Diệp Thải Quỳ tới giờ mới rõ lý do tại sao Hứa Dịch Dương phát cáu……
Hứa Dịch Dương lo cô không có tính tự giác tuân theo hợp đồng, cô dâu chạy trốn thì cậu ta lấy ai làm theo lời hứa hẹn với ông mình được.
“Cậu sợ tôi đổi ý à?” Diệp Thải Quỳ dở khóc dở cười hỏi: “Đã đến mức này sao tôi có thể bỏ cậu giữa đường được? Yên tâm, hiệp ước của chúng ta vẫn tính, những gì đã đáp ứng cậu tôi sẽ làm được.”
Diệp Thải Quỳ không xem chuyện Hứa Dịch Dương bỗng nhiên khác thường là chuyện gì lớn, cô định dời bước, chỉ là vừa mới cục cựa Hứa Dịch Dương đã ấn vai cô lên tường.
Cảm thấy hơi đau, Diệp Thải Quỳ không khỏi cau mày, hơi tức giận với hành vi không đúng lúc này của Hứa Dịch Dương.
Nhưng Hứa Dịch Dương không chịu thua, gắt gao đè cô vào tường.
“Tôi không điên, tôi rất tỉnh táo.”
Hứa Dịch Dương bỗng nâng mặt Diệp Thải Quỳ, đôi tay nóng rực như muốn làm bỏng da cô, Diệp Thải Quỳ chưa kịp phản ứng, Hứa Dịch Dương đột nhiên cúi đầu lại gần.
Diệp Thải Quỳ hoảng sợ, rụt người theo bản năng.
Hứa Dịch Dương định hôn cô sao?
Vì sao cậu ta lại muốn làm thế?
……
Nhưng ngay lúc Hứa Dịch Dương muốn hôn Diệp Thải Quỳ, đột nhiên anh khựng lại, bờ môi chỉ cách môi Diệp Thải Quỳ một centimet, mũi anh gần như cọ vào chóp mũi cô.
Diệp Thải Quỳ hít sâu một hơi, chớp chớp mắt. Hàng mi dài run rẩy và đôi con ngươi ướt át vì khẩn trương khiến cô trông thật nhu nhược đáng thương, càng khiến người muốn ‘dày vò’.
Muốn ‘chà đạp’ cô, muốn ‘giày xéo’ môi cô……
Cả hai cách nhau cực gần, mỗi người đều có thể cảm nhận được hơi thở nóng rẫy từ đối phương.
Hứa Dịch Dương như thể ma cà rồng ngửi thấy mùi máu tươi, ánh mắt sắc bén, hung ác, tham lam, tràn ngập khát vọng.
Ham muốn tách mở khối cơ thể ấm áp mềm mại trước mặt, tiến vào bên trong, cảm nhận hương vị nóng ẩm, ngọt ngào, kì diệu, khiến người chìm đắm của cô……
Hứa Dịch Dương rõ ràng không làm gì Diệp Thải Quỳ, chỉ ôm mặt cô, nhìn cô, hít thở.
Nhưng thế này so với hôn còn khiến người ta khẩn trương và say sưa hơn……
Diệp Thải Quỳ cảm thấy chuếnh choáng nặng nề, bọn họ không hôn nhau nhưng có thể khiến cô váng đầu hơn tất cả những nụ hôn trước đây cộng lại, hai chân nhũn ra, một bên lơ lửng giữa không trung, một bên liều mạng cố chống đỡ.
Có lẽ, mọi thứ luôn kϊƈɦ thích nhất khi chúng chưa xảy ra hoặc sắp xảy ra……
Diệp Thải Quỳ nhìn khuôn mặt Hứa Dịch Dương, chiếc mũi cao thẳng của anh cách cô thật gần, đôi mày như kiếm mắt như sao, rõ ràng là người cứng rắn nghiêm nghị, nhưng bờ môi mềm mại đến mức mị người muốn hôn.
Sao ánh mắt của anh lại có lực xuyên thấu nhường này, khiến cô cảm giác như thể mình đang ‘trần trụi’ trước mặt anh?
Hô hấp Diệp Thải Quỳ phập phồng.
Sao trước đây cô không nhận ra Hứa Dịch Dương rất gợi cảm nhỉ?
Theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, chỉ thấy độ ấm trong nhà tăng cao, khiến cô hơi bức bối.
……
“Tay cậu nóng quá.” Diệp Thải Quỳ nói.
Trêи mặt truyền đến nhiệt độ thiêu đốt từ lòng bàn tay của Hứa Dịch Dương, quả thực như muốn phỏng người.
“Mặt em cũng rất nóng.” Hứa Dịch Dương nói.
……
Anh lại đến gần Diệp Thải Quỳ hơn, lồng ngực theo nhịp thở phập phồng, Diệp Thải Quỳ nhìn chăm chú Hứa Dịch Dương, chỉ cảm thấy bụng dưới ấm áp, như có dòng điện đánh tới tê dại, tạo thành dòng chảy hôi hổi giữa hai chân.
Ánh mắt của cô càng thêm mơ màng, mê mẩn nhìn Hứa Dịch Dương.
Hai người cách nhau ngày càng gần, tần suất hô hấp càng thêm nhất quán, chạm vào là nổ, quyện giữa hai cơ thể căng chặt là sợi dây thừng kéo dãn sắp đứt……
Nhưng, mặt Diệp Thải Quỳ bỗng nhiên nhẹ tênh……
Hứa Dịch Dương chợt buông tay, nhanh chóng lùi về sau một bước.
Anh quay người, vẻ mặt giãy giụa, đứng lặng người.
Diệp Thải Quỳ cảm thấy độ ấm chung quanh bất ngờ giảm xuống, không khí loãng trở nên dồi dào hơn, hít sâu mấy hơi mới dần khôi phục tỉnh táo.
Đều là người trưởng thành hết cả, sao còn không hiểu?
Hai người ban nãy đã suýt vượt qua ranh giới an toàn.
Không được, họ không thể có bất kì mối liên hệ nào, dù là tình cảm hay thể xác, một khi xảy ra vấn đề phức tạp, không tránh khỏi nảy sinh rắc rối.
May mắn Hứa Dịch Dương khắc chế, Diệp Thải Quỳ “nín” hai năm, tự biết mình không thể tự chủ, vừa rồi cô khó nhịn, nếu Hứa Dịch Dương tiến thêm một bước, Diệp Thải Quỳ không có niềm tin mình có thể từ chối anh.
Dù sao cũng là cơ thể trẻ trung cường tráng, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai thu hút, ai cự tuyệt nổi?
Thật sự tưởng phụ nữ không háo sắc chắc?
Hứa Dịch Dương đứng im trước mặt Diệp Thải Quỳ nửa ngày, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh mở miệng nói chuyện…
“Xin lỗi, nhất thời không thể khống chế được bản thân, về sau tôi sẽ không như vậy nữa.” Hứa Dịch Dương kiềm chế.
Diệp Thải Quỳ nhìn về phía cậu, chỉ cảm thấy cả người Hứa Dịch Dương hiện giờ vẫn căng chặt.
Xem ra cậu vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, tốt hơn hết cô không nên đụng vào, không nói lời dí dỏm, càng không đưa đẩy.
Nhịp tim Diệp Thải Quỳ vẫn còn khá nhanh, nhưng cô tận lực trả lời với ngữ điệu bình thường: “Không sao, đừng đặt nặng quá.”
Không biết có phải những lời này đã tạt gáo nước lạnh lên Hứa Dịch Dương không, cảm xúc nóng bỏng của anh dường như dịu hẳn.
Lúc này anh mới có dũng khí quay đầu nhìn về phía Diệp Thải Quỳ, vẻ mặt khôi phục sự nghiêm túc thường ngày, ánh mắt cũng nghiêm nghị như Đức Thánh.
“Em nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tôi đến đón.” Hứa Dịch Dương nhẹ giọng căn dặn.
“Được.”
Hứa Dịch Dương bước đến cửa, Diệp Thải Quỳ ngăn anh lại.
“Hứa Dịch Dương.” Diệp Thải Quỳ muốn nói lại thôi.
Anh lập tức dừng bước xoay người.
“Ơi?”
“Hôm nay dưới lầu người cậu thấy kia…… là bạn trai cũ của tôi. Anh ta đến là vì muốn cùng tôi bắt đầu lại. Nhưng đối với tôi mà nói, mọi chuyện trước đây đã trôi qua, tôi không muốn lặp lại sai lầm, mà chỉ muốn tiếp tục đi về phía trước.”
Hứa Dịch Dương trầm mặc một hồi, cúi đầu ngẫm nghĩ.
“Vì sao em muốn nói chuyện này cho tôi biết?” Anh hỏi.
Diệp Thải Quỳ nghẹn họng, cô cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giải thích với Hứa Dịch Dương, hoặc là…… cô hơi e ngại Hứa Dịch Dương hiểu lầm.
“Tôi muốn nói rằng tôi sẽ không đổi ý.” Diệp Thải Quỳ cười tự nhiên, chêm thêm: “Cuộc hôn nhân này đã định thì sẽ không thay đổi, tôi hy vọng cậu có thể tin tưởng tôi.”
“Tôi tin em.” Hứa Dịch Dương không hề do dự.
Hai người không còn gì để nói nữa, bọn họ cứ thế, một người đứng trong phòng, một người đứng ngoài phòng, lặng im không nói một lời. Bọn họ trầm mặc nhìn nhau, nhất thời không ai lên tiếng, cũng không ai muốn rời đi.
Không biết vì sao, Diệp Thải Quỳ cảm thấy luôn có loại ngượng ngùng tế nhị mỗi khi ở cùng Hứa Dịch Dương ……
Có lẽ bởi vì Hứa Dịch Dương luôn khiến cô xoắn xuýt rối rắm, làm cô không thể thả lỏng.
“Vậy ngủ ngon…… Chúng ta sáng mai gặp lại……” Diệp Thải Quỳ dẫn đầu đánh vỡ không khí, vờ như quen thuộc mà nói: “Nếu cậu đến sớm thì còn có bữa sáng đấy.”
“Em nấu à?”
“Tất nhiên.”
“Được đấy.”
Hứa Dịch Dương nở nụ cười, tựa như rất vui vẻ, đáp ứng không chút khách sáo, như sợ Diệp Thải Quỳ sẽ đổi ý.
“Vậy tôi sẽ đến sớm nửa tiếng.” Hứa Dịch Dương hỏi.
“Không thành vấn đề.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
……
Hứa Dịch Dương hơi do dự, trục trịch hai bước mới xoay người rời đi. Diệp Thải Quỳ nhìn theo bóng anh bước vào thang máy, đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô là người phụ nữ tự nhiên hào phóng, trải đời, không biết vì sao mỗi khi đơn độc ở bên Hứa Dịch Dương lại sinh ra chút khẩn trương.
Càngsống càngthụt lùi……
Lúc Diệp Thải Quỳ vừa cởi áo khoác chuẩn bị đi rửa mặt, di động lại đổ chuông. Là tin nhắn từ dãy số lạ, Diệp Thải Quỳ không cần nghĩ cũng biết tin nhắn này đến từ Tưởng Thiên Thắng.
“Muốn hẹn em đi uống, nếu chồng chưa cưới của em không ngại.” Tưởng Thiên Thắng nói.
Khi trước cả hai chia tay trong vội vàng và chật vật, Diệp Thải Quỳ gần như chạy trối chết, rất nhiều lời chưa nói rõ, rất nhiều chuyện còn chưa được giải quyết, cô cảm thấy mình thực sự cần ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi với Tưởng Thiên Thắng.
“Được chứ, anh ấy hẳn sẽ không để ý đâu.” Diệp Thải Quỳ trả lời.
Tưởng Thiên Thắng rất nhanh đã nhắn lại: “Ồ? Em không hỏi anh ta sao?”
……
“Không nói cũng tốt, đỡ có hiểu lầm không cần thiết.” Tưởng Thiên Thắng đế thêm.
Diệp Thải Quỳ bật cười, Tưởng Thiên Thắng không hổ là “Cáo già” trong giới tài chính, thật sự xảo quyệt, nhạy bén nhận thấy ẩn ý trong lời cô nói, hơn nữa còn biết cách nắm lấy cơ hội để châm ngòi chia rẽ.
May mắn là cô cùng Hứa Dịch Dương không phải người yêu đích thực, nếu không giữa bọn họ sẽ tồn tại giấu giếm và dối gạt.
……
Không đợi Diệp Thải Quỳ soạn xong tin, Tưởng Thiên Thắng đã gửi lại một tin: “Tôi sẽ định thời gian địa điểm rồi báo lại cho em.”
“Được.”
“Nghỉ sớm đi, ngủ ngon…… Hôm nay anh thật sự rất vui khi nhìn thấy em, anh vẫn luôn rất nhớ em.”
Diệp Thải Quỳ không trả lời.
Giờ nói điều này thì có ích gì?
Diệp Thải Quỳ cười khổ.
Giống như những câu văn trong 《 All’s well that ends well》 của Shakespeare:
Tình yêu đến quá muộn,
giống như lệnh đặc xá sau khi thi hành án tử.
Dù hối hận thế nào,
cũng không thể cứu vãn.Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn cho rằng nhanh như vậy đã lái xe(*) à?
Ha ha ha ha, tôi ngây thơ lắm các tiểu bảo bối à~
(*) Nguyên văn开车, ngôn ngữ mạng thông dụng , bắt nguồn từ Tieba, dùng để chỉ hành vi nói chuyện khiêu ɖâʍ, gửi nội dung nóng đến người khác nói chung để chỉ những nội dung người lớn ý ý ^^
Cúc có lời muốn nói:
Rất thích mấy cảnh mô tả sắc tình của Cố Từ Vi, gợi cảm đê mê nhưng không lạm dụng cảnh nóng.