Tôi Tái Hôn Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi

Chương 68: Chân Tướng



"Chúng tôi thấy cô mồ côi, cưu mang cô là đối tốt với cô nhất rồi. Muốn cô làm chút chuyện, còn trăm lợi không hại cô lại không biết điều, còn muốn làm chuyện không đâu. Chúng tôi nhận cô về làm gì chứ!"

Lê Tố Như gần như là trợn lớn mắt, không thể tin được nhìn bà, nhìn hai cái người đã từng đầy thương xót nhìn mình, nói muốn nhận mình về cho tuổi già có bầu có bạn... Thì ra họ nhận cô là vì muốn lợi dụng cô.

Bây giờ thấy cô không có tác dụng thì quyết định tận dụng triệt để, muốn cô bán mạng cho họ một cách lù đù, mà còn là do cô tự làm tự chịu.

Cô không chịu nổi. Lại càng không vực dậy được khi nghĩ đến mình cũng là nguyên nhân gián tiếp hại chết Thịnh Nhan Tuyền, làm sao cô chịu nổi.

Mà bà Lý nói rồi mới nhận ra mình nói hó. Nhưng cũng muộn rồi. Mà cho dù họ không nói ra, tội họ làm cũng sẽ bị vạch trần sớm muộn thôi.

"Tại sao hai người lại làm vậy!?"

Khương mẹ nén nãy giờ, đợi bà tiêu hóa xong những gì đang diễn ra liền trực tiếp hét vào mặt hai người kia, giận dữ không chịu nổi. Ngẫm đến cháu mình còn chưa rõ có an toàn hay không bà còn giận hơn nữa.

"Là các người bất nghĩa trước, đừng có nói như mình tốt đẹp lắm!"

Bà Lý đến lúc này lại như chó cùng dứt giậu mà sừng sộ lại.

Nhìn Khương mẹ sững sờ, bà ta đầy phẫn nộ: "Lúc trước yêu thương con bé bao nhiêu, con bé vừa mất liền muốn tìm người thay thế nó! Lương tâm các người cũng thúi lắm!"

Khương mẹ trừng lớn mắt nhìn bà ta, làm sao cũng không nghĩ được những lời của bà ta là đang nói mình, nói nhà họ. Ngược lại là Khương cha điềm tĩnh hơn nhiều. Đối với những lời qua cầu rút ván, không biết xấu hổ của họ ông xem như đánh rắm, chẳng đáng để thương tâm. Trước đó ông đã biết họ dụng tâm phá hoại thế nào, tự nhiên cũng dễ dàng tiếp nhận họ càng độc địa nham hiểm hơn. Trái tim họ đã đen sẵn rồi, làm sao phân biệt được phải trái? Cùng lắm chỉ có một màu đen thôi.

Khương Tình vốn chẳng muốn nói nhiều với họ, nhưng họ lại không có tha cho hắn. Có lẽ họ nhiều oán hận hắn hơn ai hêt.

"Chính là mày! Con tao toàn tâm toàn ý với mày như vậy, đến mạng cũng không cần! Muốn cưới vợ! Đừng có mơ!

Giỏi thì mày cưới cái xác trương phình úng nước kia đi! Tao phi!"

Một phòng người im ắng, chỉ có tiếng mắng chửi ồ ồ như bị điên của bà Lý vang vọng trong căn nhà đã từng diễn ra những cảnh tượng ấm áp nhưng đầy giả dối. Bởi vì người góp sức vào trái tim vốn đã biến chất từ lâu.

"Các người nghĩ mọi chuyện đã theo ý mình rồi?"

Khương Tình lúc này mới thản nhiên lên tiếng. Ánh mắt nhìn ông bà Lý điềm tĩnh nhưng giống như mang theo cười nhạo.

"Mày có ý gì?"

Bà Lý bị biểu tình của hắn chọc giận mà hằn hộc gặng hỏi. Đối với ánh mắt kia của hắn trong lòng lại bỗng dâng lên chút bất an mà vô thức siết chặt tay.

"Mặc dù tôi rất không ngờ hai kẻ sắp xuống lỗ như ông bà lại có thể làm ra được chuyện như vậy. Nhưng khiến ông bà phải thất vọng rồi."

Hắn cười mỉa mai. Lời nói không chút nể nang, kính già yêu trẻ nào khiến người hộc máu. Nhưng nghĩ mà xem,

Trương Thấm chỉ thuê người đánh Thịnh Nhan Tuyền mà hắn còn có thể cho Trương gia phá sản, Trương Thấm cả đời không thể có con, Phạm Hữu Minh gián tiếp tạo ra căn nguyên thân bại danh liệt, thì sao hắn có thể dễ chịu với người còn muốn giết cô? Tuy rằng cô không chết, nhưng cái giá họ phải trả cũng chẳng bớt đi chút nào.

"Mày..."

"Rất muốn biết sao?"

Khương Tình thẩy thẩy cái điện thoại trong tay: "Muốn biết vì sao tôi lại biết có cuộc gọi này mà thay các người bắt không?"

"Mày..."

Nổi bất an trong lòng ông bà Lý lại càng lớn thêm. Nhưng trời đã định là họ phải tức hộc máu mà còn phải bồi mệnh vào.

"Bởi vì các người thông minh quá, thêu trúng một đám người rất có thân phận, nhưng đại ca của họ vừa hay tôi lại quen."

"Làm sao có thê!!?"

Bà Lý vừa nghe xong liền nạt nộ lại: "Tao không tin! Mày chỉ là ăn may! Mày muốn lừa gạt tao nói ra! Mày đừng hòng nắm đầu tụi tao!"

"Vậy có phải... Nhan Tuyền.."

Nhưng so với bà, vẫn có người tấm lòng trong sáng mà nhận ra mấu chốt trong này. Lê Tố Như không phải không giật mình vì chuyện này, nhưng nếu thật sự là vậy, có lẽ Nhan Tuyền cũng không chết! Đối với cô, không có điều nào tốt hơn cái này.

"Cô ấy không sao."

Lại không phải thật sự không sao...

Nhớ đến người con gái, Khương Tình mặt lại lạnh hơn.

Người khác không hiểu, lại không lần được đầu mối. Chẳng lẽ còn có chuyện gì khác mới khiến hắn tức giận như vậy.

Khương mẹ thì lại chuyển sự chú ý lên người đứa cháu nội. Ban nãy đám kia nói họ cũng không bắt được cháu nội, chẳng lẽ...

"Tình, bé Duật thì sao!?"

"Có phải nó..."

Khương cha cũng kinh sợ nhìn hắn.

"Không phải. Tìm được nó rồi."

"Rốt cuộc mày đã làm gì!!?"

Bà Lý nghe không nổi nữa liền sừng sộ lên, hai mắt long lên sòng sọc trừng hắn. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Khương Tình sợ rằng đã chết trăm lần rồi.

Mà Khương Tình đã làm gì đâu?

Vậy phải nói đến lúc ông bà Lý nãy sinh ý đồ ác độc muốn hại chết Thịnh Nhan Tuyền khi thấy Khương Duật chủ động gọi cô là mẹ rồi. Trong suy nghĩ của họ, nếu không có Thịnh Nhan Tuyền, Khương Tình sẽ không thể ép

Khương Duật nhận cô là mẹ. Còn Lê Tố Như, họ nghĩ họ không chỉ tay năm ngón với cô được thì liền không cần cô nữa, lại lợi dụng giá trị cuối cùng của cô để giúp họ thoát thân khỏi chuyện này. Nhưng họ quả thật là xui.

Khương Tình nói không sai, cũng không thật sự đúng.

Người ông bà Lý tìm đúng là một đám xã hội đen đặc biệt hung ác. Vì để thuê được họ ông bà đã ném ra nửa số tiền ông bà bòn rút được từ Khương gia nhiều năm nay. Vốn dĩ là một kế sách rất hoàn mỹ, cũng mệt ông bà nghĩ ra được. Quả thật là âm hiểm độc ác.

Nhưng ác cái nổi bên họ có một ông trùm còn bự hơn. Trần Thích mấy năm nay hoạt động ở Nga nhưng họ vẫn làm ăn ở Việt Nam, thế mới có thể hợp tác với Khương thị tập đoàn. Hắn lại có mối quan hệ vô cùng đặc biệt với đám xã hội đen ở Việt Nam. Đúng ngay hôm đó hắn đi giao lưu với đại ca của nhóm xã hội đen mà ông bà Lý đã thuê, cho nên liền biết được kế hoạch của ông bà Lý. Thế là họ liền tương kế tựu kế.

Có thế nói, tất cả những gì diễn ra ngày hôm nay đều là một vở kịch. Nếu có gì lọt ngoài dự liệu của họ thì chính là sự chen ngang của Phạm Hữu Minh. Nhưng một kẻ như Phạm Hữu Minh thì làm được trò trống gì. Trần Thích tự mình ra tay, chỉ cần đấm cho hắn một cái là hắn đã ngay đơ.

"Chúng mày..."

Ông bà Lý nghe xong thì liền đỏ mặt tía tai, lóng ngóng mãi cũng không nói được một câu.

Những người khác nghe mà choáng váng mặt mày, nhưng thở phào nhiều hơn.

"Nhưng mà... Nhan Tuyền cũng không biết u?"

Lê Tố Như mê mang nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.