Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Chương 14: 14: Ngon Đến Phát Khóc





Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Cuối cùng, Dư Dao Dao quang minh chính đại tay trái xách theo lồng rắn, tay phải nắm bánh bao nhỏ, nghênh ngang về nhà, thành công thu hoạch một đống ánh mắt hâm mộ lại bội phục trong đoàn phim.
"Chị Dư, cái lồng rắn này là......?" Nhân viên Tò mò nhịn không được mở miệng hỏi.
Dư Dao Dao mắt ngập nước mở to, sắc mặt phức tạp nhìn Mạnh Hân Nhiễm và Trần Kiệu, sau đó hé hé hai tiếng: "Con rắn này hôm nay dám cắn tôi, cho nên tôi lấy về chuẩn bị rút gân lột da, nấu nước sôi, quăng vào, cho thêm ớt cay..."
Ngôn ngữ vô cùng sắc bén nhưng một câu cuối cùng lại chảy ra nước miếng.
"Sau đó, hầm thành súp rắn, bồi bổ cho chồng yêu, hì hì ~"
Ánh mắt mọi người lập tức sáng, ăn gì bổ nấy sao?
Thẩm Nghị Sùng nghe câu này, sắc mặt đã đen đến không thể lại đen!
Ra khỏi phim trường.
"Thích quà công tác của em không? Cục cưng bé bỏng, chồng ơi?"
Dư Dao Dao xách theo lồng sắt quơ quơ, cười tủm tỉm như bản thân chiếm tiện nghi rất lớn: "Đạo diễn Lý Ba nói chúng nó đã vô dụng nên tặng cho em đóa, hé hé, hai cha con một người một bé, tùy tiện chơi đùa ~"
Bánh bao nhỏ đang thưởng thức tay mẹ, lập tức trừng lớn mắt: "Chơi đùa? Không phải hầm canh sao?"
Bé nhìn con rắn còn đang cong qua cong lại trong lồng sắt, không khỏi nuốt nước miếng.

Bé chưa từng chơi quà sống nha!
"Ừ nè, tặng hai cha con làm thú cưng đó! Cục cưng muốn sờ sờ hay không, lạnh lạnh, thực thoải mái nha ~"
Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, thật đúng là tò mò mà vươn một ngón tay về phía trước.
Mắt thấy ngón tay mập ngắn của con trai sắp chạm tới con rắn trong lồng, Thẩm Nghị Sùng không khỏi híp mắt, nắm lấy cánh tay con trai giật lùi ra sau: "Rắn không thể tùy tiện đụng vào."
Người phụ nữ này ra cửa quay phim không bao lâu sau lại nhiều chuyện như thế!
Còn một người một bé!
Thăm ban một chút mà con mệt hơn so với bàn hợp đồng với khách.
Bánh bao nhỏ có chút tiếc nuối nhưng vẫn nghe lời ba nói.
Dư Dao Dao cũng không tức giận, Bánh bao nhỏ ngồi bên trái, lồng rắn đặt bên phải, khóe miệng Thẩm Nghị Sùng run rẩy, ghét bỏ nhìn thoáng qua, ngồi ở vị trí ghế trước.
Dư Dao Dao mang theo bánh bao nhỏ Thẩm Duệ ngồi ở phía sau, giới thiệu tập tính của con rắn nhỏ với cậu bé, còn thảo luận cơm chiều cho rắn ăn cái gì, hai mẹ con vừa nói vừa cười.
Tổng thể gương mặt của cô rất xinh đẹp quyến rũ, phút giây này đều trở nên có chút dịu dàng như là trộn lẫn ánh sáng của tình mẹ, Thẩm Nghị Sùng nhìn trong chốc lát thì chau mày.
Xe chạy đến một nửa đoạn đường bánh bao nhỏ mới "a" một tiếng.

Hôm nay mẹ không có đọc đùi gà, hình như bé không nghe thấy.

Một đường lo lắng, cuối cùng mẹ cũng chưa làm chuyện gì xấu.

Bé lập tức nhẹ nhàng thở ra, trái tim đều thả lỏng xuống dưới.
"Làm sao vậy?"
Bánh bao nhỏ lắc đầu, ngậm chặt miệng nhỏ.
Cả một ngày mẹ đều nhớ đến bé, bé không thể nói cho mẹ, bé lại nghĩ mẹ vô dụng như vậy, bé thật là một cậu bé hư mà.
Nghĩ vậy, bé chột dạ mà nhìn chân nhỏ đang đung đưa qua lại của mình.
Dư Dao Dao không miễn cưỡng bé, cô cũng có không ít bí mật nhỏ là gạt nhân viên vườn thú.
Không bao lâu, cô nghiêng người ra sau, cả người như không xương cốt, ngồi chơi di động.
Nhìn bánh bao nhỏ chung sống hoà bình với rắn, cũng không có sợ hãi, ngược lại cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm vào chúng nó, còn chụp hình cho chúng, sau đó Dư Dao Dao mở phim Hàn lên xem.
Trên thế giới này thật sự là có quá nhiều phim cô chưa xem qua, vui vẻ ~
Chờ xe chạy đến biệt thự, Nghê Dịch kéo ra cửa xe, Thẩm Nghị Sùng quay đầu nhìn thì nhìn thấy con của anh ngốc ngốc, ôm cánh tay Dư Dao Dao ngủ, vui vui vẻ vẻ gối đầu nhỏ lên ngực của Dư Dao Dao.

Mà Dư Dao Dao thì mang vẻ mặt mê trai nhìn màn hình chảy nước miếng, lộ ra nụ cười ghê rợn.
Thẩm Nghị Sùng nhíu mày: "Lấy lồng sắt của em ra, nếu muốn chúng nó còn mạng sống, đổi thành lồng thủy tinh, ngày thường không cho phép thả ra, không cho phép mang lên lầu hai."
Dư Dao Dao còn chưa kịp phản ứng, bánh bao nhỏ trong lòng ngực đã bị anh ôm đi.
Thẩm Nghị Sùng không quay đầu lại như là mặt sau có sóng thần thú dữ vậy, trực tiếp ôm con trai bước nhanh đi vào nhà.
"Thật là...!Sao lại hà khắc đối với rắn như vậy?!"
Dư Dao Dao nhún vai.
"Thôi được rồi, Dịch Dịch bé bỏng, cậu giúp chị xách đi vào, ờ, đổi lồng khác...!Cứ đặt trong phòng khách trước, để cho cục cưng chơi, nếu thằng bé chán, lại đưa đến văn phòng cho chồng yêu làm thú cưng chiêu tài."
Nghê Dịch hai chân run lên, biểu tình sắp khóc: "Chị đại, có phải gần đây chị chịu kích thích quá độ không vậy?"
Dư Dao Dao vẫy vẫy tay, đi vào trong.
Về đến nhà, chuyện thứ nhất là vọt vào phòng tắm nước ấm, thay đổi sang áo ngủ thoải mái.

Lập tức ngã đầu, nằm liệt trên giường.
Bánh bao nhỏ ở trên xe ngủ cho đến tối, bỏ qua cơm chiều, gần chập tối mới tỉnh.

Sau khi tỉnh lại thì có cảm giác lạ lạ.

Không có hương vị thơm tho trên người của mẹ, cũng không có cảm giác mềm như bông trên ngực của mẹ.
Bé nhăn mày nhỏ, mở mắt ra, quả nhiên thấy bé đang nằm trên giường nhỏ của mình.
Thẩm Nghị Sùng ở bên cạnh canh bé ngủ: "Thức dậy rồi?"
Anh nhìn bánh bao nhỏ tỉnh lại với vẻ mặt không vui, không khỏi nhướng mày.

Bánh bao nhỏ buồn bực yên lặng dùng tay nhỏ đẩy cái gối nhỏ ra xa, vẻ mặt cự tuyệt.
Vẫn là cái ôm của mẹ thoải mái!
Bé ngẩng đầu nhìn ba thì nhớ tới lời mẹ nói.
Quả nhiên là ba ghen tị với mình.
Rõ ràng phía trước mẹ còn ôm mình ngủ, bây giờ mình trở về phòng, chắc chắn là ba ôm bé khỏi người mẹ.
Bánh bao nhỏ lập tức phồng lên quai hàm, đôi mắt nhỏ đầy oán niệm không ngừng chiếu thẳng lên người Thẩm Nghị Sùng.
"Ba, năm nay ba hơn ba mươi tuổi rồi đúng không?"
Thẩm Nghị Sùng đang muốn đi tới giúp bé thay quần áo thì nghe bánh bao hỏi: "Hửm?"
"Ba đã là người trưởng thành rồi nên học được cách tự ngủ." Bánh bao nhỏ chu chu miệng.
Lúc mẹ còn ở phòng bệnh có nói, bởi vì lo lắng cục cưng không biết cách sống độc lập, cho nên trước kia mẹ luôn là giữ khoảng cách với mình.

Không có ôm mình ngủ, cũng không chơi với mình.

Giờ cẩn thận nghĩ lại, mỗi lần mình tỉnh dậy đi tiểu đêm, đều nghe được âm thanh ba mẹ cãi nhau.
Điều này có nghĩa gì?
Nghĩa là ba ở chung một phòng với mẹ, còn ngủ chung với mẹ!
Bánh bao nhỏ nháy mắt dùng ánh mắt sao ba con nít hơn cả con nữa vậy nhìn Thẩm Nghị Sùng.
Nếu ghét bỏ mẹ ngốc, làm việc không chú tâm vậy không cần độc chiếm mẹ của bé làm gì nha, ghét thì đưa đây, bé không ghét, ngược lại bé sẽ yêu thương cưng chiều mẹ.

Ba không cần nhưng bé cần nha.
Ba thật là một người ba chưa trưởng thành, con nít quá à!
Thẩm Nghị Sùng bị con trai nhà mình nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.

Anh nhịn không được nhướng mày, huyệt Thái Dương đều nhảy đến đau đớn.
"Thẩm Duệ, con đang nói cái gì?"
Trời, ba còn muốn giả ngu nữa nè!
Bánh bao nhỏ tràn ngập kinh ngạc mở to đôi mắt tròn như quả nho nhưng thực mau ngầu lòi mà ngậm miệng, tự bò dậy mặc quần áo, còn lưu loát mang vớ.
"Ba, trước kia ba và mẹ cùng nhau ngủ, con cũng không có gây trở ngại ba nha ~" Bé đứng ở trên giường, miễn cưỡng mới đứng tới ngực của ba, méo méo miệng kháng nghị.
Đôi mắt tỏa sáng xinh đẹp như ngôi sao, lại hiện lên một tia rõ ràng buồn bực cùng nho nhỏ đau lòng.


"Mẹ, mẹ...!Không biết lần sau mẹ lại ôm con là khi nào nữa?!."
"Ba!"
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ nói, cúi đầu, giọng cũng đều thấp xuống: "Nếu mẹ lại đụng đầu vào đâu đó thêm lần nữa, có biến trở về như trước không, lại không thích đến gần con...!Cũng không thích con?"
Thẩm Nghị Sùng nhăn mày lại, anh duỗi tay ôm lấy cơ thể nho nhỏ của con trai.
"Đừng nghĩ bậy."
Con trai mới năm tuổi nhưng thằng bé giống anh, từ nhỏ trưởng thành sớm, có thể là vì cha con anh thiếu tình thương của mẹ, vì vậy không thể không trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng lứa khác.
Đứa nhỏ này không ngốc.

Dù Dư Dao Dao dùng lý luận nuôi con của động vật hoang dã nói với con nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể chống đỡ mấy ngày.

Khi con trải qua giai đoạn kích động, sẽ tiếp tục chìm vào hoài nghi.

Rõ ràng là mấy ngày nay, bánh bao nhỏ nếm được sự ngon ngọt được mẹ tiếp xúc, thương yêu, làm đủ trò thân mật.
Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng đi công viên, còn có ôm hôn, hôm nay mẹ còn nói nhớ bé...!Trong niềm hạnh phúc ngọt ngào đó, đồng thời bánh bao nhỏ cũng sợ hãi lại một lần mất đi.

Đứa nhỏ này lo được lo mất, sợ mẹ lại một lần nữa vứt bỏ bé.
Ngực Thẩm Nghị Sùng có chút buồn đau: "Đi, cùng ba xuống ăn cơm thôi con."
Mỗi ngày anh đều quyết sách nhanh chóng, giải quyết công việc quyết đoán.

Có điều câu hỏi nhỏ đó của con mình lại làm cho anh có cảm giác như bản thân chìm vào vũng bùn dày nặng.

Tiếp tục lừa gạt con trai, cũng giấu được hai ba năm, thằng bé ngày một lớn và nó sẽ dần nhận ra.
Anh hơi lưỡng lự, tuy nhiên, khi anh cầm tay con trai đi đến cửa thang lầu, từ nhà ăn truyền đến giọng Dư Dao Dao đầy nhẹ nhàng ấm áp, bánh bao nhỏ thình lình vui sướng mà nhảy dựng lên như viên đạn vậy, bánh bao vừa trắng lại vừa béo linh hoạt lạch bạch chạy tới phía trước: "Mẹ đang ăn cơm, ba đi nhanh nhanh lên!"
Thẩm Nghị Sùng nhìn bóng dáng nhỏ của con và gật đầu: "Ừ."
Thôi thì gạt con thêm hai năm nữa, dù gì thì thằng bé cũng có hai năm hạnh phúc.

Chỉ cần người phụ nữ này tiếp tục nghe lời, ví dụ như biểu hiện ngoan ngoãn ở đoàn phim hôm nay thì anh cũng không ngại lại cho cô thêm một con số không trong tài khoản.
Anh đi đến dưới lầu, bánh bao nhỏ đã bò lên ghế trẻ em, mông nhỏ bụ bẫm uốn éo uốn éo, tay nhỏ bám lấy cạnh bàn.
Dư Dao Dao cười tủm tỉm đỡ bé một chút.
Bánh bao nhỏ lộ ra nụ cười lộng lẫy lại thẹn thùng cho cô xem.

Giống như vừa rồi người suy nghĩ bân quơ không vui kia không phải bé, giống như chưa có chuyện gì từng xảy ra.
Ngay cả bảo mẫu lén bỏ thêm rau xanh mà ngày thường bé không thích ăn vào chén nhỏ, bé cũng không tức giận, mà là muốn nhét vào trong miệng nóng lòng muốn thử mùi vị ra sao.
"Cục cưng của chúng ta ăn ngoan thật, ăn rất nhanh nha ~"
Dư Dao Dao đã sớm chờ không kịp, muốn ăn thịt, cô nhìn chằm chằm miếng bò bít tết nằm trên bàn cơm kia, nuốt nước miếng ít nhất hơn mười lần.

Thật vất vả chờ hai cha con xuống, cô hận không thể trực tiếp oàm, một ngụm nuốt trọn vào bụng, lại nhấc tay hỏi má Từ muốn thêm miếng nữa ~
Má Từ nói, bao ăn no!
Chính là khi cô mới vừa cầm lấy nĩa, giọng Thẩm Nghị Sùng không vui vang lên: "Ăn cơm cần tốc độ làm gì? Ăn nhanh, tiêu hóa không kịp, sẽ bị đau bao tử, phải ăn từng ngụm được, phải nhai hai mươi lần mới nuốt xuống."
Anh nhìn Dư Dao Dao nhai ba lần là nuốt, mày nhăn lại.

Sau khi thay đổi cái thái độ, hành vi của cô cũng đã khác trước.

Trước kia không có não, bây giờ trông có vẻ không chỉ không não mà cử chỉ như đã nhiều năm chưa nếm qua mùi thịt vậy.
"Mẹ ăn từ từ thôi, nếu không bụng sẽ đau đau." Bánh bao nhỏ cũng lo lắng mà nhìn qua.
Dư Dao Dao thở dài, trả lời: "Được rồi."
Loài người thật là phiền phức.
Cái gì mà nhai hai mươi lần mới nuốt, không mỏi miệng đau răng sao? Thôi, xem như vì cái dạ dày yếu ớt của cơ thể này mà cô cố gắng nhai thêm vài cái.

Có điều, khi cô chậm rãi nhắm nháp nhai nuốt thì cảm nhận được nước sốt đầy tinh hoa trong thịt bò rất tươi ngon, tất cả mùi vị đều cắn xé ra tới.
Nước thịt ngon tuyệt vời, bắn tung toé bốn phía ở trong miệng, kích thích đến thần kinh vị giác, cô nháy mắt hú một chút tiếng như chó sói.
Đây là thứ mà rắn cô chưa bao giờ thể nghiệm được!
"Hú hú hú ~ Hương vị này...!Thật là tuyệt quá đi à! Trời đất ơi, đây là thịt bò thần tiên sao, trước nay mình chưa từng ăn qua thịt chất lượng như vậy nha!"
"Hu hu hu, mình thật là hạnh phúc quá đi, muốn khóc quá à~"
Hôm nay, lúc ở phim trường, mỗi một lời thoại, cô đều nhớ lại những lần bị con rắn mập *** cách vách ăn cấp gà của cô, cô bị đói bụng trường kỳ, phải gặm cỏ nhét bao tử.
Bây giờ, đột nhiên ăn được món ngon, trong miệng tràn ngập thịt bò, cái cảm giác đó thật là thỏa mãn, lập tức khiến cô nước mắt chảy dài.
Khổ tận cam lai!
Chỉ có rắn bị ngược đãi và chà đạp, thường bị đói mới biết được giờ này phút này món ăn nó ngon đến thế nào và hạnh phúc đến dường nào khi được ăn no.
Dư Dao Dao mỗi một ngụm đều vô cùng quý trọng, híp mắt ôm trái tim, hình như là ăn tới rồi món ăn có giá trị bạc vàng.
Thẩm Nghị Sùng bị cô gào lên suýt nữa làm đổ hết ly nước trong tay ra ngoài.

Từ trước đến nay anh thích yên tĩnh, trong nhà cũng không có máy nghe nhạc hay loa, người hầu trong nhà nói chuyện cũng đều nhỏ giọng.
Trước kia, Dư Dao Dao cũng không dám chọc anh tức giận, chưa từng lớn tiếng như vậy.

Sau đó có con, tính tình của anh mới tốt hơn đôi chút.

Con trai năm tuổi cũng biết ở trên bàn cơm phải yên lặng mà ăn.
Còn Dư Dao Dao thì lại khóc thét khi ăn bò bít tết, còn rớt nước mắt?
Thẩm Nghị Sùng nhéo giữa mày.
Cô ta không hài lòng với phí ly hôn một trăm triệu, giở chiêu trò mới?
Hết chương 14.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.