Tôi Thật Sự Có Bệnh - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 45



Nhân viên dịch vụ khách hàng mỉm cười tiễn từng người đi.

Trò chơi Ác Mộng gì chứ? Đây rõ ràng là trò chơi đẹp đẽ.

Nó không giống như những đồng loại ngu ngốc của mình. Những kẻ dị thường khác cho rằng săn bắt là quá trình tạo ra nỗi sợ hãi nhưng nó cho rằng tầm nhìn đó quá hạn hẹp.

Cách làm của chúng có chút hiệu quả nhưng có thể kích động con người phản kháng mạnh mẽ hơn.

Nó thì khác. Nó tin rằng “vẻ đẹp” mới là một nỗi kinh hoàng lớn.

Nó đóng gói “cuộc sống hoàn hảo” thành nơi trú ẩn của loài người, thành công giảm đến mức thấp nhất sự cảnh giác của con mồi.

Và khi chìm đắm vào cuộc sống hoàn hảo, không ai có thể thoát ra khỏi đây.

Những “người” xuất hiện lại trong thực tế, tất nhiên không thể là bản thân họ mà là một phần của nó. Nhưng điều này cần chờ nó tiêu hóa thêm một số người, trở nên mạnh mẽ hơn một chút.

So với những dị thường khác, nó có một điểm yếu chí mạng: Trước khi một người hoàn toàn biến thành một phần của nó, chỉ cần người đó có ý muốn mạnh mẽ rời khỏi, sẽ trực tiếp rời khỏi.

Nó không có quyền buộc người khác ở lại.

Nhưng cũng có thể nói nó không có điểm yếu. Bởi vì không ai muốn rời đi.

Trên diễn đàn người chơi, không có thông tin liên quan đến phó bản này.

Bởi vì không ai sống sót trở về.

Cục Dị Thường.

Cảnh báo cấp một đã được khởi động.

Mưa lớn đã kéo dài hơn mười phút, họ nhận ra trong mưa có nguồn ô nhiễm nhưng lúc này đã có người lần lượt bị trúng độc.

Lần trước Cục Dị Thường khởi động cảnh báo cấp một là sự kiện tượng thần. Đừng nghĩ sự kiện tượng thần cuối cùng được giải quyết nhẹ nhàng như vậy, đó là vì có Lộc Duy trực tiếp thực hiện kế hoạch chém đầu. Nếu không sự kết nối của niềm tin sẽ kéo theo, phạm vi ảnh hưởng cực kỳ rộng lớn.

Đợi đã, Lộc Duy?

Có một thành viên của Cục Dị Thường tức tối đập tay lên trán: “Sáng nay đại lão đã cảnh báo tôi! Tôi tưởng cô ấy đùa với tôi…”

Nếu anh ta chú ý sớm hơn, liệu kết quả có khác không?

Thì ra lời của Lý Vân nói về việc “hiểu sâu ý của Lộc Duy” là thật: Người không đủ khả năng hiểu, đi làm phiền cô ấy cũng vô ích.

Nhưng lúc này hối hận cũng vô dụng.

Lãnh đạo của Cục Dị Thường bình tĩnh nói: “Trước hết hãy nghĩ cách khắc phục, chúng ta hoàn toàn không biết gì về phó bản này. Có lẽ cô Lộc biết điều gì đó. Chúng ta phải mặt dày nhờ cô ấy giúp đỡ...”

Việc lấy số điện thoại của Lộc Duy đối với họ vẫn rất dễ dàng. Chỉ là lãnh đạo này cũng là người suy nghĩ thấu đáo, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn nói: “Đừng gọi điện thoại cho cô ấy ngay, để đảm bảo, hãy liên lạc với quản lý của cô ấy trước.”

Quản lý của Lộc Duy là ai? Tất nhiên là Lý Vân rồi.

Tất nhiên, đây chỉ là một câu nói đùa.

Nhưng Lý Vân từng nói không nên tùy tiện làm phiền Lộc Duy, có việc gì cứ tìm cô ấy.

Mà Cục Dị Thường cũng nhận ra rằng trong tình huống không hiểu rõ về Lộc Duy, trực tiếp giao tiếp với cô ấy có thể không hiệu quả bằng để Lý Vân làm cầu nối.

Tầng một của tòa nhà văn phòng công ty Khoa Học Kỹ Thuật Công Nghệ Internet Bảy Ngày.

Lộc Duy nhìn mưa rơi tầm tã mà đờ đẫn. Cô đang đợi Lý Vân. Lý Vân nói sẽ lái xe tới.

Ánh mắt cô dõi theo dòng nước chảy, đầu cũng gật gù theo, coi như đang tập thể dục cho cổ.

Một cái bóng lướt qua vũng nước.

Nó cũng nhắm vào Lộc Duy. Chỉ cần cô cúi đầu, sẽ kéo cô vào thế giới khác.

Nhưng tần suất gật đầu của Lộc Duy quá nhanh. Cứ như ánh mắt vừa chạm vào mặt nước, cô lại ngẩng đầu lên. Lặp đi lặp lại như thế. Rõ ràng có rất nhiều cơ hội mà nó chẳng thể kéo cô vào.

Giống như câu cá, cố tình chơi đùa với tâm lý con mồi.

Vũng nước gợn sóng như do mưa rơi tạo thành cũng như ai đó đang tức giận.

Nó đành bỏ cuộc với Lộc Duy.

Có thời gian này, thà bắt thêm người khác còn hơn.

Nhưng khi nó không muốn chơi nữa, Lộc Duy lại gật đầu đến mệt, cúi đầu nhìn xuống vũng nước.

Lộc Duy không bị kéo đi ngay. Bởi vì quái vật có chút lười biếng.

Nhưng may mắn, quái vật vẫn rất tận tâm. Lộc Duy nhìn chằm chằm vào vũng nước, chớp mắt một cái đã thấy mình đang ở trong một căn phòng khô ráo.

Lý Vân đang lái xe tới đón Lộc Duy thì nghe các đài phát thanh đều phát tin khẩn, khuyên mọi người không nên ra ngoài, tránh xa các vũng nước.

Thời tiết mưa bão thường có cảnh báo tương tự nhưng cách diễn đạt lần này có gì đó khác biệt.

Lý Vân cảm thấy có điều không lành, mà lúc này cô ấy nhận được cuộc gọi cầu cứu từ Cục Dị Thường.

"... Các anh đến muộn một bước rồi." Lý Vân nhìn thấy Lộc Duy biến mất trước mắt, chưa kịp nói gì.

Rõ ràng Lộc Duy đã vào phó bản.

"Cái gì?" Phía Cục Dị Thường cực kỳ căng thẳng.

Lý Vân sắp xếp lại tình hình, tổ chức lại ngôn từ: "Có lẽ cô ấy phát hiện các anh không đáng tin cậy nên quyết định tự mình hành động. Đừng lo, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy."

Lúc nãy nghe tin cảnh báo, cô ấy cũng có chút lo lắng, nhưng người của Cục Dị Thường nói rằng đây là điều Lộc Duy đã dự báo từ trước, cô ấy yên tâm lại ngay.

Cô ấy có thể không tin vào bản thân, không tin vào Cục Dị Thường nhưng nhất định phải tin vào Lộc Duy.

Người của Cục Dị Thường thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên việc thông qua Lý Vân để hiểu về Lộc Duy là một lựa chọn đúng đắn. Khi người khác mù mờ không hiểu ý của Lộc Duy, Lý Vân đã ngầm hiểu Lộc Duy muốn làm gì.

Thật đáng tiếc, họ không biết rằng đây là một sự "hiểu biết đơn phương".

Lộc Duy ngơ ngác nhìn xung quanh: Đây là đâu?

Chiếc gương trên tường giống như chiếc TV nhiều năm trước, nhấp nháy những hạt tuyết trắng, ngoài những hạt tuyết ra không có bất kỳ hình ảnh nào.

Đây là tình huống gì?

Không chỉ Lộc Duy muốn hỏi mà kẻ dị thường ẩn nấp đằng sau cũng muốn hỏi.

Tấm gương của nơi này có thể soi rõ quá khứ của mỗi người rồi cắt ra những hoàn cảnh thảm thương nhất.

Đừng nói "Tôi rất hạnh phúc nên tấm gương này không thể điều khiển tôi."

Trước tấm gương cuộc đời, không có "hạnh phúc" tuyệt đối. Không cần những thất bại nghiêm trọng, nó tự nhiên có thể chọn ra khuyết điểm và phóng đại chúng.

Muốn không có hình ảnh nào? Rất đơn giản, người này mới sinh ra, không có bất kỳ lý lịch nào.

Nhưng rõ ràng Lộc Duy không phải là đứa trẻ mới sinh!

Kẻ dị thường định đi theo quy trình: Đợi Lộc Duy bị quá khứ bi thảm của mình làm cho choáng váng, nó sẽ xuất hiện.

Nhưng bây giờ gương không hoạt động, nó có cách nào? Tất nhiên là nhanh chóng xuất hiện để an ủi Lộc Duy: "Xin chào, đây là nơi định chế "Cuộc sống hoàn hảo"."

Người này bất kể có vấn đề gì, nó cũng phải giữ cô ta lại.

Kẻ dị thường là thế, tham lam là đặc trưng của chúng.

Nụ cười hoàn hảo và thái độ phục vụ, nếu không biết trước đây là nơi có cạm bẫy, e rằng sẽ nghĩ đây là một loại dịch vụ cao cấp nào đó.

Lộc Duy thì không biết đây là nơi có cạm bẫy.

"Cuộc sống hoàn hảo?" Cô có chút tò mò.

Thấy Lộc Duy bị thu hút, nụ cười của dị thường không thay đổi nhưng trong lòng nó rõ ràng là hưng phấn hơn. Dù chiếc gương bị hỏng không rõ nguyên nhân, không có nghĩa là nó trở nên vô dụng.

Sau khi chứng kiến nhiều trường hợp của con người, nó đã có hiểu biết sâu sắc về loài sinh vật này, biết cách nắm bắt điểm yếu của họ.

Ở một mức độ nào đó, nó cũng đang cứu rỗi những con mồi này, không phải sao? Dù không có nó, vẫn có nhiều người sống trong ảo mộng. Nó và con người, có thể nói là cùng có lợi.

“Đúng vậy, cuộc sống hoàn hảo. Từ quá khứ đến hiện tại, cô không cảm thấy cuộc đời mình đầy những thiếu sót sao?” Nhân viên dịch vụ khách hàng từ tốn dẫn dắt.

Lộc Duy gật đầu, đồng tình sâu sắc.

“Gia đình của cô không hạnh phúc đúng không?”

Lộc Duy gật đầu. Cô không có gia đình, từ khi có ký ức, cô đã ở trong bệnh viện tâm thần.

“Trình độ học vấn của cô không cao đúng không?”

Lộc Duy gật đầu. Cô là người học dốt.

“Công việc của cô cũng không tốt đúng không...” Giọng của nhân viên dịch vụ khách hàng mang theo sự đồng cảm và an ủi.

Lộc Duy tiếp tục gật đầu, đúng quá!

Nếu Lộc Duy từng đi xem bói, cô sẽ thấy cách nói của nhân viên dịch vụ khách hàng này không khác gì thầy bói. Từng chút một dò hỏi thông tin cá nhân của cô rồi đưa ra kết luận. Thậm chí cách nói của thầy bói còn cao cấp hơn.

Và kiểu để lộ thông tin cá nhân mà không hề phòng bị này, dù là thầy bói hay quỷ dị trước mắt đều thích thú nhất.

Điểm yếu quá nhiều.

Điều này có nghĩa là cá đã cắn câu.

Người này cũng dễ đối phó như những người khác.

Tất nhiên nhân viên dịch vụ khách hàng không thật sự an ủi Lộc Duy, thực tế là trong lòng nó đang cười thầm. Nó chỉ dùng cảm xúc của mình để ảnh hưởng đến Lộc Duy, khiến cô mất kiểm soát.

“Bây giờ có một cơ hội để cô bù đắp tất cả những thiếu sót trong quá khứ, điều này không phải rất tuyệt sao? Cô có thể sống cuộc đời mà mình hằng mơ ước.”

Kết quả Lộc Duy lắc đầu như cái trống bỏi: “Thôi, tôi thấy bây giờ cũng ổn rồi.”

Nụ cười trên khuôn mặt của nhân viên dịch vụ khách hàng cứng lại.

Là do nó và Lộc Duy giao tiếp không tốt? Hay là cảm xúc “ô nhiễm” có vấn đề?

“Không phải, cô vừa nói rằng cuộc đời mình có nhiều thiếu sót mà? Cô sống như vậy, không phải rất đau khổ, rất tuyệt vọng sao?” Nó không kìm nén được cảm xúc của mình, trong mắt lóe lên vẻ ép buộc.

“Đúng là có thiếu sót. Nhưng tôi sống rất vui vẻ.” Lộc Duy thành thật nói.

Cô có chút nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của nhân viên dịch vụ khách hàng nhưng không để ý lắm.

Bởi vì trong cuộc sống cô cũng gặp phải những người bán hàng trở mặt khi không bán được hàng, thậm chí có người coi đó là một chiến lược bán hàng, gây áp lực cho khách hàng. Nhưng chỉ cần cô mặt dày là không sao cả.

“Nhưng cô không muốn tốt hơn sao? Cô không thấy không cam lòng sao? Cô xứng đáng có điều tốt hơn!”

Lộc Duy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng bình thường thôi, tôi cảm thấy mỗi ngày đều sống rất vui vẻ. Còn về những gì anh nói, nếu thực sự lợi hại như vậy, tại sao anh không dùng trước?”

“Hả?” Nhân viên dịch vụ khách hàng sững sờ, không kịp phản ứng.

“Thực ra công việc của tôi cũng giống anh, đều có chút tính chất của dịch vụ khách hàng. Nếu cuộc sống hoàn hảo thực sự tốt như anh nói, anh nên cải thiện cuộc sống của mình trước.” Lộc Duy nhún vai.

Lộc Duy có một logic rất rõ ràng:

Nếu bạn nghĩ rằng làm dịch vụ khách hàng đã đủ tốt thì tại sao lại xúi giục người khác “xứng đáng có điều tốt hơn”?

Nếu bạn nghĩ rằng không đủ tốt thì tại sao không tự dùng mà lại muốn người khác dùng? Hay là dùng rồi cũng chỉ thế thôi?

Lộc Duy không biết người này muốn quảng cáo cái gì nhưng cô biết mình không phải là khách hàng mục tiêu của họ.

Gì cơ? Bạn hỏi tại sao cô không rời đi?

Bên ngoài đang mưa, ở đây khô ráo thoải mái, cô ngồi nhờ một chút, lát nữa Lý Vân đến thì cô đi.

Khụ, đã nói rồi mà, Lộc Duy khá là mặt dày.

Tại sao cô không tự mình trải nghiệm cuộc sống hoàn hảo?

Câu hỏi này làm dị thường không nói nên lời trong chốc lát. Nó méo miệng, không biết nên khen Lộc Duy có phẩm chất tốt bụng biết nghĩ cho người khác hay nên nói cô ấy cứng đầu không chịu tiếp thu.

Câu hỏi rất hay, câu trả lời rất đơn giản: Vì nó không phải con người, nó cần gì “cuộc sống”?

Là dị thường, nó cho rằng mình cao cấp hơn những con người nhỏ bé đáng thương này nên nó có thể thao túng cuộc sống của họ.

Tuy nhiên đây là lần đầu tiên nó gặp phải câu hỏi như vậy.

Thường thì khi nó xuất hiện, dưới tác động của gương cuộc đời, hầu hết mọi người đã rơi vào trạng thái suy sụp và tuyệt vọng, còn nó mang đến sợi dây cứu sinh cuối cùng, họ sẽ không nghĩ nhiều mà nhận lấy, lúc đó họ không còn tỉnh táo như Lộc Duy.

Câu hỏi đặt ra là tại sao Lộc Duy vẫn còn tỉnh táo?

Dù chiếc gương tạm thời bị hỏng nhưng sự quyến rũ của nó lại hoàn toàn vô hiệu sao?

Cuộc đời Lộc Duy đầy rẫy những lỗ hổng, mà nó là loại dị thường giỏi nhất trong việc “thừa nước đục thả câu”, lẽ ra phải dễ dàng lay động Lộc Duy.

Dù là chiếc gương hay tấn công tinh thần của nó đều không có tác dụng, dị thường cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhưng Lộc Duy không hề kháng cự nơi này (nếu không cô có thể rời đi ngay), điều này lại cho nó một tia hy vọng.

Có khả năng nào rằng Lộc Duy không phải không bị ảnh hưởng mà đang dùng ý chí cuối cùng để chống lại tấn công tinh thần của nó?

Chỉ cần một chút nữa, nó sẽ thành công!

Vì vậy nó cố gắng nặn ra nụ cười: “Bây giờ cô có thể nói như vậy là vì cô chưa từng trải nghiệm qua. Cô chưa từng nghĩ đến khả năng khác sao? Bây giờ cô có thể dễ dàng nắm bắt khả năng này. Cô có thể thử trước, nếu thấy cuộc sống đó không tốt, có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

“Rời đi bất cứ lúc nào” giống như một biện pháp an toàn, có thể giảm sự cảnh giác của con người xuống mức thấp nhất.

Nhưng người không thể thoát khỏi gương cuộc đời và tấn công tinh thần của nó, làm sao có thể thoát khỏi giấc mơ đẹp?

Họ chỉ càng ngày càng lún sâu, cho đến khi tinh thần của họ biến mất.

Lộc Duy cảnh giác hỏi: “Có thu phí không? Bao nhiêu tiền?”

Tâm trạng của quái vật suýt nữa lại sụp đổ: Trong tình huống này, ai lại nhắc đến tiền cơ chứ?

Nụ cười của nó hơi cứng lại: “Miễn phí mà.”

Lộc Duy hiểu ra, kiểu bán hàng này cũng khá phổ biến, trải nghiệm miễn phí trước, thấy tốt mới thu phí. Thực ra các siêu thị thử ăn cũng là kiểu này.

Lại một lần nữa, cô mặt dày, thường xuyên thử mà không mua.

Cô không do dự nói: “Vậy tôi muốn thử một chút.”

Ai cũng biết, Lộc Duy rất tò mò. Những thứ cô chưa hiểu, cô đều muốn thử.

Điều cản trở cô thường là túi tiền eo hẹp. Gì cơ? Không tốn tiền? Vậy thì cô đến đây.

Vì vậy con người vẫn phải phát triển ở thành phố, chứ không giống như trước kia cô ở trong bệnh viện tâm thần, không có nhiều thứ mới mẻ như vậy. Ra ngoài mới có thể mở rộng tầm mắt.

Còn việc bị ép mua sau khi trải nghiệm? Lộc Duy đã ghi âm rồi.

Dị thường đã chuẩn bị tinh thần rằng Lộc Duy rất khó chịu, không ngờ cô lại dễ dàng đồng ý, lộ ra vẻ ngạc nhiên. Sau đó nó nhanh chóng bình tĩnh lại: Chẳng phải chỉ là một người sao? Đây chỉ là một trong vô số con mồi được nó chọn, có gì mà ngạc nhiên?

Vì khả năng giao tiếp của Lộc Duy dao động giữa “rất khó” và “rất dễ” làm cho dị thường này cảm thấy tâm trạng của mình không bình thường.

Lộc Duy thấy nó ngạc nhiên, mặt không hề có vẻ ngại ngùng mà rất thoải mái nói: “Không cần khách sáo, coi như đôi bên cùng có lợi đi.”

Mặc dù cô không bỏ tiền ra nhưng ít nhất cũng tăng thêm nhân khí cho cửa hàng trống trải này.

Có một số cửa hàng còn trả tiền để mời người đến cổ vũ. Điều này cũng được coi là thành tích nhỏ của nhân viên dịch vụ khách hàng này phải không?

Đối phương thu được thành tích, cô thu được niềm vui, không phải đôi bên cùng có lợi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.