ôm con trai lên: "Mẹ con ngày đầu tiên đi làm, phải biểu hiện thật tốt."
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ vừa nghe xong lại càng rối rắm, nhịn không được bưng kín gương mặt nhỏ.
Trong quyển kịch bản của mẹ đều tràn ngập đùi gà hết nha!
Mẹ có thể biểu hiện thật tốt, không bị ăn mắng?
Không được, bé phải đi cứu mẹ mới được!
Ít nhất, ít nhất, vào lúc mẹ bị mắng, bé cũng ở bên cạnh an ủi......!Còn có thể làm ba nói vài câu khen ngợi.
"Ba, chúng ta đến đoàn phim thăm ban...!Mẹ, có được không?"
Bánh bao nhỏ ngay cả loại từ ngữ này đều biết, có thể thấy được, sau lưng không thiếu xem mấy tin tức giải trí.

Thẩm Nghị Sùng nhấp môi.
Bánh bao nhỏ lập tức gục đầu, tỏ vẻ thất vọng.
Thẩm Nghị Sùng không nhả ra, bởi anh sợ nhìn thấy bộ dáng Dư Dao Dao đóng phim hơn phân nửa có thể tức chết anh và con trai và một tiếng sau đó, bánh bao nhỏ vẫn duy trì tư thế nài nỉ, biểu tình uể oải ỉu xìu, mất mát lại thương tâm, hai tay ôm ipad, đáng thương vô cùng mà cuộn tròn ở một góc sô pha.
Thẩm Nghị Sùng rốt cuộc dao động, anh gọi điện thoại cho Nghê Dịch, xác định Dư Dao Dao chỉ còn một cảnh cuối cùng, sau khi hoàn thành có thể kết thúc công việc về nhà.
Lúc này anh mới nhìn con trai gật đầu: "Đi thôi, ba dẫn con đi."
Lúc hai cha con họ đến đoàn phim, vừa lúc Dư Dao Dao diễn xong, có thể không để cho con trai nhìn thấy bộ dáng quỷ quái kia của cô ta là được.

Thẩm Nghị Sùng lên kế hoạch trong đầu rất tốt, tuy nhiên anh không có tính đến sự thay đổi từ phía đoàn phim.
Vốn dĩ Dư Dao Dao chỉ còn một cảnh cuối cùng là xong, cũng là cảnh đóng chung với nữ chủ, nào ngờ lại vượt ra ngoài dự kiến của Nghê Dịch, ông dự tính một tiếng là có thể kết thúc suất diễn này nhưng lại gặp vấn đề.
Dựa theo kịch bản, nữ chủ An Tâm và Hà Lăng mới vừa vào cung là một đôi chị em tốt, có điều, Hà Lăng được Hoàng đế sủng hạnh trước nên hoài nghi An Tâm sinh ra ghen ghét với mình.
Trần Quý Phi lợi dụng khoảng cách giữa hai người họ, giá họa vụ rắn độc cho An Tâm, muốn một ná bắn chết hai chim cùng lúc trừ bỏ hai người.
Mà cảnh này, đúng là đoạn Hà Lăng nằm ở trên giường, nọc độc của rắn phát tác, toàn thân đau nhức, tràn ngập oán hận nguyền rủa An Tâm có lòng tốt đến thăm.
"Phân đoạn 200, lần thứ 13, 3,2,1, diễn!"
Theo tiếng đánh bản vang lên, giờ phút này, Dư Dao Dao nằm ở trên giường sắc mặt đã trắng bệch, mặc quần áo trong màu trắng, gian nan run rẫy vươn tay chỉ về phía người con gái đang đứng gần mép giường.
"An Tâm...!Ngươi, ngươi...!Trước nay rõ ràng đều là giả vờ tốt với ta, ngươi muốn ta chết đến như vậy sao?!"
"Ta xuống địa ngục, cũng muốn ngày...!Ngày hiện ra ở đầu giường, kéo ngươi xuống địa ngục làm quỷ chung với ta!"
Cô thở hổn hển, cả người run rẩy, mới gian nan nói xong mấy lời này.
Mỗi một từ giống như là lấy hết toàn bộ sức lực trên người, cô suy sụp ngã xuống giường.
Chỉ có ngón trỏ tái nhợt cùng ngón cái vặn vẹo, móc ở trên quần áo An Tâm, lại không chịu buông ra.
Hai tròng mắt của cô tràn ngập oán độc thù hận!
Kỹ xảo diễn xuất của Dư Dao Dao cơ hồ làm tất cả mọi người tại hiện trường hít hà một hơi.
Đoạn này cảm xúc biểu hiện thực hoàn chỉnh, sức lực vửa phải gãi đúng chỗ ngứa, căn bản không giống như là kỹ xảo diễn xuất ba cọc ba đồng.
Đạo diễn Lý Ba cũng tán thành và không có kêu ngừng, thậm chí tâm tình còn khá kích động, chân phải gõ lên trên mặt đất thành tiết tấu.
Diễn tốt!
Tuy nhiên...!Khi mọi người đều chờ mong nhìn về phía An Tâm, tâm tình kích động vừa rồi bỗng hoàn toàn biến mất.
Mạnh Hân Nhiễm diễn vai nữ chủ, vậy mà hốt hoảng lui ra phía sau một bước, thiếu chút nữa trượt chân ngã dập mông, cô ta giữ lấy màn che giường, mới không bị ngã thành chó ăn cứt.
"Cut!"
Lý Ba tức giận đến đấm đùi: "Sao lại thế này? Cô lui về phía sau làm cái gì? Kịch bản có ghi bắt cô lui về phía sau sao? Diễn mười ba lần còn chưa hiểu?!"
Giọng của ông lớn đến mức làm tất cả mọi người đều nghe được.

Mạnh Hân Nhiễm sắc mặt đỏ lên, cắn môi: "Thực xin lỗi, đạo diễn, vừa nãy em đứng không vững, lại đến một lần nữa em hứa sẽ diễn tốt, vất vả mọi người rồi."
Sau đó xoay người, khom cúi đầu với Dư Dao Dao: "Chị Dư, đều là lỗi của em, làm chị NG nhiều như vậy..."
Dư Dao Dao vẫy tay: "Không dám nhận, tôi chỉ là một bà mẹ bỉm sữa 5 năm chưa đóng phim mà thôi."
Con nhỏ này nghiến răng nghiến lợi, biểu tình muốn cắn chết mình, còn khom lưng giả vờ cho ai xem?
Loài người thật đáng sợ!!!
Lời này cơ hồ bôm bốp chán chát đánh thẳng vào mặt Mạnh Hân Nhiễm.
Châm chọc cô không bằng một nữ diễn viên ngồi xổm 5 năm trong nhà!
Sắc mặt Mạnh Hân Nhiễm lập tức từ đỏ chuyển trắng, lại ngẩng đầu, trong mắt đã là chói lọi xấu hổ cùng tức giận.
"Lại một lần nữa!!!" Đạo diễn Lý Ba tức giận mà nói.
"Lần thứ 14...!Diễn!"
Ngay lúc tiếng đánh bản vang lên, Dư Dao Dao nhanh chóng bước vào trạng thái diễn.
Cô nói câu cuối cùng, yếu ớt đến mức nói không thành câu, khàn cả giọng nhưng trong giọng nói âm trầm cùng hung ác, cơ hồ là muốn hóa thành thực chất.
"Ta nguyền rủa ngươi, An Tâm, ngươi cả đời này một đời..."
Cô oán hận trừng Mạnh Hân Nhiễm.
Trong lòng lại tự đọc, con nhỏ đó giật gà của mình, một ngày có mỗi một con gà tráng bao tử, vậy mà con nhỏ đó còn giật mất gà của cô!!!!
Lập tức, ánh mắt tràn ngập oán niệm của Dư Dao Dao như biến thành thanh kiếm bén nhọn.
"Đến già...!Đều không chết được tử tế!"
Mạnh Hân Nhiễm chỉ cảm toàn thân phát run, hình như có một trận gió lạnh thổi phía sau cổ.

Cảm giác như là bị ác quỷ hung ác theo dõi.
Sau khi Dư Dao Dao phun ra một chữ cuối cùng, cánh tay cô nổi da gà, tầng tầng lớp lớp.
"Hà Lăng, muội không có, sao muội có thể đối với tỷ..."
"Cut!"
Lời thoại đọc đến một nửa, đạo diễn Lý Ba giận dữ đứng dậy, hai tay vò đầu, bực bội sắp nhổ trọc tóc.
"Mạnh Hân Nhiễm, rốt cuộc cô có nghiên cứu kịch bản hay chưa?"
"Rốt cuộc cô có biết nhân vật An Tâm này là người thế nào không?"
Ông vọt tới trước mặt Mạnh Hân Nhiễm, mắng chửi không dứt đối với nữ diễn viên từng được ông khen trong quá khứ.
Hết chương 11.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.