Khương Tiều đổi lấy hộp đựng nguồn ô nhiễm và một số đạo cụ nhỏ khác, số còn lại thì đăng ký để kiếm điểm tích lũy, Trịnh Hoài cũng tương tự.
Sau khi hai người đổi đạo cụ xong, Trương Quyên liếc mắt nhìn Trịnh Hoài một cái, nói: "Tôi có chuyện muốn nói với Khương Tiều."
Trịnh Hoài không chịu rời đi, "Là chuyện về bệnh viện tâm thần Quan Ái sao? Tôi cũng nên được nghe đúng không? Dù sao tôi cũng là một trong những người tham gia phó bản."
“Liên quan đến Thanh Long thôn.” Trương Quyên ý nói với Khương Tiều.
Trịnh Hoài có chút mê mang, hắn có nghe qua tình huống ở Thanh Long thôn, nhưng cũng không hiểu rõ lắm.
Khương Tiều hỏi hắn: "Phó bản tiếp theo, cậu có muốn vào cùng tôi không?"
“Đương nhiên muốn!” Trịnh Hoài không chút do dự nói. Hắn còn đang lo mình quá vô dụng, sẽ bị Khương Tiều ghét bỏ.
"Dù rất nguy hiểm?"
“Khương Tiều, tôi thừa nhận cô rất mạnh, nhưng so với cô, tôi vượt qua nhiều phó bản hơn, sao có thể sợ nguy hiểm?” Trịnh Hoài soái khí mà vuốt tóc một cái.
Khương Tiều không có ý định thưởng thức vẻ đẹp trai của hắn, bèn quay đầu về phía Trương Quyên, nói: "Vậy thì để cậu ấy cùng nghe đi."
"Được. Quan Cửu đã giải thích hai chuyện, một là liên quan đến tổ chức Thần Tạo. Trước khi ô nhiễm bùng phát, Ngô Tú đầu trọc đã ở đó để tư vấn tâm lý."
"Sau này Ngô Tú gia nhập tổ chức Thần Tạo, Quan Cửu cũng phát hiện, nhưng hắn lại không báo cáo lên phía trên, mà là lợi dụng Ngô Tú nghe ngóng không ít chuyện. Thậm chí còn từ chỗ bọn họ lấy được một ít vật ô nhiễm và đạo cụ, bao gồm cả thứ làm ô nhiễm Quan Tâm."
Quan Cửu thực ra là một nhân tài. Từ đầu đến cuối, hắn đều khiến Ngô Tú tin tưởng, đến nỗi đầu trọc còn muốn dẫn Quan Cửu tiến vào tổ chức Thần Tạo để phát triển.
Đương nhiên, trái lại Ngô Tú cũng đào góc tường của Quan Cửu. Vốn dĩ những người có vấn đề về tâm lý thì càng dễ bị ô nhiễm. Cho nên, hắn liền tiến hành tẩy não những bệnh nhân đó của Quan Cửu.
“Chuyện thứ hai, chính là bệnh viện tâm thần Quan Ái.” Sắc mặt Trương Quyên càng thêm nghiêm túc, “Bệnh viện này tự ý vận chuyển người bệnh đến nơi khác, bao gồm những thí nghiệm bất hợp pháp, buôn bán nội tạng. Những người không có gia đình, hoặc bị người nhà bỏ rơi đều là mục tiêu xuống tay."
"Mà theo Quan Cửu, nơi những bệnh nhân kia bị đưa đến, trong đó có Thanh Long thôn."
Khương Tiều hỏi: "Bọn họ đưa người đến Thanh Long thôn làm gì?"
"Không biết. Quan Cửu nói, những chuyện này đều không liên quan gì đến hắn. Hắn chưa từng dính líu đến bọn họ, bản thân cũng là tình cờ nhìn thấy giấy tờ của cha mình, sau đó mới biết chuyện."
Trương Quyên lạnh giọng nói.
Nhìn bề ngoài, Quan Cửu đúng là không trực tiếp tham gia vào việc này, nhưng hắn không hoàn toàn vô tội.
Không phải hắn không dám vạch trần, mà vì hắn là một trong những người gián tiếp hưởng lợi từ tội ác này, nên mới quyết định giữ im lặng.
Bất luận hắn có bộc bạch lòng mình như thế nào, Trương Quyên đều không chút mềm lòng.
“Những người được phái đi cứu viện, sau khi rời khỏi Thanh Long thôn liền lâm vào hôn mê. Chỉ số ô nhiễm của phó bản vẫn chưa giảm xuống, cô vẫn muốn tiến vào sao?” Trương Quyên hỏi Khương Tiều.
Trịnh Hoài rốt cục cũng hiểu được, "Chờ đã, Khương Tiều, vì sao cô phải tiến vào phó bản Thanh Long thôn?"
"Văn Trình ở trong đó."
"Cậu ta là người của Cục Quản lý? Không đúng, vậy cũng là Cục đi cứu người mới đúng!"
Khương Tiều nâng mắt, "Vừa rồi cậu cũng nghe cô ấy nói rồi, bọn họ cứu không được."
Khương Tiều nói thẳng lời này trước mặt Trương Quyên, nhưng vẻ mặt Trương Quyên lại thản nhiên như thường: Không liên quan gì đến tôi.
"Nhưng mà..."
Người chuyên nghiệp còn làm không được, thì một mình cô có thể làm gì chứ!
“Cậu có thể từ chối.” Khương Tiều ngăn lại trước khi hắn nói hết câu.
Trịnh Hoài thuyết phục không được, biết Văn Trình có quan hệ với Khương Tiều, lại càng biết tính tình của cô. Cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đi! Càng là nơi nguy hiểm thì càng cần may mắn."
Đúng lúc này, tai nghe Bluetooth của Trương Quyên đột nhiên sáng lên, sau đó cô nghiêm mặt nói: "Các người ra sảnh đợi một lát, tôi có việc gấp cần phải giải quyết, chờ tôi!"
Sau đó, Trương Quyên liền biến mất tại chỗ.
Khương Tiều nhìn thấy, Trương Quyên đã đến bãi đậu xe bên ngoài. Nơi đó có một chiếc xe đang đợi sẵn, sau lưng Trương Quyên là đội vũ trang của Cục Quản lý.
Mà trong đại sảnh của Cục, mọi người đều cảnh giác rút vũ khí ra, trông như đang chờ xung trận.
Đúng lúc này, chiếc xe của Cục Quản lý nổ tung, một người đàn ông tóc tai bù xù, mặc quần áo bệnh nhân nhảy ra khỏi xe. Trương Quyên dẫn đầu chặn lại, những người có thiên phú 【thanh lọc】 đều điên cuồng phóng chiêu trị liệu, nhưng vô ích.
Một làn sóng kh ủng bố quét bay bọn họ, sau đó, người đàn ông kia nghênh ngang mà tiến vào Cục.
Người xung quanh đều lùi về phía sau trong vô thức.
Khương Tiều và Trịnh Hoài cũng ở trong đám người đang rút lui, không ngờ người đàn ông chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt lại dừng hẳn về phía Khương Tiều, sau đó lao về phía cô.
Khương Tiều muốn né tránh, nhưng tốc độ của cô so với người đàn ông này lại kém hơn một chút!
Khương Tiều bị hắn đẩy ngã xuống đất, móng tay bắt lấy động mạch chủ của cô, nhưng không có xuyên qua, hắn nói: "Không được đi, ai cũng không được đi, hì hì."
Trên mặt hắn, đồng thời lộ ra vẻ sợ hãi cùng vui cười, phi thường quỷ dị.
Khương Tiều dĩ nhiên không muốn chọc giận kẻ không bình thường này, giọng điệu kiên định hỏi: "Tại sao?"
Nhưng người đàn ông không trả lời.
Hắn nghiêng đầu ngủ gục trên người Khương Tiều.
Mà phía sau, có người thở phào nhẹ nhõm, "May mà thôi miên thành công."
Bọn họ đặt người đàn ông trở lại cáng rồi đem đi.
Trương Quyên ôm chặt vết thương đi tới, nói: "Hắn là một trong những người được phái đi cứu viện Thanh Long thôn. Sau khi tỉnh lại, bọn họ đều bị rối loạn tâm thần ở các mức độ khác nhau, nhưng không hoàn toàn bị ô nhiễm, linh dược và thanh lọc có ảnh hưởng rất nhỏ. Có thể họ đã sử dụng quá nhiều thuốc trong phó bản, đó là lý do tại sao bọn họ trở nên như vậy."
Có thể tham gia cứu viện, dĩ nhiên đều không yếu, nhưng kết quả bọn họ lại trở thành như vậy. Nếu cứu viện không thành công, ai cũng có thể tưởng tượng được nó sẽ nguy hiểm như thế nào.
Khương Tiều nhìn Trịnh Hoài, "Cậu tốt hơn đừng đi."
Ý của cô là bản thân cô chắc chắn sẽ đi.
Trịnh Hoài lập tức nói: "Không, tôi sẽ đi. Văn Trình cũng là bạn bè của tôi, không liên quan đến cô."
“Cậu có chắc không?” Khương Tiều không nói, sau khi tiến vào phó bản, cô không thể hoàn toàn giữ an toàn cho hắn. Bởi vì cô biết, lời mình định nói nhất định sẽ khiến Trịnh Hoài tức đến nổ tung.
"Chắc chắn, tôi có gì phải sợ chứ!" Trịnh Hoài tiêu sái trả lời, sau đó lại nhỏ giọng hỏi, “Phong cảnh của Thanh Long thôn thế nào? Làm nơi hạ táng có phải hơi đơn sơ quá không? Nhưng không sao, có tôi chôn cùng, cũng là cho cô vài phần mặt mũi."
Khương Tiều yên lặng rút vai ra khỏi tay hắn, nói: "Tôi không tính dùng nó làm nơi chôn cất. Nhưng nếu cậu muốn, tôi có thể giúp."
Trịnh Hoài nhìn cô bằng ánh mắt ai oán: Tất cả là vì ai!
Khương Tiều yên lặng quay đầu.
Khương Tiều và Trịnh Hoài đi chuẩn bị một chút trang bị. Trần Vân đã mua cho họ một vé tàu cao tốc đến Thành phố A, nhưng cô ấy không đi cùng họ, vì lúc này cô đang bận giải quyết chuyện khác.
Cả Khương Nhất và Khương Nhị cũng cùng đi.
Sức mạnh của họ thực tế đều giống nhau, nhưng thân phận lại rất đặc thù, là sinh vật dị hoá, có thể họ sẽ phát huy tác dụng không tưởng.
Trịnh Hoài không nhìn ra vấn đề gì trên người bọn họ, mà chỉ hỏi Khương Tiều: "Thực lực của hai vệ sĩ này tốt không? Vào trong phó bản nguy hiểm như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Không sao, bọn họ sẽ tự lo liệu."
Trịnh Hoài lại nhiệt tình chạy sang chào hỏi bọn họ, hắn còn có thể đối phó với người như Khương Tiều, huống chi là những người khác. Không ngờ hai vệ sĩ này so với đại minh tinh còn cao lãnh hơn nhiều, trực tiếp không để ý tới hắn.
Trịnh Hoài: …
Hắn phải giới thiệu vệ sĩ tốt hơn cho Khương Tiều!
Bốn người thông qua kiểm tra an ninh, lên ghế thương gia của đường sắt cao tốc.
Vừa mới ngồi xuống, giọng nói ấm áp của Trương Quyên liền truyền đến, "Xin chào, lại gặp mặt rồi, kinh hỉ không? Bất ngờ không?"
Cô ấy cùng Lý Nghiêu đi tới, nói: "Chúng tôi đã báo cáo với Cục về chuyến đi này. Cục định tiếp tục phái người đi kiểm soát ô nhiễm, nhưng tôi nghĩ tốt hơn là nên đi cùng hai người. Bốn người vừa vặn tốt... "
Sau đó, Trương Quyên và Lý Nghiêu nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc sau lưng Khương Tiều và Trịnh Hoài.
Được rồi, không tính bọn họ, đã có bốn người.
Cả hai đồng thời trở nên cảnh giác, nhìn Khương Tiều bằng ánh mắt nghi ngờ.
Khương Nhất và Khương Nhị cũng chuẩn bị động thủ.
Tàu đã bắt đầu tăng tốc. Trừ bọn họ ra, còn có ba người bình thường trên toa tàu này.
Nếu không phải ở đây còn có người bình thường, nếu không phải đoàn tàu đã khởi hành, nếu không phải Khương Tiều có "biểu hiện tốt đẹp" trước đó, thì bọn họ đã động thủ rồi.
Khương Tiều:...
Cô liếc mắt nhìn Trịnh Hoài, cậu ta không phải rất may mắn sao? Tại sao cô lại không cảm giác được!
Hai sinh vật dị hoá mà cô muốn che giấu đã bị Trương Quyên và Lý Nghiêu phát hiện trong phút chốc.
Nhưng Trịnh Hoài hoàn toàn không cảm nhận bầu không khí căng thẳng, tươi cười chào hỏi lại, "Hai người cùng tới dĩ nhiên là tốt nhất, còn thất thần làm gì? Mau ngồi đi!"
Khương Tiều lời ít ý nhiều mà giải thích: "Bọn họ hữu dụng, sẽ không tấn công người khác."
“Cô chắc chứ?” Trương Quyên nhìn Khương Tiều chằm chằm.
Sinh vật dị hoá là không kiểm soát được.
Trong phó bản 【Tiểu khu ấm áp đang được xây dựng】, một tên ngốc cũng có ý đồ luyện hóa sinh vật dị hóa, biến nó thành con rối của mình, kết cục mọi người đều thấy.
Cô không hiểu tại sao Khương Tiều lại làm chuyện như vậy.
Khương Tiều nói: "Chắc chắn, tôi sẽ chịu trách nhiệm về hành động của họ. Bây giờ hai người đã biết về sự tồn tại của họ, cũng có thể chịu trách nhiệm giám sát."
"Nhớ kỹ lời cô nói. Tôi biết cô có bí mật, nhưng cô cũng nên biết, tôi có điểm mấu chốt của mình." Trương Quyên nghiêm mặt.
Trịnh Hoài cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, bầu không khí trong xe không đúng lắm, vừa muốn hỏi gì đó, Trương Quyên và Lý Nghiêu đã ngồi xuống ghế, như thể cuộc tranh cãi vừa rồi chỉ là ảo giác.
Khương Tiều giúp hắn đeo bịt mắt vào, "Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Này..." Trịnh Hoài tháo bịt mắt xuống, vô cùng bất mãn với thái độ cho có lệ của cô.
Nhưng chính Khương Tiều cũng đeo bịt mắt.
Trịnh Hoài nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô (là hắn tự bổ não), cũng không quấy rầy cô nghỉ ngơi.
Sau đó, vừa quay đầu lại, hắn liền bắt gặp một khuôn mặt thối rữa nằm trên kính chắn gió đang thân mật nhìn chằm chằm hắn.
Tim Trịnh Hoài gần như vọt ra khỏi cổ họng, trực tiếp kéo Khương Tiều dậy: Đoàn tàu không chạy trên đường ray, mà là chạy trên xác người. Tứ chi người ngang dọc đan xen, vậy mà có chút giống đường ray.
Khương Tiều thực sự không kìm lòng được, nghi ngờ hỏi: "Cậu thật sự kích hoạt được thiên phú 【may mắn】?"
Trịnh Hoài nghiêm mặt nói: "Nhất định không phải vấn đề của tôi."
Hắn không nói ai là người mang lại vận rủi.
Lúc này, thông báo của đoàn tàu vang lên: "Hoan nghênh tất cả các hành khách trên chuyến tàu Hài Hòa. Chuyến tàu này do công ty vận tải Vô Hạn điều hành, trạm cuối là phía nam thành phố A. Nhằm mang lại trải nghiệm tốt hơn cho tất cả hành khách, chuyến tàu này có hai trạm trung chuyển tham quan và hai trạm tiếp tế dọc theo đường đi, vui lòng tuân thủ các quy tắc của đoàn tàu, nỗ lực để đến được nhà ga cuối cùng."
~~~
Phó bản tiếp theo: Đoàn tàu Hài Hòa gồm 14 chương, như luật cũ, mình sẽ dịch đủ rồi đăng một lượt luôn nha ạ 😉
Góc đính chính: Đây là truyện NGÔN TÌNH nha mn ơiii