Quý Trạch An vô cùng phấn khởi ôm kịch bản về nhà, trở lại phòng lập tức gọi điện thoại cho Ninh Văn Ngạn hỏi y có thời gian xem kịch bản cho cậu không, lại thêm chút đề nghị linh tinh khác. Trong chốc lát không để ý thì Du tiên sinh đã ở ngay phía sau cậu. Du tiên sinh sắc mặt cứ luôn như vậy, nhưng anh trực tiếp dùng hành động để tỏ vẻ bản thân đang bị mất hứng
(๑◕︵◕๑) Nam thần trong lòng hổng có tui, chỉ có Tiểu An thôi phải làm sao đây? Muốn nhiều hơn cơ~
Không lâu sau chén trà nhỏ chính thức bị thất tình, hiện tại mỗi ngày trôi qua đều là dáng vẻ mệt mỏi cứ thế thành thành thật thật hiện lên trên mặt chén. Dạo này Quý Trạch An đang bận nên bản thân cũng quên mất chuyện an ủi chén trà nhỏ đang tội nghiệm vô cùng, chỉ có khi tình cờ sẽ đặt chén trà đó ở cùng với chén sứ xanh để nó an ủi cho vài câu, nhưng mà mỗi lần an ủi xong, chén trà nhỏ lại bị kích thích càng thêm nghiêm trọng
Du Dịch theo tới phòng sách, nghe thấy Quý Trạch An đang gọi điện cho Ninh Văn Ngạn, anh đi đến từ phía sau rồi dùng mặt mình cọ cọ, cuối cùng càng nghiêm trọng hơn, há miệng mà cắn
Sau khi gác máy Quý Trạch An cũng không quay lại nhìn mà chỉ khó hiểu hỏi: “Làm sao thế?”
Du Dịch không hé răng, tiếp tục nhắm trên cổ cậu cắn không nhẹ cũng không nặng, cái loại ẩm ướt này còn mang theo cảm giác ôn nhu khiến Quý Trạch An kích thúc, cậu hơi động động cổ muốn tránh né nhưng đã bị Du Dịch chặn lại
“A Dịch?” Quý Trạch An không biết Du tiên sinh nhà mình lại muốn nháo cái gì, trước đây sức khỏe bình thường, sao tự dưng từ khi về nhà thì bắt đầu có kiểu cáu kỉnh này nhỉ?
Tâm tình hiện tại khiến Quý Trạch An có chút khó hiểu, nhưng Du tiên sinh sẽ không nén giận cậu mà chỉ tỏ ra dáng vẻ bất mãn của bản thân. Giọng nói của cậu có chút trầm xuống thì Du Dịch đã hạ động tác, đương nhiên sẽ không cắt vào da cũng sẽ không làm Quý Trạch An đau, chỉ là cậu sẽ cảm giác được đang có một loại ma sát
Vì thế Quý Trạch An cứ thành thành thật thật để cho Du tiên sinh chậm rãi mà gặm, chờ anh gặm đến vui vẻ gặm đến chán ngấy thì cậu sẽ nói chuyện với anh
Quần áo Du Dịch: (」゚Д゚)」 Chủ nhân nhà tui hổng vui nè! Du tiên sinh không vuiiii!
Quý Trạch An không dễ dàng gì bị xoay người lại thì lập tức nhìn thấy đống chữ trên quần áo. Cậu biết Du tiên sinh không vui chính cậu bây giờ cũng không rõ Du Dịch rốt cuộc không vui vì cái gì. Chẵng lẽ vừa mới xuống xe thì cậu lạnh nhạt anh à? Có thể Du tiên sinh sẽ chẳng ăn loại giấm chua này đâu, cho nên vẫn còn rối rắm lắm
Mà cũng có thể Du Dịch cố tình ăn cái giấm chua đó thì sao…..
Trút hết ra từng chút bất mãn nhỏ nhặt của mình, Du Dịch ra vẻ đứng đắn nói sang chuyện khác: “Lúc nãy nói chuyện với Ninh Văn Ngạn thế nào rồi? Phim điện ảnh đó khi nào thì quay?”
Du Dịch vừa đặt câu hỏi vừa ôm lấy người ngồi trước chiếc bàn học duy nhất dựa vào mình, cái đầu tựa lên vai cậu rồi nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người kia
“Chú Ninh nói muốn xem kịch bản rồi mới đánh giá, em định mai sẽ đem kịch bản qua cho chú xem. về phần quay phim… còn sớm lắm, chắc là để em tốt nghiệp đại học rồi nói sau đi, bây giờ em muốn nắm chắc kịch bản, một là cố gắng xác định mục tiêu, hai là tiết kiệm chi phí, dù sao mà nói thì giá kịch bản vài năm gần đây đang tăng, xu thế bây giờ là như vậy, cho nên phải chiếm tiện lợi một chút.”
Quý Trạch An bắt đầu nói kỹ càng những chuyện mà mình đã sắp đặt: “Quả thật em rất nóng lòng muốn thử ngay lập tức, nhưng mà không thể muốn đóng phim thì đóng được, em phải xác định kịch bản, tích tiểu thành đại, vài năm sau sẽ bước vào giai đoạn làm việc. Kịch bản gốc này, thiết kế cảnh quang này, tạo hình nữa. Mỹ thuật tạo hình thiết kế linh tinh các loại, thật ra còn nhiều chuyện phải làm, cho nên không sốt ruột được, nói thế nào em cũng không muốn phí tiền của mình đâu.”
“Ừ.” Du Dịch không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe Quý Trạch An kể
Bàn học yên lặng một lúc lâu: (͡°͜ʖ͡°)✧ Tiểu An nói rất có lý, tui xin tán dươnggg
“Bây giờ còn đang học, đương nhiên không thể cẩu thả được lỡ rớt môn thì sao? Cho dù đại học không mang đến nhiều kiến thức thực dụng nhưng bổ xung thêm một chút lý luận cũng tốt, hơn nữa em không muốn rớt môn đâu. ” Quý Trạch An nói xong thì nhìn vẻ mặt củ Du Dịch, đột nhiên nhận ra anh chẳng muốn nói cái gì cả
Có thể Du Dịch thật sự đang nghe, đối với hành vi của Quý Trạch An, cho dù đúng hay sai, chỉ cần không thương tổn đến bản thân thì anh thế nào cũng được. Thất bại hay thành công chỉ có thử qua mới biế, thực tế kinh nghiệm cậu tích lũy được quá nhanh, cho dù bây giờ Quý Trạch An nói muốn đi đóng phim thì Du Dịch cũng không ngăn cản, dù sao thử qua mùi vị thất bại đối với Quý Trạch An cũng không phải điều gì xấu. Cậu bị thương, thì anh mới có thể an ủi cậu thật tốt
“Thật ra em đã dự trù cho bản thân mình rồi. Đến năm ba chương trình học không còn nhiều thì em sẽ xin thực tập, đi theo tổ đạo diễn để học một chút kiến thức thực tế. Đợi đến năm tư viết xong luận văn là em đã có thể tuyển diễn viên, khi tốt nghiệp sẽ không còn xa ngày quay phim nữa. Anh cảm thấy em sắp xếp những năm này thế nào?” Quý Trạch An vẫn là muốn nghe ý kiến của Du Dịch
“Không tồi.” Du Dịch bình luận
“Chỉ thế thôi sao? Không phải em nghĩ xa quá à?” Quý Trach An nheo mắt lại không một tiếng động cười cười, đuổi theo Du Dịch triệt để
“Sao em lại nghĩ như vậy?” Du Dịch thấy kế hoạch của Quý Trạch An rất ổn, rất thật tế, tuy rằng tốn không ít tiền của nhưng anh nắm vấn đề tài chính trong tay nên có thể bổ trợ được
“Đóng phim ngay từ đầu luôn ấy? đáng ra phải thử qua các thể loại ái tình…bình thường phải quay phim màn ảnh nhỏ, phim truyền hình trước đã chứ?” Quý Trạch An còn nghĩ rằng khi thầy nghe được kế hoạch của cậu chắc chắn sẽ quát mắng, có thể cậu muốn làm một diễn viên điện ảnh cuyên nghiệp, muốn lên một tập trong phim cũng phải chịu dày vò rất nhiều
“Em có thể lựa chọn chuyện bắt đầu cao một chút mà.”
Quý Trạch An cũng học đông tác của Du Dịch, đặt đầu mình lên bờ vai anh, âm lượng cũng thấp xuống một chút: “Đứng càng cao, ngã xuống sẽ càng đau đấy.”
“Anh sẽ ở dưới đỡ lấy em, em cứ mạnh tay mà làm, không cần lo lắng, cũng không cần sợ hãi chuyện gì cả, thế giới này chẳng phải ai cũng đi về phía trước sao, luôn sẽ có một lối ra ở đó.” Du Dịch nhẹ nhàng vỗ lưng Quý Trạch An, vẫn cứ duy trì tư thế như vậy mà an ủi cậu
Em vui là được rồi, Du Dịch đã nghĩ như vậy
(/w*) Chủ nhân và Tiểu An đang play trong phòng sách kìa, tui ngại muốn chết luôn ó
Quý Trạch An cúi đầu lập tức nhìn thấy dòng chữ hiện ra trên ghế tựa, cậu dường như có chút thẹn quá hóa giận mà nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng ghế.
Cái gì mà play trong phòng sách chứ! Kể từ khi đấy, đồ vật trong nhà của Du Dịch đều thích thể hiện dâm ý của hai bọn họ hơn nữa từ ngữ còn phải làm cho người khác kinh ngạc
Đánh là thương mắng là yêu, Tiểu An cậu hôn Du tiên sinh nhà tui mà không ghen sao?
Thấy dòng chữ mới trên ghế, Quý Trạch An không nhịn được một tay che mặt. Đồ vật trong nhà đều không đứng đắn làm Quý Trạch An không biết phải nói thế nào mới ổn đây
….
Đây không phải lần đầu Quý Trạch An biệt thự của Ninh Văn Ngạn và Sầm Ân Thư, nhưng cậu không hay tới cho nên Ninh Văn Ngạn và Sầm Ân Thư vẫn là rất vui vẻ, nghe xong còn đi chuẩn bị rất nhiều đồ, nhiều nhất là đồ ăn, sau đó là đồ ăn vặt và điểm tâm rồi đến bữa chính, chỉ cần là thứ Quý Trạch An thích thì bọn họ sẽ chuẩn bị rất nhiều, dù cậu chỉ đến để ăn trưa mà thôi
“Chú Ninh, kịch bản thế nào ạ?” Quý Trạch An thấy kịch bản Diệp Hồng này rất hay, cũng rất tinh túy. Cậu muốn thấy Ninh Văn Ngạn dùng ánh mắt thương nhân để phản ứng với bộ kịch bản này như thế nào, đầu tư có cao hay không?
“Không tồi, chế tác thành điện ảnh 3D thì hiệu quả đặc biệt hoa lệ có thể sẽ hấp dẫn người khác, hơn nữa với danh khí của tiểu thuyết gốc thì hồi vốn là không thành vấn đề, muốn lợi nhuận thì phải xem cậu diễn ra sao nữa.” Ninh Văn Ngạn đóng kịch bản, đặt nó lên bàn trà: “Tiểu An, con muốn quay bây giờ không? hiện tại con mới năm nhất không cần gấp như thế đâu, ta đề nghị…”
“Tiểu An muốn qua thì cứ quay thôi, thất bại cũng không sao, em đầu tư cho thằng bé, A Ngạn anh đừng đả kích sự tích cực của thẳng bé được không?” Sầm Ân Thư chính là trong trạng thái sủng nịnh tuyệt đối cho Quý Trạch An, như Du Dịch cũng từng nói, ba người bọn họ chỉ có Ninh Văn Ngạn là lý tính nhất
Kịch bản: (๑•́₃•̀๑) Đem người ta lên màn ảnh tối nay luôn cũng không sao đâu, người ta không hề nóng nảy tẹo nào cả
Bàn trà: Chủ nhân nhỏ đang ăn hiếp chủ nhân lớn kìa (。・_・。), chuyện này tui quá là quen rồi, thật là đáng thương cho chủ nhân lớn quá đi
Quý Trạch An nghe Sầm Ân Thư ngắt lời Ninh Văn Ngạn thì lập tức hiểu vấn đề lo lắng của hai người họ khác nhau, đem ra so sánh sẽ thấy Ninh Văn Ngạn thuộc kiểu tính tình thực tế còn Sầm Ân Thư là cưng chiều
Nghĩ một chút thì Quý Trạch An vẫn muốn ngăn chuyện Sầm Ân Thư cắt lời kia, khi cần phải mở miệng thì cậu lại bị xoắn xuýt cách xưng hô, cậu cũng không phải sợ hãi mà xem nhẹ chuyện xưng hô với Sầm Ân Thư thế nào, với cả Sầm Ân Thư đối xử tốt với cậu như vậy, ông ấy…..
Du Dịch vẫn là nhìn ra được sự bối rối đấy của Quý Trạch An, đại khái anh cũng hiểu được cậu suy nghĩ chuyện gì nên vươn tay nắm lấy tay cậu, thời điểm anh nhìn qua là trao cho cậu một ánh mắt không đổi. Sầm Ân Thư mặc dù không nói nhưng vẫn là một người cha tốt, thế nhưng anh cũng không kém, còn hơn nữa người ở Giang gia khi đó, ưu điểm của anh quá mức rõ ràng. Cưng chiều cũng là yêu, vẫn tốt hơn so với những người nhà họ Giang chỉ có thể suy nghĩ đại cục trước rồi mới trở lại nói đến chuyện yêu đương là gì
“Ba…cứ để cho chú Ninh nói hết đi ạ…”Dưới kia, bàn tay nắm lấy Du Dịch vẫn chưa hề buông ra, bây giờ cậu đang rất căng thẳng, không phải về kịch bản mà là sau một tiếng ‘ba’ đó. Đã hơn một năm trôi qua, đối với quan hệ giữa Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn đã có thay đổi rất nhiều, cho đến tận bây giờ cuối cùng cậu cũng nói ra được từ đó
Nói ra rồi, rốt cuộc Quý Trạch Anh cứ cảm thấy không được thoải mái, nhìn thấy Sầm Ân Thư cứ im lặng lắc lắc cổ nhìn cậu không chút nhúc nhích, Quý Trạch An lại có chút khẩn trương
Sopha: ╮( ̄▽ ̄”)╭ Chủ nhân nhỏ này nhị hóa rồi, hay là trong những lúc quan trọng nhất thì tự nhiên bị điếc tai ta?
Sầm Ân Thư bị giật mình, hắn không phải không nghe thấy, cho dù đang quở trách nhưng hắn vẫn nghe rất rõ ràng, chính xác là nghe cực kỳ rõ nên mới không thể nào tin
Ninh Văn Ngạn ngồi một bên, lúc đầu là sửng sốt thoáng chốc, nhưng không giống Sầm Ân Thư mà hắn đã phản ứng rất nhanh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lấy bả vai cho Sầm Ân Thư hoàn hồn. Hắn biết bây giờ không nên đánh tỉnh cái người đang ngây ngây này, thể nào người ấy cũng sẽ giận hờn hắn cả một đêm nay cho xem. Đã nhiều ngày tết trôi qua như vậy, Ninh Văn Ngạn rất nhiều Sầm Ân Thư, ngay cả một cái nhíu mày cũng đã hiểu người đó đang nghĩ gì
Nhìn thấy Quý Trạch An đang không biết phải làm sao, Ninh Văn Ngạn lại vui mừng cho cậu. Hắn biết đứa nhỏ Quý Trạch An này đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu. Tính tình Sầm Ân Thư hay nôn nóng, hắn có thể để mọi chuyện phát triển tự nhiên cho đến ngày hôm nay chính là chuyện không dễ dàng gì cái đó Ninh Văn Ngạn có thể hiểu được
“Lại, lặp lại một lần nữa?” Sầm Ân Thư nhìn Quý Trạch An ra yêu cầu, hiển nhiên là hạnh phúc quá đột ngột
“Ba.” Có lần đầu tiên thì lần thứ hai ngược lại sẽ dễ dàng, ít đi một chút lúng túng và quyết đoán hơn
“Lặp lại một lần nữa.” Sầm Ân Thư kích động
“Ba…..” Nhìn Sầm Ân Thư, Quý Trạch An có chút bất đắc dĩ
“Quá tốt quá tốt quá tốt!” Sầm Ân Thư đột nhiên trở nên kích động đứng lên, đôi mắt nhìn Quý Trạch An tràn đầy ánh sáng, đột nhiên cong lên thành hai vầng trăng khuyết: “A Ngạn anh có nghe thấy không?”
“Nghe thấy, ngồi xuống từ từ nói, nhé?”
Ninh Văn Ngạn kéo tay Sầm Ân Thư ý nói hắn ngồi xuống đừng kích động quá, người này cứ thế mà ngồi, sau đó họ nói chuyện thế nào hắn cũng không còn nghe lọt tai nữa. Nhưng đối với việc đó thì ngược lại bọn họ nói chuyện thuận lợi vô cùng bởi vì Sầm Ân Thư đang bận đắm chìm trong thế giới hạnh phúc của riêng mình không thể nào tự thoát ra được, tự nhiên cũng sẽ không cắt ngang
….
“Tiểu An, nếu như con muốn quay thì hiện tại ta không đồng ý nhưng ta có thể làm người ủng hộ cho con, dù sao thì ba con cũng nói không thể đánh ngã nhiệt tình của con được, con có thể thử xem đây là nhiệt tâm của mình, nhưng kinh nghiệm hiện tại của con chưa đủ, chúng ta có thể mời đạo diễn có kinh nghiệm đến tổ kịch của con làm phó đạo diễn, mà nếu làm thế thì phim con gia hứng thú sẽ bị khác những người còn lại, con sẽ bị người ta dắt mũi, con hiểu không?” Ninh Văn Ngạn nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra: “Cho dù đạo diễn điện ảnh mang tên con, nhưng trong lòng con liệu còn thoải mái sao?”
Quý Trạch An lắc đầu
Lắc đầu xong cậu mới cười nói: “Chú Ninh, con cũng nghĩ như vậy nên bây giờ mới tính sẽ mua kịch bản trước, làm giai đoạn chuẩn bị, chờ đến năm tư khi viết xong khóa luận sẽ mở ra cuộc tuyển diễn viên, chờ vai viễn xác định được rồi thì con mới khai máy. Năm ba con sẽ xin trường đi thực tập, ra ngoài tìm một vị đạo diễn để học tập lấy kinh nghiệm.”
Quý Trạch An nghe xong những lời của Ninh Văn Ngạn nói, thì thuật lại những điều mà mình đã nói cho Du Dịch để bọn họ cùng nghe
“Con nghĩ được như vậy là tốt rồi, khi tốt nghiệp thì đóng phim thật ra là một bước khởi đầu cao đấy, cho dù con đã chuẩn bị cho bốn năm rồi. Khi con năm ba, ba con sẽ giúp con tìm một người đạo diễn để đi theo thực tập, con không cần phải lo chuyện đó, trước kia ta và ba con đã đầu tư không ít vào điện ảnh, cũng hiểu rõ họ, con cứ chuyên tâm mà học tập chuẩn bị cho bước đầu đi, nếu có chuyện gì cần hỗ trợ chỉ cần gọi điện cho ta là được rồi.” Ninh Văn Ngạn gật gật đầu, trong đầu đã bắt đầu cân nhắc sẽ phải sắp đặt đạo diễn thế nào để Quý Trach A có thể học được càng nhiều tri thức càng tốt
“Dạ, cảm ơn chú Ninh”
“Tiểu An với chú con không cần phải khách khí vậy đâu, chú coi như một nửa ba của con rồi còn gì, con cứ nói cảm ơn cứ bị xa lạ đấy.” Ninh Văn Ngạn cứ như đang nói giỡn nhưng ánh mắt của hắn có thể biết được rằng lời này hoàn toàn là thật
Quý Trạch An lúc này hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, lúc nãy khi gọi Sầm Ninh Thư là ba, cậu đã lấy hết tất cả dũng khí rồi: “Ba lớn ạ?”
Thật ra lúc gọi trong lòng của Quý Trạch An có gian ác một chút, cậu cảm thấy Ninh Văn Ngạn nằm ở thế chủ động, tuy rằng ngày xưa luôn bị ba ép buộc này nọ nhưng vẫn luôn làm cho ba
“Ừ.” Ninh Văn Ngạn nghe xong thì khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt cũng rủ xuống nhu hòa hơn
Bàn trà: Clap clap clap, hôm nay là đại hội nhận người thân ha, các chủ nhân đều vui vẻ tui cũng vui vẻ luôn đó, tốt quá rồi~
Sầm Ân Thư cũng thấy Ninh Văn ngạn cao hứng, tất cả đồ vật trong nhà đều vui vẻ theo, Quý Trạch An nhìn thấy bọn chúng lại thấy các dòng chữ, trong lòng lại càng ngày càng trở nên ấm áp
Lúc này Sầm Ân Thư đã lấy lại tinh thần: “Gọi ba lớn là sao, phải gọi là ba nhỏ! Con gọi ông ấy là ba lớn làm ta cảm thấy địa vị của mình còn thấp hơn ổng nữa.”
Ninh Văn Ngạn nghe thấy cũng không nói gì chỉ nhìn Sầm Ân Thư cười cười
Sầm Ân Thư bị hắn nhìn nhịn không được xù lông lên, trừng trừng mắt, nhưng vì Quý Trạch An còn ở đây nên mới không tiện bùng nổ
Thấy Sầm Ân Thư không nhịn được nữa Ninh Văn Ngạn mới dừng kích động hắn, quay đầu lại trả lời Quý Trạch An: “Tiểu An, ba có thể giúp con làm chút công tác chuẩn bị, cho nên hè năm nhất này con cứ đi ra ngoài thực tập đi, thấy sao?”
“Được chứ ạ?” Mắt Quý Trạch An lập tức sáng lên,
vào đoàn phim hòa mình cùng đạo diễn và diễm viên kinh nghiệm sẽ càng nhiều hơn ngồi trong lớp nghe thầy giảng, thật ra cậu đã từng nghĩ rằng, những chuyện lo lắng còn rất nhiều, nhưng nghe Ninh Văn Ngạn nói như thế lại khiến cho Quý Trạch An yên lòng nhiều hơn
Ninh Văn Ngạn nói: “Được chứ, chỉ là rất vất vả, con kiên trì là được rồi, dù sao đi theo cũng học được phong cách của đạo diễn, vì mỗi đạo diễn sẽ có một đặc sắc siêng, cho nên con có thời gian cứ đi theo mà học, học nhiều càng tốt mà”
Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, muốn nghe đề nghị của anh một chút, mắt thấy anh gật đầu đồng ý với mình thế là lập tức đáp ứng: “Con cảm ơn ba lớn.”
“Ừ, đừng khách khí vậy.” Ninh Văn Ngạn nhìn Quý Trạch An cười cười, trong nhà, hắn không bao giờ keo kiệt nụ cười với người nhà của mình được, đối với hắn người nhà mới là quan trọng nhất
…
Ngày thứ hai Quý Trạch An đã mua ngay kịch bản Diệp Đồng, cậu cũng không có giấu hắn, nói cho hắn biết nếu không bán kịch bản ngay bây giờ cho cậu sợ sau này sẽ vụt mấy, hỏi hắn có cần suy nghĩ thêm hay không, dù sao cũng là người quen, Quý Trạch An cũng không nên giấu chuyện gì, ăn hay thua cũng là do bản thân lựa chọn. Nếu như Diệp Đồng chọn thiệt thòi thì Quý Trạch An cũng không bạc đãi hắn, chờ phim chiếu lên cũng sẽ đồng ý chia cho
“Tam ca! Thật sự có thể dùng kịch bản của em sao?” Diệp Đồng hiển nhiên không quá quan tâm đến vấn đề tiền bạc, hắn chỉ biết là có dùng được kịch bản của mình hay không thôi
“Tất nhiên, tiểu tứ em viết đặc sắc lắm đấy.” Quý Trạch An không chút do dự tán dương hắn, cậu nói đều là thật lòng, cho dù là Ninh Văn Ngạn cũng rất coi trọng
“Em có thể đến đoàn phim Tam ca làm biên kịch sao?” Diệp Đồng lại hỏi
Quý Trạch An gật đầu: “Nếu như em đồng ý, trừ em ra thì không còn ai khác nữa, dù sau khi bắt đầu sẽ xuất hiện nhưng chuyện không lường được, sẽ biết chi tiết là cần sửa cái gì.”
“Tốt quá!” Lần đầu tiên Diệp Đồng nói tất cả ra miệng chứ không còn yên lặng rầu rĩ như trước. Hắn cứ nghĩ rằng với tính tình này thì sẽ không đoàn phim nào muốn hắn làm biên kịch. Nhưng dường như tam ca làm đạo diễn thì có thể rồi! Vì Tam ca luôn nhìn thấy được suy nghĩ của hắn!
(*′∇`*) Thật tốt quá~
Diệp Đồng vẫn là nhịn không được cảm thán trong lòng một lần nữa
“Tiểu tứ này, em có muốn bán kịch bản cho anh không? Bây giờ anh sẽ mua nó với giá năm mươi vạn, em có thể ra giá hơn.” Dù cho Quý Trạch An thật sự muốn kịch bản này, nhưng cậu không thể để Diệp Đồng thiệt thòi lớn được
“Bán thì bán thôi!” Diệp Đồng cảm thấy nhất định phải bán, mình mới có thể đi theo con đường biên kịch đến kết cục hoàn mỹ nhất, hắn thật sự không có yêu cầu nào khác, trong nhà hắn cũng không phải kẻ thiếu tiền, tiểu thuyết hắn viết cũng kiếm lời không ít, cho nên hắn không quá quan tâm đến vấn đề tiền bạc
“Vậy được, hôm nào chúng ta sẽ ký hợp đồng nhé.”
Diệp Đồng gật đầu
╰(*°▽°*)╯ Ký ký ký! Ký rồi tui mới an tâm! Giống hệt như một giấc mơ vậy đó, thật tốt quá~
Quý Trạch An nhìn mấy dòng chữ trên mặt Diệp Đồng, cảm thấy hắn thật đáng yêu: “Anh đi ăn sáng đi, sắp muộn rồi, lát nữa vào học không ăn sáng sẽ đói bụng đấy.”
Cậu chàng gật đầu như gà mổ thóc, cần đĩa kẹp cái bánh bao Quý Trạch An đưa đến bắt đầu ăn. Mà bên cạnh Liễu Nguyên và Cảnh Hưng Tư đã ưng đến vui vẻ cả người. Đối với chuyện tại sao phim năm sau mới bắt đầu chả ai buồn hỏi đến, tất cả mọi người đều hiểu rằng muốn có một bộ phim tốt thì thời gian chuẩn bị không thể nhanh được, thời gian càng dài thì sẽ càng tốt hơn
Mọi người ăn điểm tâm xong thì cùng nhau lên lớp, nhưng mà Liễu Nguyên và Cảnh Hưng Tư không cùng khoa, thế nên là nửa đường đã tách
…
Bất tri bất giác đã được mười ngày, thời tiết trở lạnh, cho dù đồng hồ sinh học của Quý Trạch An rất chuẩn nhưng mỗi khi tỉnh dậy cậu đều ủ trong chăn không muốn ra tẹo nào, cái tay ôm Du Dịch cũng không muốn buông. Hơi ấm trong phòng rất dễ chịu, từ trong chăn chui ra ngoài cũng không lạnh lắm, thế nhưng vừa nghĩ tới nhiệt độ ngoài kia, Quý Trạch An hận không thể quay về lại
“Sáng nay muốn ăn gì nào?” Du Dịch biết sáng nay Quý Trạch An có tiết, cho dù cậu không nhớ thì anh cũng sẽ rời giường, cho nên anh lại vuốt vuốt cái đầu nhỏ đang nằm trong ngực mình, sau đó mới ngồi dậy.
Quý Trạch An vẫn ôm eo người này không muốn buông tay, còn dùng mặt cọ đi cọ lại
“Sủi cảo nha.”
Hôm qua Quý Trạch An và Du Dịch đã gói hết sủi cảo vào tủ lạnh, Du Dịch chỉ cần nấu nước nóng, mở một tô ra, đặt sủi cảo vào đã trở thành mỹ vị
“Được, em ngủ tiếp đi, anh đi làm sủi cao cho, khi nào xong thì gọi em, còn lâu mới vào tiết, không vội” Du Dịch cầm lấy bàn tay đang làm loạn của Quý Trạch An, từ trong chăn chui ra ngoài, chân giẫm lên mặt thảm tìm dép lê đi vào, sau đó mặc chiếc áo khoác ngay bên cạnh
Đầu Quý Trạch An đặt lên cái gối à Du Dịch vừa ngủ dậy còn hai mắt thì dõi theo nhất cử nhất động của anh. Thật ra cậu đã không buồn ngủ nữa, nhưng không muốn dậy, mùa này cực kỳ thích hợp cho việc ngủ, nằm trong ổ chăn mềm mại ấm áp thì ai mà muốn đi học đây?
Nhìn thấy Du Dịch chuẩn bị mặc quần áo, cúi đầu xuống hôn lên trán cậu, cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng, Quý Trach An ôm lấy cổ anh, kiên quyết mở miệng anh hôn thêm cái nữa. Đối với Du Dịch, Quý Trạch An càng lúc càng không còn rụt rè nữa, nó cũng nói lên rằng quan hệ hai người đang trở nên vô cùng tốt đẹp
Du Dịch ra khỏi phòng ngủ, Quý Trạch An nằm ngửa trên giường phát ngốc thêm một chút sau đó mới từ từ đứng lên
Giường lớn: (⺻▽⺻) Tiểu An nằm nhiều thêm chút đi, tui hổng ngại đâu, thiệt đó! Nằm cả ngày cũng không có vấn đề gì luôn, người ta thích cậu nằm lắm lắm!
“Cảm ơn nha.”‘ Quý Trạch An nhìn giường lớn cười cười nhưng vẫn đứng dậy. Tuy rằng trong phòng không lạnh nhưng thói quen đã hình thành rất nhiều năm của Quý Trạch An vẫn không đổi, cậu quen vừa ra khỏi ổ chăn sẽ lập tức mặc quần áo, dù sao lúc trước cậu luôn luyến tiếc hệ thống lò sưởi hai tư giờ, mỗi ngày đều hận không thể chôn mình trong đó mà ngủ
Rời khỏi giường, đánh răng rửa mặt xong, Quý Trạch An theo thói quen đi đến nhà bếp một bóng lưng cao rộng không một chút bất ngờ đã đứng đây, chuẩn xác dùng tay đặt lên thắt lưng của người đàn ông nọ, dùng vẻ mặt hạnh phúc mà cọ cọ lên lưng anh
Cậu bây giờ thật sự là rất hạnh phúc!
Mặc dù ở trường học sẽ thường gặp phải tra nam Nghiêm Cẩm hay phá vỡ không khí kia, nhưng mà hắn dường như cũng có chút tiến bộ càng ngày càng ít xuất hiện trong trường học, nghe nói là xin phép đi quay phim. Hiện tại Quý Trạch An sẽ không cản trở Nghiêm Cẩm, một chút danh tiếng hắn cũng không có, sao sau này lại có thể gặp chuyện không may được? Danh tiếng là con dao hai lưỡi, Quý Trạch An sẽ cho hắn biết mùi vị của hai lưỡi đấy là như thế nào
…..
Hôm nay, Quý Trạch An còn đang trong phòng học thì đột nhiên có thầy gọi cậu đi đến phòng hiệu trưởng, nói là có người muốn gặp cậu. Hành động này của thầy thật sự khiến cho Quý Trạch An suy nghĩ rất nhiều, bây giờ, lại còn là phòng hiệu trưởng, Quý Trạch An thật sự không nghĩ được là ai sẽ tìm mình, cậu căn bản không biết bao nhiều người có quyền thế, tìm cậu còn phải thông qua hiệu trưởng thật sự là khó lường nha.
Vào phòng hiệu trưởng rồi, hành lang cũng khác, một luồng nhiệt ấm nóng luồng vào khiến cho vẻ mặt Quý Trạch An vừa bị gió thổi có chút cứng ngắc trở nên mềm mại ra
“Hiệu trưởng, học sinh Quý Trach An đến rồi ạ.” Vị thầy vừa dẫn Quý Trạch An vào phòng, nói xong một tiếng thì đi. Trong phòng ngoài Quý Trach An và hiệu trưởng thì còn có thêm một vị phu nhân
Vị phu nhân này nhìn qua không còn trẻ nhưng chăm sóc không hề tệ, thế nhưng tuyệt đối tuổi đã ngoài năm mươi. Quý Trạch An đoán đươc đây mới chính là người tìm mình, cậu nhìn bà hồi lâu nhưng không tài nào nhớ nỗi đã gặp qua người này, cậu xác định đây chính là lần gặp đầu tiên
“Bạn học Quý Trạch An và vị phu nhân này, mọi người cứ từ từ nói chuyện, tôi còn có việc nên xin phép đi trước.”
Vị phu nhân này hiển nhiên là muốn nói chuyện riêng với Quý Trạch An, khi thầy giáo rời đi không lâu và lời tiếp đón của hiệu trưởng sau cũng lấy cớ đi mất. Trong phòng thoáng chốc chỉ còn cậu và vị phu nhân này
“Xin chào ạ.” Xuất phát từ lễ phép, Quý Trạch An vẫn chào hỏi đầu tiên. Tuy rằng ánh mắt của vị phụ nhân làm cậu không được thoải mái, vài chữ trên mặt thật ra cũng rất bình thản, nhìn không thấy một loại tình cảm gì, chỉ biết là bà đang đánh giá cậu
“Ta là Cổ Mạn Thanh, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Cổ Mạn Thanh mở miệng nói đầy đủ tên mình, trong lòng có chút suy tính, thu lại ánh mắt đánh giá lại âm thầm đổi đối sách đi
“Xin hỏi có chuyện gì không ạ” Sau khi nghe được tên Quý Trạch An xác định không hề biết người này
“Nói như vậy chắc cậu không rõ lắm, bình thường mọi người đều gọi ta là Giang phu nhân.” Cổ Mạn Thanh nâng mắt lên nhìn Quý Trạch An ngồi bên cạnh
Quý Trạch An nghe thấy câu Giang phu nhân nhất thời chưa kịp phản ứng lại, nhưng cậu nhanh chóng nghĩ đến đại ảnh đế Giang Khâm Dật, mà Giang Khâm Dật chính là anh ruột của Du tiên sinh nhà cậu, vậy Giang phu nhân trước mặt này có thể gọi là mẹ của Du tiên sinh rồi? Trong lúc nhất thời Quý Trạch An dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, Du Dịch ít nói đến chuyện nhà anh, nhưng Quý Trạch An vẫn biết một chút, một chút hảo cảm với Giang phu nhân này cậu cũng đều không có
Khẩu khí Quý Trạch An lập tức trở nên điềm đạm lại: “Giang phu nhân, không biết bà tìm tôi có chuyện gì?”
“Không phải rõ ràng quá rồi sao? Ta vì Tiểu Việt mới đến đây, đương nhiên Tiểu Việt với cậu mà nói thì chính là Du Dich đấy.” Cổ Mạn Thanh nhìn Quý Trạch An cười cười nhưng lại không hoàn toàn là vậy, chỉ là khẽ động cơ mặt một chút trong ánh mắt của bà không hề có một cái gì gọi là nụ cười
Ta phải dùng điều kiện gì thì cậu mới chịu buông tha cho con ta?
Rốt cuộc Quý Trạch An cũng nhìn ra được ý đồ của bà trên mặt, sắc mặt không thể nào tốt hơn: “Giang phu nhân, nếu như muốn khuyên tôi bỏ Du Dịch thì không cần nói nữa.”
Nói xong Quý Trạch An đứng dậy rời đi
Cha mẹ bình thường không đồng ý thì Quý Trạch An có thể hiểu, nhưng đặt trên người Du Dich thì không được, không nói đến chuyện trước kia của anh, hơn nữa Quý Trạch An cho rằng bọn họ không có tư cách gì nhúng tay vào chuyện tình cảm của Du Dịch và cậu. Giang gia cho rằng sẽ áp đặt chuyện tình cảm lên Du Dịch, các loại hành động đó theo Quý Trạch An thật sự ích kỷ vô cùng tự phụ tự cho mình là đúng
“Cậu cũng biết, rằng bản thân cậu thật sự không rõ lý do tại sao à? Hai người đàn ông ở với nhau không thể nào có tương lai được, cậu cần gì phải làm liên lụy đến Tiểu Việt nhà ta?” Ánh mắt lạnh lẽo của Cổ Mạn Thanh nhìn Quý Trạch An càng thêm sâu
Thật sự là cái kẻ không nhìn được!
“Tôi không rõ cũng không thức thời, nếu Du Dịch chủ động rời đi thì tôi cũng thế thôi, còn về câu nói đầu tiên của bà muốn tôi buông bỏ thì căn bản là không thể nào đâu. Tôi thấy chúng ta không còn gì để nói nữa, tôi sắp phải học rồi, tôi đi trước đây.” Thật sự Quý Trạch An một giây cũng không muốn ngồi lại nói xong liền rời đi, cho dù khi mở cửa nghe vị phu nhân kia uy hiếp cậu cũng không có cảm giác gì
“Cậu không sợ ta dùng sức mạnh của Giang gia chia rẽ hai người sao?”
Câu uy hiếp đó của vị phu nhân vào trong tai Quý Trạch An lại không phải là uy hiếp, thứ thật sự có thể chia tách bọn họ cũng chỉ có bản thân Du Dịch mà thôi. Nhưng Quý Trạch An tin tưởng Du Dịch, cho nên cậu không sợ hãi một chút nào
╰(`□′)╯ Tiểu An tốt nhất! phu nhân kia là xấu nhất!! Về nhà có tố cáo không vậy? tố cáo thì đứa nhỏ mới có cơm ăn nha!
“Ừ, về nhà sẽ nói với A Dịch, chiều hôm nay không có tiết.” Quý Trạch An nhìn chiếc khăn quàng cổ do Du Dịch tặng, nheo ắt cười hì hì. Rõ ràng một điều là sự hiện điện của Giang phu nhân cũng không thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng của Quý Trach An được, khi ấy trong phòng hiệu trưởng cậu thật sự rất tức giận, nhưng khi ra khỏi cửa cậu lại thấy thật ra cũng không cần phải giận với họ như vậy
Du Dịch nói anh không nợ bọn họ chỉ như người xa lạ thôi. Quý Trạch An vốn là đau lòng cho Du Dich, nhưng Du Dịch lại nói họ chỉ là người xa lạ thì là người xa lạ, cậu cần gì phải tức giận với người ta chứ nhỉ? Mà cậu cũng thương Du Dịch quá, cậu cũng từng nghĩ sẽ phục hồi sự quan tâm trở lại, mãi đến hôm nay khi Giang phu nhân xuất hiện thì cậu quyết định là không cần hàn gắng gì nữa
Chỉ cần không quấy rầy là được rồi, cho nên Quý Trach An mới nó với khăng quàng cổ, lát về nhà sẽ cáo trạng. Vấn đề của Du tiên sinh thì Du tiên sinh sẽ giải quyết nhanh hơn, cậu nhúng tay cũng không được gì, chỉ sợ làm đối phương thêm dây dưa
Lúc tan học, Du Dịch đã lái xe đợi trước cổng trường
Khi trước Quý Trach An vẫn từ chối chuyện đưa đón của Du Dịch, nhưng mà trời lạnh thế này cậu thật ra cũng không muốn từ chối ý tốt của anh. Cậu cầm sách giáo khoa, giơ tay chào tạm biệt bạn bè rồi đi vào chỗ phó lái, không khí lạnh bên ngoài làm mũi cậu cứ không thoải mái, cứ mỗi lần hst vào đều lạnh phát cóng
Du dịch không có tắt máy nên trong xe ấm áp như thiên đường vậy
Quý Trạch An vừa đóng cửa xe một cái Du Dịch đã lập tức xuất phát
Du Dịch: “Đi siêu thị đã, đồ nấu ăn sắp hết rồi, đi mua nguyên liệu cho bữa tối hôm nay nha.”
“Vâng, em muốn ăn sườn xào chua ngọt.” Quý Trạch An vui vẻ gật đầu
“Ừ”
Du Dịch lên tiếng, Quý Trạch An liền cười tươi như hoa
Tháo chiếc khăn quàng cổ ô vuông xuống cậu lập tức thấy dòng nhắc nhở của khoăn quàng cổ—–(*▔^▔*) Mau lên Tiểu An ơi, bây giờ không cáo trạng bộ cậu tính chờ đến khi nào nữa?? Lỡ cậu quên mất thì sẽ bị coi thường lần hai lần ba nữa đó!
Quý Trạch An xếp chiếc khăn quàng cổ xong thì nhẹ nhàng vắt nó phía sau chỗ ngồi, xong rồi lại nhìn sườn mặt của Du Dịch
Nghĩ nghĩ, cậu vẫn là nói trực tiếp: “Hôm nay có một vị phu nhân tên là Cổ Mạn Thanh đến trường tìm em”
Du Dịch vừa nghe sắc mặt liền trầm xuống không còn sự ấm áp Quý Trạch An vừa nhận được nữa
“Đừng để ý đến bà ta, chuyện còn lại anh sẽ giải quyết.” Du Dịch nghĩ Giang gia dạo dần đây khá ung dung rồi nên lúc này mới đem chuyện của anh ra cảnh cáo một chút đây, bây giờ anh sẽ không nhẹ tay nữa. Bọn họ không cho anh sống tốt thì anh cần gì phải khách khí với họ? Huyết mạch thì sao? Du Dịch không thể chịu được chuyện họ xen vào anh và Quý Trạch An
“Vâng, cũng không biết là ai nói gì với bà ấy, bà tự xưng là Giang phu nhân nên em biết rồi. Bà hi vọng em chia tay anh, em từ chối xong thì đi thẳng, nếu như có lần sau thì em sẽ không gặp nữa, hôm nay là bà nhờ hiệu trưởng mời em đến đấy.” Quý Trạch An nhìn thấy sắc mặt Du Dịch không tốt nên mới ăn ngay nói thẳng hệt như một cây đậu.
Đây là chuyện của hai người họ, cậu sẽ không ngu ngốc mà xử lý một mình. Chuyện đến hiện tại, làm sao có thể vì một người ngoài mà chia tay? Giang gia đừng nghĩ sẽ hoàn mỹ như vậy!