Cô vội vàng nuốt nó xuống, sau đó uống mấy ngụm nước trấn áp cơn sặc vừa phải tỏ ra chấn định, quả thật là khổ. Trong lòng cô lại không khỏi nói, cái miệng của đứa nhỏ này không nói lời kinh người thì không chịu được mà, rất có tố chất chân truyền từ ba nó. Nhưng y như rằng lần nào cô cũng quy hết trách nhiệm lên đầu ai đó. Chứ làm sao cô tin được một đứa bé có thể nói như vậy. đ°
Thật ra thì có thể hết, tại Thịnh Nhan Tuyền chưa trải đủ đời thôi. Hoặc là cô bị sự ngây thơ của Khương Duật lừa dối quá.
Nhưng vấn đề là cô rất khó từ chối đứa nhỏ này!!!
Cha nó ở bên cạnh còn đốc thêm vào: "Em ở bên kia một mình cũng không phải rất an toàn."
"..."
Cái gì gọi là không an toàn? Cái gì cũng có rủi ro của nó cả. Bản thân cô cho rằng sống với hai người họ mới không an toàn.
Lại nói, cô đang ở trong một căn phòng rất tốt kế bên cạnh phường công an quận mười. Có biển động một cái là có người cứu cô liền, cô sợ gì chứ.
Trước đó cô sống cùng cha mẹ Phạm Hữu Minh. Sau khi ly hôn thì đương nhiên cô sẽ dọn ra ngoài, nhưng cô không có chuyển đến sống cùng Minh Kiều mà tự mình thuê phòng. Giờ ngẫm lại mấy năm trước Phạm Hữu Minh có nói với cô muốn trả góp một căn nhà ở khu chung cư mới trên đường Lý Thường Kiệt nhưng cô không đồng ý là quyết định đúng. Nếu không sợ rằng vấn đề chia tài sản sẽ còn rắc rối hơn. Lúc đó cô lấy lý do gì nhỉ... À, họ chưa có tài sản dư thừa để làm việc đó, mà họ còn phải nghĩ đến việc để dành tiền khi có con.
Nói tóm lại là cô cảm thấy mình sống một mình rất ổn, cho dù sau đó có chuyện gì thì cũng là sau khi lĩnh chứng cùng người này.
"Ớ với chúng tôi có thể tiết kiệm được tiền thuê phòng."
"..."
"Tiền ăn."
"..."
"Tiền điện nước."
"..."
"Còn có thế có tiền sinh hoạt nếu muốn."
".."
Người này đúng là không có điểm dừng.
Cô rất muốn tọng vào họng thầy mấy chữ "thầy đừng có mơ", nhưng đối diện với đôi mắt long lanh của đứa nhỏ bên cạnh, cô tịt ngòi.
"Co di, con muon an com co nลิน."
"..."
Này mới là tiếng người.
Khương Tình đối với cái liếc mắt khinh bỉ của cô xem như không thấy, chỉ cười trừ.
Hắn đâu cần biết quá trình đâu, hắn chỉ cần kết quả. Hắn cũng biết đến bây giờ cô còn kháng cự là vì muốn chọc tức hắn. Nhưng hắn không sợ, miễn tâm cô không kháng cự là được, bên ngoài lỳ lợm chút có thể xem là tình thú.
Còn Thịnh Nhan Tuyền thì nói với đứa nhỏ kia: ""Chuyện này để cô về suy nghĩ một chút nhé."
Cô nói được thẳng thắn, thái độ rất dứt khoát khiến Khương Duật không biết nên làm sao. Chung quy ra nó vẫn không phải là đứa bé thích càn quấy. Nó chỉ là biết lợi dụng sự mềm lòng của cô mà thôi. Nhưng Thịnh Nhan Tuyền bị nắm mũi đi lâu như vậy, hôm nay còn chịu một đám người săm soi, cô có ngốc cũng phải tỉnh ra chứ.
"Dạ."
Rốt cuộc chuyện này chỉ có thể kết thúc ở đây. Khương Duật trong lúc vô tình không khỏi nhìn ba mình tỏ vẻ con đã cố hết sức.
Khương Tình chỉ cười.
Thật ra hắn cũng không khăng khăng lắm. Cái gì cũng phải từ từ, chậm mà chắc. Từ đầu đến giờ họ đã đi quá nhanh rồi.
Nhưng hắn lại không nghĩ hắn không ép thì vẫn có người khác ép cô phải đi theo hướng đó.
Sau khi ba người ăn no nê xong thì liền trở lại công ty. Vốn dĩ cô không muốn đâu, nhưng đứa nhỏ nói trong phòng ba có một phòng banh, nó muốn chơi. Bình thường nó cũng hay ở trong đó chơi trong lúc chờ đợi ba nó làm việc. Ở đó lại sạch sẽ vì được vệ sinh định kỳ.
Kiểu gì cô cũng phải đi với nó cả ngày, đi đâu cũng là đi. Rốt cuộc ba người cũng trở lại công ty.
Họ trở lại, người vui nhất là Ninh Tố Ngọc.
Không, nói vui thì quá khiêm cưỡng, nhưng so với phải không ngừng chờ đợi trong bâng khuâng thì kết thúc sớm vẫn tốt hơn.
Nhưng đợi cô nàng nhìn thấy Thịnh Nhan Tuyền rồi, cô nàng lại hoang mang.
"Ủa, Nhan Tuyển!"
Thịnh Nhan Tuyền bất ngờ nghe thấy tiếng gọi có phần quen thuộc này thì cũng ngấn ngơ. Đợi cô nhìn thấy Ninh Tố Ngọc, cô không đến mức kinh dị như nhìn thấy Khương Tình trước đó mà còn kinh ngạc gọi: "Tố Ngọc?"
"Cậu đây là.."
Cho dù mối quan hệ của họ bởi vì một vài lý do cùng thời gian mà phai nhạt thì họ vẫn là bạn bè. Bạn bè gặp nhau thì nên có phản ứng hợp lý đúng không. Cho nên cô vẫn rất vui vẻ thể hiện sự kinh ngạc, bất ngờ vì vô tình nhìn thấy Ninh Tố Ngọc.
"Tôi làm việc ở đây."
Ninh Tố Ngọc liền cười nói, giống như trước đây. Lại có cái không giống trước đây. Cô nàng nhìn cô ngờ vực hỏi:
"Cậu xuất hiện ở đây là... Thay mặt công ty đến bàn chuyện làm ăn sao?"
Chính là cô nàng không có đợi Thịnh Nhan Tuyền trả lời đã tự nghĩ nguyên nhân luôn.
Chứ bảo cô nàng nghĩ theo cái hướng kia, cô nàng làm sao chịu. Cho dù có không ít ánh mắt của mấy người thư ký trực ở tầng này nhìn cô với sự khinh bỉ.
Tự lừa mình dối người cũng được, nhưng chỉ cần Thịnh Nhan Tuyền nhận...
Nhưng có thể sao?
Thịnh Nhan Tuyền đâu có hiểu ẩn tình bên trong, mặc dù lúc bị hỏi cô cũng có hơi xấu hổ nhưng vẫn thẳng thắn nói: ""Không phải. Tôi nghỉ làm ở chỗ kia rồi. Ngược lại là cậu, coi bộ cậu đã tìm được một công việc rất tốt."
Sau đó cô không khỏi đưa mắt nhìn người nào đó, trong lòng nghĩ gì đều không thể hiện trên mặt. Lại mặc cho người ta nghĩ thế nào về cái liếc mắt vừa rồi của cô đi chăng nữa.
Nhưng sợ nhất là người ta cứ không ngừng đuổi tới, muốn hỏi cho rõ ràng.
"Vậy cậu đến đây là..."
Ninh Tố Ngọc cắn răng cố chấp hỏi.
Thịnh Nhan Tuyền lại bởi vì sự cố chấp này của cô mà không thể không sâu sắc nhìn cô một lần. Cũng không rõ cô có nhận ra cái gì, nhưng mà không đợi cho cô trả lời, có người đã chứng thực thay cô. Còn là chứng cái kiểu cô cũng muốn té xỉu.
"Mẹ ơi, chúng ta đi thôi. Con muốn chơi banh."
Âm thanh đứa nhỏ giòn tan, mềm mại chọc người, cũng chọc cho bao nhiêu người rớt cằm.