Tôi Thật Sự Có Bệnh - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 87



Nghe thì có vẻ cũng hợp lý.

Bệnh viện mang thai này đã khác hẳn với phó bản trong thế giới ác mộng.

Trong phó bản của thế giới ác mộng, người vào đều là người chơi. Người chơi đều biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì nên quái vật cũng lười diễn kịch, trực tiếp áp dụng gói dịch vụ mang thai.

Nhưng khi vào thực tế, chúng đột nhiên phát hiện đây là một thế giới rất “lý tưởng”. Người chơi không ai muốn mang thai nhưng trong thế giới thực có không ít người muốn mang thai mà không được.

Những người này cũng thật có tinh thần cống hiến!

Chúng yêu thế giới thực này chết đi được.

Chúng không cần người chơi vào làm vật chứa nữa, số lượng người bình thường không biết nhiều hơn số lượng người chơi bao nhiêu lần, hoàn toàn có thể nuôi dưỡng nhiều quỷ nhi hơn.

Điều đáng tiếc nhất là để phù hợp với sở thích của người bình thường, không tiện để đàn ông mang thai. Điều này gần như khiến chúng mất đi một nửa số lựa chọn!

Tóm lại, chúng cố tình kín đáo, trang trí bệnh viện theo sở thích của người bình thường, rất có thể lừa được người.

Như cô y tá này là một quái vật cố gắng khoác lên mình lớp da người, giữ nguyên vẻ mặt không nhúc nhích, chỉ sợ lỡ miệng để lộ chân tướng cũng coi như tốn không ít công sức để chiều lòng gu thẩm mỹ của người thường.

Điều quan trọng là chúng thực sự có thể khiến người ta mang thai, sao mà người bình thường không bị mê hoặc được?

Trong bệnh viện còn có vài cặp vợ chồng đang chờ bác sĩ khám.

Lúc này có một cặp vợ chồng phấn khởi cầm lá cờ vào: “Có thai rồi! Thật sự có thai rồi! Cảm ơn đại sư, ồ không, cảm ơn bác sĩ, thật là thần kỳ!”

Các bệnh viện hàng đầu, các chuyên khoa nổi tiếng trong nước, họ đều đi khắp mà vẫn không có con. Nhưng mới đến đây hai lần đã kiểm tra thấy có thai, điều này thật sự là kỳ diệu.

Nghe những lời của cặp vợ chồng đó, những cặp đôi khác đang lo lắng cũng trở nên phấn chấn hơn: Người ta đã thành công, hy vọng của họ càng lớn hơn!

Có y tá khác đến ân cần tiếp đón cặp vợ chồng đó, dặn dò về việc dùng thuốc sau này.

“Cơ thể các người yếu, đứa trẻ này đến không dễ dàng gì, chắc chắn phải chăm sóc tốt. Trong quá trình đó, thai phụ sẽ dễ bị suy dinh dưỡng, đây là phương thuốc để bồi bổ cơ thể. Nhưng nếu tình trạng thai phụ xấu đi, có thể kịp thời đưa đến đây...”

Người bình thường nghe xong sẽ nghĩ đó là sự quan tâm đến thai nhi và thai phụ, nhưng Lý Vân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát. Rõ ràng là quỷ nhi đã ăn mất sinh lực của cơ thể mẹ!

Y tá tiếp đón Lộc Duy và Lý Vân xin lỗi họ: “Vui lòng chờ một chút, tôi đi treo cờ đã.”

Lộc Duy không chú ý đến cặp vợ chồng kia như Lý Vân mà tốt bụng giúp cô y tá chỉ chỗ: “Lệch rồi, lệch rồi... vẫn hơi lệch...”

Lộc Duy sờ cằm nghĩ ngợi, có vẻ như cơ thể của y tá hơi lệch?

Cô quyết định đến giúp một tay để y tá đứng vững hơn, bẻ thẳng cơ thể của cô ta lại: “Cô bị lệch vai nghiêm trọng quá, nói mới nhớ, bệnh viện này không thể giúp điều chỉnh sao?”

Lộc Duy vừa giúp đỡ vừa tìm chủ đề để nói chuyện, cố gắng thể hiện kỹ năng giao tiếp giữa người với người của mình. Phải nói thông tin trong bệnh viện, chắc chắn không ai rõ hơn các bác sĩ và y tá ở đây? Nếu cô có thể làm quen với y tá, chẳng phải sẽ có nguồn tin đáng tin cậy sao?

Nhưng sức mạnh của Lộc Duy, ai hiểu thì hiểu.

Cô vỗ một cái lên vai y tá, lớp “da” trên người cô ta càng lộ ra sự không khớp.

Ánh mắt của những người xung quanh đều nhìn tới, có ánh mắt như muốn giết người, cũng có ánh mắt sợ hãi.

Vài cặp vợ chồng đang chờ nhìn thấy thứ rõ ràng không giống người đó, mồ hôi lạnh chảy ướt sống lưng. Đây... là nơi quỷ quái gì vậy?

Khi họ cảm thấy “đó không phải là người” thì cảm giác khác lạ mà họ đã bỏ qua cũng hiện ra:

Bầu không khí trong bệnh viện này luôn lạnh lẽo.

Ban đầu họ nghĩ rằng bệnh viện thường có điều hòa nên không có gì sai. Nhưng bây giờ họ cảm thấy sự lạnh lẽo này không giống bệnh viện mà giống nhà xác hơn.

Còn biểu cảm của y tá cứ như bị đông cứng ở đó, không thay đổi chút nào. Ban đầu họ thấy thân thiện, bây giờ nghĩ lại, họ chỉ muốn tự tát mình hai cái: Thân thiện ở chỗ nào chứ?

“Tôi có đồ để quên trên xe, phải đi lấy ngay.”

“Đột nhiên có việc quan trọng, chúng tôi sẽ quay lại sau.”

Vài cặp vợ chồng nhanh chóng chạy trốn.

Chỉ có nhóm của Lộc Duy và nhóm đã mang thai là không chạy. Nhóm đã mang thai bị ô nhiễm sâu hơn, khó mà tỉnh táo.

Các y tá nhìn nhau, đang cân nhắc xem nên xử lý thế nào: Bắt những người đã bỏ chạy lại nhốt vào? Hay là xử lý kẻ gây họa trước?

Kẻ gây họa, không nghi ngờ gì chính là Lộc Duy.

Lộc Duy cảm nhận được ánh mắt muốn giết người đó, cố gắng giải thích: “Tôi không cố ý! Tôi không biết cô độn vai cao đến vậy! Thành thật xin lỗi...”

Làm hỏng hình ảnh của y tá, đối phương tức giận là chuyện bình thường.

“Để tôi giúp cô chỉnh lại...”

Nhưng lớp da càng bị kéo càng loạn.

Lộc Duy mồ hôi nhễ nhại, lo lắng như thể cô mới là con quái vật sợ bị người khác phát hiện chân tướng.

Cô cảm thấy kế hoạch “kết bạn thu thập tin tức” của mình sắp thất bại rồi.

Lý Vân siết chặt nắm đấm khi nhận được ánh mắt cầu cứu từ Lộc Duy.

Cô ấy suýt nghĩ rằng đó là ám hiệu để "hành động."

May mắn thay, "ra-đa" sự ăn ý giữa Lý Vân và Lộc Duy kịp hoạt động, cô ấy thả lỏng nắm đấm và giúp y tá chỉnh lại lớp da.

Lộc Duy liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, thực sự không cố ý làm rối trang phục của cô đâu.”

Y tá trừng mắt nhìn cô: “Cô đã đuổi khách hàng đi rồi.”

Lối ra vào của bệnh viện đã bị các y tá khác chặn lại. Dám để những người mang thai bỏ chạy, hôm nay ai cũng không thể để hai người này thoát!

Nhận ra được thân phận của chúng, chắc hẳn là người chơi trong trò chơi ác mộng rồi. Vậy thì càng phải giữ chặt họ lại, nếu không họ sẽ thu hút thêm nhiều người chơi nữa… Điều này sẽ rất ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng.

Lộc Duy mở to đôi mắt ngây thơ, cô cảm thấy rất áy náy nhưng không thể gánh vác mọi trách nhiệm: “Nhưng tôi đã nghe thấy rồi, họ có việc nên mới đi mà.”

Vì thế nên ra ngoài, nếu có thể không làm mích lòng người khác thì tốt hơn là không làm. Nếu không người ta thấy bạn không vừa mắt thì đổ lỗi cho bạn đủ thứ.

Y tá suýt chút nữa phun ra máu: “Cô cũng tin lời đó à?”

“Tin chứ, tại sao lại không tin.” Lộc Duy nói một cách hiển nhiên.

Nếu không thì tại sao họ lại đi?

Không thể tự nhiên mà mất lòng tin vào bệnh viện này được chứ? Vậy thì đó là vấn đề của bệnh viện này, không phải vấn đề của cô.

Cũng không thể là do Lộc Duy làm rối trang phục của y tá rồi đổ lỗi cho cô vì làm khách hàng bỏ đi được?

Thực ra Lộc Duy cũng khá tinh tế, những lời không phù hợp như thế tất nhiên cô sẽ không nói, mà thay vào đó là lời khen: “Một bệnh viện có danh tiếng tốt như của các cô, họ bận rộn xong nhất định sẽ quay lại, hoàn toàn không cần lo lắng về lượng khách.”

Y tá nhìn cô một cách kỳ lạ: “Cô thực sự nghĩ vậy à?”

Y tá cảm thấy Lộc Duy hơi kỳ quặc.

Khi cô vừa hành động, y tá hầu như có thể xác định đây là một người chơi, nhưng người chơi không thể nào nói những lời như thế này.

Hơn nữa nếu cô là người chơi và biết đây là nơi nào thì không phải nên nghĩ đến việc chạy trốn hoặc chiến đấu sao? Nhưng cô lại đứng đây không chút đề phòng, hoàn toàn không giống một người chơi.

“Tất nhiên rồi.” Mỗi lời của Lộc Duy đều vô cùng chân thành.

“Nhưng cô vừa định động thủ với tôi?” Y tá vẫn nhìn chằm chằm vào cô, tìm kiếm sơ hở.

Lộc Duy kiên nhẫn giải thích: “Cô sắp treo lệch lá cờ rồi. Tôi tưởng là cô đứng lệch, như vậy sẽ tạo thành thói quen không tốt. Muốn nhắc nhở cô một chút. Tôi thực sự không phải người xấu, cũng không có ác ý với cô.”

Gặp quỷ rồi... À không, dù sao bản thân nó cũng là quỷ, y tá nhận ra mỗi câu nói của Lộc Duy đều là sự thật!

Trước dị thường, lời nói dối của con người rất dễ bị phát hiện, chúng luôn nhạy bén với cảm xúc của con người. Dù người chơi có ngốc đến đâu cũng sẽ không nói dối một cách rõ ràng và dễ bị phát hiện như vậy, họ sẽ cố tránh né trả lời trực diện.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, mỗi lời nói của Lộc Duy lúc này đều là "trả lời trực diện".

Không có dấu vết của sự dối trá, điều đó chỉ có thể có nghĩa rằng có lẽ đây thực sự chỉ là một sự hiểu lầm?

Chúng đã tiêu diệt rất nhiều người chơi mới có đủ điều kiện để bước vào thực tế, đã gặp qua rất nhiều người chơi nhưng chưa thấy ai như Lộc Duy.

Có lẽ sự “dị thường” mà nó vô tình lộ ra thực ra không quá nghiêm trọng? Ít nhất những người trước mắt không cảm thấy có vấn đề gì.

Có lẽ những người rời đi thực sự có việc?

May mắn là hiểu lầm đã được giải quyết kịp thời, chúng không bị lộ thân phận. Mặc dù chúng tự tin có thể xử lý mọi chuyện nhưng hiện tại đang là lúc âm thầm nuôi dưỡng thêm nhiều bà mẹ, không ai muốn gây ra thêm rắc rối.

Tất nhiên, cái "không muốn gây rắc rối" này không có nghĩa là tha cho Lộc Duy hay ai khác. Lộc Duy vốn dĩ đã đến đây để làm mẹ.

Ý của chúng là: Không có vấn đề phát sinh thêm, Lộc Duy yên lặng trở thành bà mẹ, chúng sẽ yên lặng thu hoạch quỷ nhi. Đôi bên cùng có lợi.

Chúng vốn đã kiềm chế việc tạo ra phó bản, nếu không người vào sẽ trở thành người chơi, người chơi sẽ nhận được cảnh báo từ trò chơi ác mộng, ngược lại ảnh hưởng đến việc mở rộng quy mô bà mẹ của chúng.

Các y tá âm thầm trao đổi ánh mắt rồi lặng lẽ thả lỏng cảnh giác.

[Bệnh Viện Mang Thai] vừa mới bước vào thực tế không lâu, chúng hiểu về người chơi nhưng đang trong quá trình nghiên cứu về tình trạng của người bình thường, không thể hoàn toàn chính xác ở mọi khía cạnh.

Giống như khi chúng mới vào thực tế, nếu không phải vì có người nghĩ đây là nơi điều trị vô sinh, vô tình bước vào, chúng cũng không biết rằng thực tế lại có những người bình thường tự nguyện làm bà mẹ.

Chính sự xuất hiện của người đó đã khiến chúng thay đổi kế hoạch phát triển cụ thể trong thế giới thực.

Và theo những gì chúng thấy từ những người bình thường tiếp theo, nhận thức của chúng về thực tế cũng liên tục được điều chỉnh.

Lộc Duy, một "người bình thường" này cũng đã cung cấp cho chúng không ít thông tin, giúp chúng nắm bắt chính xác hơn về thông tin của người bình thường.

Cuối cùng y tá cũng sẵn lòng bỏ qua chuyện này, Lộc Duy thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô tự mình xẹp đi cái bong bóng kiêu căng mới phồng lên không lâu: Kỹ năng giao tiếp giữa người với người vẫn quá phức tạp, sơ suất một chút là dễ gây họa. Vẫn phải khiêm tốn, học thêm nhiều nữa.

Lộc Duy nghĩ rằng mình còn phải học thêm, trong khi Lý Vân thì hoàn toàn kinh ngạc.

Cô ấy đã cảm nhận được trận chiến đang cận kề nhưng cuối cùng lại biến mất một cách kỳ lạ.

Lộc Duy đã để cho vài cặp vợ chồng ra đi nhưng những con quái vật này lại nhẹ nhàng tha cho cô, đây... đây là kỹ năng đàm phán đến mức nào chứ!

Lý Vân cố gắng phân tích từng câu nói, từng biểu cảm của họ nhưng vẫn không hiểu làm thế nào mà Lộc Duy làm được điều đó. Cô ấy gần như cháy cả CPU trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.