Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi

Chương 31: Em Không Có Mất Liêm Sĩ Giống Thẩy!



Lúc cô tới thì nhân viên duy nhất của quán, Phan Thanh Trúc đã chờ ở bên ngoài không biết từ lúc nào.

Này cũng là trong dự liệu của cô. Bình thường đều là cô đến trước mở cửa tiệm, Thanh Trúc đến sau bắt đầu dọn dẹp vệ sinh rồi cùng cô trông tiệm. Cô đến muộn đương nhiên cô bé kia phải ở ngoài đợi rồi.

"Chị Kiều, đó là..."

Thanh Trúc tính tình thật thà nhưng cái miệng bởi vì ở chung với Minh Kiều lâu cũng nhuộm lên bản sắc đó nên vừa nhìn thấy bà chủ đem đến một người đàn ông cao lớn đẹp trai ngút trời thì liền rón rén ghé lại hóng hớt.

"Đi làm việc của em đi."

Minh Kiều chỉ liếc cô nàng một cái rồi đẩy cô đi làm việc. Cô nàng khẽ lè lưỡi cười rồi không rề rà nữa.

Đợi có thời gian rồi hỏi cũng được mà lị.

Sau khi Thanh Trúc đi rồi Minh Kiều mới quay qua nhìn người đàn ông cao lớn đang im lặng quan sát bài trí trong tiệm. Dáng người kia đứng trong một tiệm mỹ phẩm quả thật là không thích hợp chút nào. Nhưng hắn lại không cảm thấy có gì mới ghê.

"Anh cứ vậy đi theo tôi? Cả ngày?"

Minh Kiều dựa lưng vào quầy, cũng không có khó chịu mà nhướng mày tỏ vẻ.

Có lẽ là đã mệt không muốn phản ứng nữa đi.

"Chừng nào đạt được mục đích."

Thì hắn mới tính đến bước tiếp theo.

Dù sao công việc của hắn ở Việt Nam cũng không có gấp.

Minh Kiều im lặng nhìn hắn ba giây, sau đó quay đi không thèm nhìn nữa. Nhưng mà có lao động miễn phí, cô mới không khách khí: "Biết kéo mái che nắng không?"

"..."

Trần Thích sững lại một giây, sau đó không nói không rằng đi ngược ra cửa. Dáng vẻ kia rất có hương vị của sự bất lực. Minh Kiều cười thầm.

"Ba!"

Thịnh Nhan Tuyền đang loay hoay trong bếp thì nghe thấy tiếng Khương Duật gọi to. Cô sững sốt một chút rồi vặn nhỏ lửa, quay lưng đi một chút, ghé đầu nhìn đến cửa ra vào. Vừa lúc nhìn thấy người đàn ông vốn đang đi làm nay lại về vào buổi trưa thì khó hiểu kinh ngạc.

Khương Tình đương nhiên nhìn thấy cô, nhưng hắn vẫn thản nhiên bế Khương Duật lên rồi mới đi đến.

"Hôm nay ăn gì?"

"..."

Thịnh Nhan Tuyền im lặng một chút rồi quay đầu đi vào bếp lại, ngoài miệng thì nói: "Ăn.... Nhưng mà không có phần của thầy."

"Thầy về căn-tin công ty ăn đi."

"..."

Khương Tình buồn cười không thôi. Nhưng hắn cũng biết cô chỉ nói cái miệng nên không có để ý. Hắn thả

Không Duật xung rồi đi ln lấu thay đồ.

Thịnh Nhan Tuyền cứ nghĩ hắn chỉ là nổi hứng về nhà ăn cơm, đến lúc nhìn thấy hắn thay đồ đi xuống cô mới giật mình.

Khương Tình lúc này đã một thân quần áo ở nhà thoải mái dễ chịu, xuống đến nơi thì liền ghé đầu vào xem cô làm cơm. Nhưng hắn không có làm phiền cô như lần trước nên cô cũng không để ý đến.

"Chuyện em tái hôn có cần nói với người nhà không?"

"..."

Thịnh Nhan Tuyền khựng lại động tác trên tay một chút, một hồi lại không trả lời mà bĩu môi: "Thầy nghĩ quá sớm."

Khương Tình cười: "Bao nhiêu người muốn mà em cứ dùng dằng miết là sao?"

"Em cũng thích..."

Lúc hắn nói còn ghé sát bên tai cô, ám muội thổi khí.

Thịnh Nhan Tuyền mặt nhanh chóng nóng lên, còn nhảy dựng. Nhưng người đàn ông kia đã nhanh độc chuẩn nắm lấy eo cô giữ lại.

"Thẩy..."

Thịnh Nhan Tuyền vừa đẩy đẩy lòng ngực của hắn vừa lắp bắp: "Thầy đừng có làm bậy. Bé Duật còn ở bên ngoài!"

"Tôi không ngại."

"!!!"

"Em không có giống thầy! Không có vô sĩ như vậy! Thầy mau buông em ra, em còn phải nấu cơm!"

Đối với người đàn ông này cô đúng là không nên buông tâm mà. Hớ hên một chút là...

"Em nói đi, chừng nào mới cùng tôi đi lĩnh chứng?"

"Thầy nhịn hết nổi muốn chơi trò cường ép nữa hả!"

"Ừm."

".."

"Tôi cảm thấy tôi đã nhẹ nhàng với em lắm rồi, cho nên em mới cù nhây với tôi." (°

"..."

Thịnh Nhan Tuyền khó hiểu chột dạ quay mặt đi.

Nhưng người đàn ông cũng không có định buông xuống miệng lưỡi sắc bén không tha người của thầy ấy: "Nếu em không muốn cả nước đều biết em sắp kết hôn với đại gia thì mau ngoan ngoãn cùng tôi đi lĩnh chứng." G°

"!!!"

"Tới lúc đó tôi sẽ thông báo trên các trang mạng xã hội, còn làm phóng sự, quay video. Để tôi xem em còn chạy đi đâu."

"Thầy! Thầy bị khùng hả!?"

Thịnh Nhan Tuyền vừa tức vừa gấp.

"Giờ em chọn cái nào?"

Khương Tình lại rất nhẹ nhàng mà hỏi.

Đối với cô trừng mắt nhìn mình hắn lưu manh bất ngờ ép tới hôn lên môi cô một cái. Nhìn mặt cô đỏ bừng lại xấu hổ che miệng, nơi nào đó trên người hắn có vẻ muốn tạo phản.

Quả thật, đối với một người đàn ông vừa trải qua ngon ngọt còn muộn màng đến vậy, hắn chỉ hận không thể ngày ngày, đêm đến cùng cô ân ái. Cho nên hắn không muốn nhịn nữa, bắt buộc phải mang cô về trước. Hắn nghĩ rồi nói: "Lĩnh chứng có thể đợi một chút, chọn ngày tốt cũng được. Nhưng từ mai... À không, hôm nay em phải chuyển qua đây."

"..."

Cái lợi gì thầy cũng chiếm hết là sao!!!

"Đương nhiên rồi."

"!!!"

Bốp bốp bốp!!

Thịnh Nhan Tuyền tức muốn khùng liền không nhịn được đập bộp bộp lên người hắn.

Ở lúc hai người còn định nháo lên thì bên ngoài cửa nhà bếp bỗng vang lên tiếng gọi khẽ khàng của Khương

Duật: "Ba ơi..."

Thịnh Nhan Tuyền gần như là ngay lập tức dùng hết sức đẩy cái người đàn ông chết tiệt nào đó ra. Có lẽ là do cô tập kích bất ngờ nên mới thành công trốn chạy, sau đó cô cũng không thèm nghĩ mà đá thầy ấy ra khỏi phòng bếp: "Thầy mau cút ra ngoài chơi với con trai! Cẩn thận em cho hai cha con thầy nhịn hết!"

"..."

Khương Duật bé bỏng tự nhiên bị vạ lây có oán mà không thể nói. Nó chỉ có thể ái ngại nhìn người ba không có liêm sĩ, lúc nào cũng thích chèn ép mẹ kế của nó mà chẳng thèm ra chút sức nào im lặng dùng ánh mắt truyền đạt mong muốn bé nhỏ: Con không muốn không có cơm ăn.

Khương Tình chỉ cười cười mà vỗ đầu nó, dẫn nó ra ngoài vừa nói: "Đi, ba cùng con đi xếp hình."

"Được ạ!"

Rốt cuộc Duật bé bỏng vẫn chỉ là một đứa trẻ, không dễ gì có thời gian cùng ba chơi liền quên mất ba vừa rồi mém chút liên lụy nó. Nó nhảy cẫng lên rồi tự mình chạy đi lấy đồ chơi.

Với Khương Tình mà nói, tuy rằng Thịnh Nhan Tuyền không tỏ rỏ nhưng hắn đã tự xem như mọi chuyện đã được định rồi. Mặc kệ cô nháo, chiều đến hắn vẫn kiên quyết lái xe đưa cô về nhà dọn đồ.

"Thầy thật là không có hạn cuối."

Thịnh Nhan Tuyền phản kháng không được đành mở miệng oán hận. Người này vì cô mà không thèm đến công ty buổi chiều, cô cũng phải phục hắn.

"Tôi chỉ không có hạn cuối với em thôi."

Khương Tình lại thản nhiên đáp, tay vẫn vững vàng mà lái xe.

Thịnh Nhan Tuyền chán, hết muốn nói.

Nhưng để cô không ngờ nhất là mình lại nhìn thấy Phạm Hữu Minh, cái người ban sáng hiện tại vẫn còn ở trước nhà cô. (4"

Lại nói, bên hông nhà cô có một quán nước vỉa hè. Hắn cứ thế thủ ở đó... Thịnh Nhan Tuyền lập tức nhận định như vậy vì vẻ phong trần bụi bậm của hắn, trong lòng lại một chút cũng không hiểu vì cái gì đâu chứ. Cô nhìn dáng vẻ chờ như chó trực xương của hắn mà máu nóng vẫn không tránh khỏi nhanh chóng bốc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.