Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi

Chương 17: Em Cho Rằng Tôi Ép Nó?



Thịnh Nhan Tuyền cứng người. Lại một hồi đối diện với ánh mắt giống như lúc trưa không biết là bao lâu, cô chỉ biết sau đó mình đã ngồi xuống lại, còn nói với nó: "Cô không đi đâu cả."

Nhìn đứa bé giống như mớ ngủ, sau đó lại gục xuống vai ba mình thiếp đi, Thịnh Nhan Tuyền cúi đầu im lặng không nói gì cả quãng đường về biệt thự. Thời điểm đó cô có cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông nhưng cô làm như không biết. Cô hiện tại chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ lại sau này nên làm sao thôi.

Khương Tình cũng không phải muốn nói chuyện với cô lúc này. Thật ra hắn đã định dùng chiến thuật mưa dầm thấm đất từng chút một với cô sau khi phát hiện cô không phải quá kháng cự chuyện này. Chỉ là trước đó đã ép cô quá chặt rồi, nếu lại còn ép sẽ gãy. Cho nên hắn mới cho cô thời gian. Hắn lại không ngờ mọi thứ không có như hắn suy nghĩ, chỉ vì sự chuyển biến bất ngờ của con trai hắn.

Chỉ nhìn tình hình hôm nay hắn liền biết nhất định đã có chuyện gì xảy ra trước đó rồi nhưng không có thời gian hỏi chuyện Trần Tiến. Đến lúc nghe Trần Tiến kể lại hắn mới rõ ràng, nhưng hắn ngược lại cũng không có cảm thấy phấn khích vì mọi chuyện đã theo đúng ý hắn.

Là bởi vì hắn vẫn luôn cho rằng bản thân nắm chắt mọi thứ trong tay đi. Một chút ngoài ý muốn nhưng vẫn cấu thành kết quả hắn đã định không thể khiến người đàn ông đã ba mươi bảy tuổi như hắn nhảy cỡn lên vì kích động được. Chỉ vì hắn chưa từng cảm thấy mình thiếu tự tin để nắm lấy người con gái kia.

Xử lý xong xuôi cho đứa con trai quá biết cố gắng của mình, hắn liền rời khỏi phòng nó, đi xuống phòng khách, nơi người con gái bị buộc phải bất đắc dĩ theo họ về đang hiện diện.

Lúc này cô vẫn đang ngồi trên ghế sofa ngẩn người nhìn ánh hoàng hôn đang buông dần xuống bên ngoài, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Gặp người bình thường còn sẽ nói vài câu khách sáo vì đã làm phiền lum la. Khương Tình lại...

"Em nghĩ xong chưa?"

"..."

Nhìn đôi môi người con gái trề ra, hắn lại thấy vui vẻ.

"Thầy không cảm thấy hành động của mình rất vô lại sao?"

Mình tới không được thì để con trai tới. Lợi dụng con trai cũng không nhìn xem cảm xúc của nó, chẳng lẽ thầy ấy không sợ lật thuyền trong mương, trộm gà không được còn mất miếng gạo sao. Nếu cô không muốn, cho dù hôm nay có trải qua những chuyện kia cô cũng có thể tuyệt tình phủi mông dứt khoát rời đi. Cùng lắm là cô rời khỏi Sài Gòn, cô mới không sợ không có đường thoát khỏi người này. Nhưng cố tình...

"Em cho rằng tôi ép buộc nó sao?"

Thịnh Nhan Tuyền lại bĩu môi. Cô mới không tin là không có đâu. Thầy không có hạn cuối cỡ nào em biết rõ... Thịnh Nhan Tuyền bất giác khựng lại. Sau đó là ảo não thở dài... Cô...

Khương Tình vốn đang muốn ăn không nói có, không chịu thừa nhận hành vi kia của mình bỗng nhiên thấy cô thở dài thì không khỏi nhìn cô thật kỹ.

Rốt cuộc hắn vẫn cảm thấy cách hành xử của cô rất lạ. Nhưng hắn thông minh lại không có đi vạch trần mà nương theo nó. Đúng vậy, Khương đại tổng tài hắn chung quy ra vẫn là hiểu rõ thành công hôm nay không phải chỉ do bản thân cố gắng cho dù hắn không biết nguyên nhân do đâu, cho nên hắn cần gì phải tự luyến, đắc ý chứ.

Mà hắn chỉ cần kết quả thôi.

"Nếu nó không muốn, em nghĩ tôi ép được sao?"

Hắn không chút ý thức mình mất liêm sĩ cỡ nào, vẫn còn nói: "Cuối cùng vẫn là nó thích em."

Lời này của hắn lại không hề sai.

"Thầy đừng có giả ngu nữa. Nó là muốn tình thương của mẹ."

Nhưng Thịnh Nhan Tuyền vẫn muốn đánh người.

"Không phải đều như nhau sao?"

"!"

Sao mà như nhau được!!

"Thầy..."

Ở lúc cô muốn tận tình mà sĩ vả hắn, bỗng nhiên tầm mắt lại tối sầm khiến cô giật mình nín luôn lời muốn nói. Cô sững người bất giác ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đàn ông bỗng nhiên đem cô áp sát, bản thân lại vô thức nuốt nước miếng vì căng thẳng.

Thầy... Thầy ấy muốn làm gì...

Lời này vang lên trong lòng cô cùng tiếng tim đập mạnh mẽ đến mức như muốn văng ra ngoài.

Đến khi có ý thức được cô lại vô thức lùi về sau.

Nhưng còn nơi nào cho cô lùi... Hành động của cô lại khiến cho thầy ấy được đà áp tới, rốt cuộc đem cô giam cầm giữa lưng ghế và lòng ngực của bản thân. Áp lực bất ngờ ập đến cùng nồng đậm hormone của người đàn ông khiến cô có ảo giác hoa mắt choáng váng, đầu óc mơ màng.

Đáng chết hơn nữa là thời điểm này những trải nghiệm trong mơ kia lại cuồn cuộn nổi lên, không ngừng tác động đến cô. Khiến cô càng ngày càng không phân được đâu là thực đâu là giả dù cô biết mình rất tỉnh táo. Cô hoảng hốt vì sự cố bất ngờ này, nhưng tim lại đập rộn ràng như thiếu nữ mười tám lần đầu biết yêu.

Có lẽ lúc cô yêu đương với Phạm Hữu Minh cũng có cảm giác này đi... Nhưng cô lại chẳng nhớ rõ. Cảm giác lúc hắn lần đầu chạm vào cô... Cô cũng không nhớ. Nhưng ký ức tưởng như là mơ kia, cô lại nhớ như in. Trái tim cô giống như chưa từng đập nhanh như vậy, vì Phạm Hữu Minh.

Có lẽ cô cũng không có nhiều cảm xúc với Phạm Hữu Minh như cô nghĩ.

Cho nên cô mới không có nhiều cảm hứng khi ở bên hắn. Mối quan hệ tưởng chừng như bền chắc, thật ra cảm xúc của cô đã bán đứng cô từ lâu. Phạm Hữu Minh không thể cho cô được thứ cô muốn.

"Thầy... Làm gì vậy?"

Rốt cuộc cô cũng đã lấy lại được âm thanh của mình, dù nó khàn khàn yếu ớt không có chút lực phản kháng. Cho nên nó cũng không đẩy lùi được người đàn ông kia.

Còn hắn lại không đáp lời cô, chỉ chăm chăm nhìn cô bằng ánh mắt ngày một sâu thẳm. Khiến cô rùng mình. Sau đó áp môi xuống.

"Thầy... Ưm!"

Cô vô thức mở lớn đôi mắt, chấn kinh nhìn khuôn mặt gần kề mà nhất thời không kịp phản ứng.

Đợi cô vì chịu không nổi chiếm đoạt điên cuồng nơi đôi môi mà vô thức vươn tay đập đập lại đẩy đẩy thì nó cũng yếu ớt vô lực, chẳng tạo nên tác dụng gì, còn khiến người ta hiểu lầm.

Những cái động tay của cô chẳng tác động nổi đến lòng ngực lớn kia, còn khiến chủ nhân của nó rút ngắn vòng ôm, kéo sát đầu cô lại mà bá đạo xâm chiếm.

Cô choáng váng trước nụ hôn cuồng nhiệt như trong mơ, dần dần xụi lơ trong ngực hắn.

Hiện thực và giấc mộng dần dần, không ngừng lòng ghép vào nhau khiến cô không phân ra nổi, trong lúc vô tình lại chủ động đáp lại.

Hành vi này giống như một cái chốt, mở cái cửa cho con sói lớn bước vào nhà, sau đó đem thợ săn ăn thịt. Còn cô lại chẳng phải thợ săn nữa, cô chỉ là một con mồi tự dâng đến tận miệng.

Sau đó là ai bắt đầu trước... Cô không biết. Cô chỉ biết họ bắt đầu quấn quýt lấy nhau như người chết khát nơi sa mạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.