Lâm Khách cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không ngờ Cận Thanh Việt lại đi theo sau cậu.
Nếu như lúc nãy cậu mà để lộ ra gì đó, chẳng phải đều bị nghe hết rồi sao?
Mặc dù Lâm Khách có thể hùa theo khen ngợi một ai đó nhưng sâu trong cậu sợ nhất là có quan hệ thân thiết với người khác, khi đó cậu cảm thấy không đúng cho lắm và thấy khó chịu, hơn nữa trong lòng cậu đang mang theo cảm xúc đa cảm khi vừa cộng tình với Giáo chủ, biết rõ không nên quá để ý nhưng tính cậu cũng có hơi nhỏ nhen một tý.
Ngay lập tức, Lâm Khách nhíu mày, tay đút vào trong túi lười nhác dựa vào tường.
Nếu không thì xem như có qua có lại đi, cậu nghe lại đối phương là được rồi.
Đang nghĩ như thế, chóp mũi bị sộc một mùi hương hoa ngột gần chết, tiếng ngọc thạch va chạm nhẹ vào nhau, một cô gái ăn mặc lộng lẫy đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
Ánh mắt Lâm Khách tập trung lại một chỗ, hơi cúi người...Cậu biết cô ta.
Khi mới vào thị trấn, người chơi hoa hồng đỏ đã bị người dân "tranh giành", trong khi người chơi hoa hồng trắng bị bỏ rơi, đó là một "bác gái" đã không nể nang mặc kệ người chơi hoa hồng trắng tự tìm nhà trống để ở.
Lúc đó ở quá xa nên không nhìn rõ, bây giờ nhìn kỹ, thật ra là một cô gái so với tưởng tượng của cậu còn trẻ hơn, thậm chí quần áo còn chọn rất kỹ lưỡng, phụ khiện và đồ trang sức trên người đều rất quý.
Chỉ tiếc gương mặt cô mang tướng khổ, khóe miệng và khóe mắt đã lộ dấu vết tuổi già.
Nói đến mới thấy lạ, tất cả thanh niên trai gái trong trấn nhỏ dều hoạt bát xinh đẹp đến khó hình dung, chỉ có duy nhất cô nàng là rầu rĩ không vui, cũng bởi vậy khiến Lâm Khách có ấn tượng đặc biệt với cô gái.
Lúc này, cô gái nhìn thấy Lâm Khách, ánh mắt sáng ngời, liếc nhìn mình lại từ trên xuống dưới một lượt, khóe miệng nhếch lên: "Cậu cũng đang đợi để sám hối à?"
Trong lòng Lâm Khách hơi cảnh giác, nhẹ nhàng lắc đầu, làm tư thế "mời".
Cô gái lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó tự hiểu, che miệng cười duyên một cái: "À, thì ra trong lòng cậu đã có người."
Lâm Khách: "..."
Kênh chat cãi nhau nhỏ rồi lại hòa hoãn trong khoảng thời gian vài chục giây nhưng cũng đủ làm một số khán giả xem livestream thay đổi góc nhìn.
Ở bên Lâm Khách, cô gái không nói gì nữa, khóe miệng luôn treo nụ cười đã hiểu, đứng ngay ngắn yên lặng nghe động tĩnh bên trong.
Trong phòng sám hối, Cận Thanh Việt ngồi ngay ngắn trước mặt Giáo chủ, cúi đầu, trong mắt hiện lên sự thống khổ.
Cận Thanh Việt bình tĩnh nói: "Tôi có thể sám hối với Ngài được không?"
Vị Giáo chủ không có tâm trạng tốt và lạnh lùng: "Được."
Cận Thanh Việt: "..."
Cận Thanh Việt thu ánh mắt, nghiêng mặt để lộ ra sự tiều tụy: "Có một khoảng thời gian rất dài, tôi luôn chìm sâu trong sự đau khổ."
Giáo chủ: Ừm."
Lâm Khách đang đứng bên ngoài nghe: "..."
Ngay cả cậu là người bên ngoài cũng cảm thấy Giáo chủ lạnh lùng với người đến sám hối, rất là quá đáng.
Cẳng lẽ tâm trạng của Giáo chủ không còn ổn định? Trái tim Lâm Khách chùng xuống.
Nhưng mà cũng may tâm lý Cận Thanh Việt rất mạnh, khả năng khống chế cũng rất mạnh, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước.
Nhưng giọng nói của anh ta lạnh như băng, không giống như đang thấy có lỗi, ngược lại như đang trình bày gì đó.
Ngay cả vị Giáo chủ cũng nhận ra và vô tình nó: "Vậy thì cậu đã làm gì để khắc phục điều đó?"
Quả nhiên, Cận Thanh Việt im lặng một lát mới nói: "Thù hận tựa như sinh rễ ở trọng lòng tôi, tôi không có cách nào để giải quyết nó, hơn nữa, tôi chưa làm chuyện gì để bản thân phải khắc phục."
"Đợi sau này khi tôi làm ra chuyện như kia, đến lúc đó tôi đến sám hối cũng chưa muộn đúng không?"
Ngoài cửa, Lâm Khách thả lỏng mày, hơi ngạc nhiên mở mắt ra.
Cậu chưa bao giờ nghe Cận Thanh Việt dùng giọng điệu này để nói chuyện, giống như đang hướng cho ai đó thấy.
Sau đó cậu cảm thấy hơi lúng túng.
Cận Thanh Việt không giống loại người sẽ bị khống chế bởi sự ô nhiễm tinh thần, Lâm Khách cũng không ngờ anh ta lại nói thẳng ra, xem ra Cận Thanh Việt và bọn Kỷ Hồng đều tồn tại vì thù.
Lúc trước anh ta còn nói mình rất giống một người bạn của đối phương, đừng nói là người bạn này chứ?
Lâm Khách không muốn tin, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn khả năng như vậy.
Như vậy, lúc trước cận Thanh Việt làm hành động kỳ lạ, thậm chí còn nhất quyết đi theo cậu vào trong giáo đường đều có nguyên nhân.
Lâm Khách thấy phức tạp, vừa cảm thấy phiền phúc lại vừa cảm thấy Cận Thanh Việt quá đồng cảm không có lợi cho việc chữa trị tâm lý.
Còn nữa, quan trọng nhất là...Cậu tự hỏi, quan hệ giữa Giáo chủ và Cận Thanh Việt không thể tốt đến mức có thể tâm sự với nhau, đột nhiên Cận Thanh Việt nói ra lời này, nếu không phải muốn nói cho người xem nghe, hoặc là kẻ thù nghe, vậy chính là...Muốn nói cho chính mình nghe.
Nếu là vế trước, đó chính là cuồng vọng, nếu là vế sau, để chắc chắn Lâm Khách sẽ đứng lại nghe.
Chuyện như là như nào, người này giấu quá sâu, Lâm Khách cũng không muốn đoán.
Hơn nữa, bất kể là chuyện gì, cậu cũng không muốn ở lại nghe lén Cận Thanh Việt nữa.
Lâm Khách xoay người rời đi,
Lại không ngờ vừa mới đi được mấy bước, cô gai phía sau gọi cậu lại.
"Này, mấy ngay này, rất nhiều người muốn bắt chuyện với cậu có đúng không?" Hiển nhiên cô gái đang đợi đến mức quá chán, lúc này cơ thể gần như dính lên người Lâm Khách, làm cậu giật nảy mình.
Cậu giơ tay trai lên muốn đẩy cô gái này ra, đã thấy cô nàng nhanh nhạy tránh ra, ánh mắt như mèo đánh giá cậu: "Cậu đẹp thật đấy!"
Mùi hương càng thêm nồng.
Đồng tử Lâm Khách co lại.
Quá quen thuộc.
Cô gái vừa nói chuyện vừa nghiêng cơ thể về phía trước rất vui vẻ, trong thoáng chốc, Lâm Khách thấy bóng dáng cô gái trùng lên bóng dáng người phụ nữ khi cộng tình với Giáo chủ.
Cô gái mỉm cười, lần thứ hai đến gần Lâm Khách, ánh mắt đầy ánh sáng.
Lâm Khách cắn chặt răng.
Cậu là một người có ý chí khá kiên định, khi còn bé phải ở nhà một mình, sốt năng cũng tự mình chịu một tuần...Từ khi tiến vào phó bản đến giờ, cậu bị hương hoa hố hết lần này đến lần khác, lúc này, có chết cũng không để cho người trước mắt được như ý.
Khi tinh thần đến bờ vực tan rã, Lâm Khách dựa vào kinh nghiệm lần trước,nghĩ đến cảnh tưởng làm cậu sợ hãi, khiến cảm xúc của mình duy trì ở trạng thái căng thẳng và cảnh giác nhất.
Khi còn hai đến ba giây tinh thần sụp đổ, không hiểu sao trong đầu cậu hiện lên ánh mắt u ám của Giáo chủ.
Làm cho mọi người xấu hổ.
Không sao, làm bản thân tỉnh táo là được rồi.
Cuối cùng, khi cậu choáng váng vẫn may tìm được chỗ dựa, miễn cương duy trì tỉnh táo.
Cậu cau mày, im lặng nhìn cô ả.
Thấy dáng vẻ của cậu, cô ả tưởng mình đã thành công, dùng giọng nói uyển chuyển như mèo con nói với cậu: "Cậu không vui vẻ với các cô ấy là vì chỉ thích tôi đúng không?"
Trong lòng Lâm Khách xuất hiện vài câu trả lời.
Mặc đù không biết là trùng hợp hay là như thế nào, cô ả tìm đến cậu, rõ ràng đang phát ra lời mời tử vong.
Trong phó bản của thế giới Chủ thần, nguy hiểm thường đi kèm với manh mối.
Trong lòng Lâm Khách tự đo đếm, không trả lời ngày, chỉ làm bộ ánh mắt mê ly, mơ màng nói: "...Họ là ai?"
"Các cô ấy?" Trong mắt cô gái hiện lên sự không kiên nhẫn, "Tất nhiên chính là đám người băng thanh ngọc thiết kia rồi, hừ, nhưng mà tôi so với các cô ấy thì càng thêm quyến rũ hơn, cũng không thể nói do tôi chơi xấu được..." Trong giọng nói của cô ả tràn đầy sự kiêu ngạo, hiển nhiên là đúng rồi.
Đám người băng thanh ngọc thiết kia rất xem thường ả.
"Các cô ấy...Không bằng cô sao?" Lâm Khách dựa theo ý của cô ta,từ từ hỏi lại.
Cô ả cười đắc ý: "Tất nhiên rồi, bên ngoài họ ghét bỏ tôi, sau lưng lại tỏ ra ghen tỵ với tôi, còn cố bắt chước tôi."
Trong thoáng chốc, Lâm Khách nhớ đến lời nói của một cô gái đến sám hối trước đó, "Tôi chỉ chống lại cái ác mới làm như vậy."
Một suy nghĩ không tốt dần xuất hiện.
Về điểm chết của người chơi hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng vào ban đêm, cậu luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ thông tin quan trọng.
Nhưng cậu không có thời gian suy nghĩ kỹ, cô ả đến gần hơn: "Có thể trả lời tôi, làm như nào..."
"Tất nhiên trong lòng cậu có tồn tại hận thù, nhưng không thể dùng nó làm động cơ làm việc cho cậu, càng không thể dùng hận thủ đẩy lên người khác, tôi chỉ có vài lời khuyên cho cậu."
Ở bên kia, dường như Giáo chủ càng phiền nõa, giọng nói hạ thấp xuống có sức mạnh hơn, rõ ràng muốn để hai người ở bên ngoài nghe thấy.
Cô ả vì giọng nói của Giáo chủ mới rụt người lại, Lâm Khách nhờ đó lui về phía sau một bước, cười lắc đầu: "Vẫn không hiểu được, tôi thấy những gì cô nói chưa chắc là thật.
Ít nhất người đàn ông mù ở phía nhà kia có thích cô không?"
Đương nhiên Lâm Khách đang tìm tin tức.
Khéo léo thoát thân, bỏ đi hần thì, thuận tiện kéo người khác vào, hoàn hảo.
Quả nhiên, ánh mắt cô ả khó tin, sau đó lộ ra sự xấu hổ khi bị đùa giỡn: "Cậu dám!..."
Trong thoáng chốc, Lâm Khách thấy rõ ràng trên cổ, cánh tay cô ả mọc ra từng đám gai, gai làm cho da thịt cô ả nhô lên, sau đó đâm xuyên qua, lộ ra từng cái sắc nhọn.
Lại là đôi môi cô ả kiều diễm như cánh hoa, từng cánh khép lại, không ngừng lấy ra thứ gì đó.
Nguy hiểm!
Lâm Khách dựng tóc gáy, trong đầu nổ "ong " một tiếng.
Không kịp nữa rồi, tứ chi của cậu như bị cố định trên mặt đất, trơ mắt nhìn cô ả cười quỷ dị đi về phía mình.
Cô ả mở rộng vòng tay của mình, cố gắng tặng cho cậu một cái "ôm tình yêu."
Trái tim đập thình thịch, Lâm Khách nhắm mắt lại, chuẩn bị dùng hết tinh thần, trong thoáng chốc khi thấy đau đớn là bỏ chạy...Lại nghe thấy đối phương "a" một tiếng.
Cậu ngơ ngác mở mắt, nhìn thấy một bức tường màu trắng chắn trước mặt.
Trong nháy mắt, Giáo chủ còn đang đi phía sau Cận Thanh Việt không có sắc mặt tốt đã xuất hiện trước mặt cậu.
Đúng thể, trên màn hình, không thể dùng từ kém để miêu tả vẻ mặt của Giáo chủ được, bởi vì nó dùng để miêu tả con người.
Giây phút này, Giáo chủ buông tay áo nhìn cậu, sắc mặt lạnh như băng không tính người, như một vị thần.
Hắn nhìn từ trên cao xuống, chắn trước mặt Lâm Khách, cúi đầu nhìn về phía cô ả đang run rẩy.
"Đến lượt của cô, muốn sám hối à?".