Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái

Chương 64



Để đối phó với Quý Giai Thành, cơ bản không cần phải cố ý nhờ luật sư gọi điện thoại cho nhà cậu hai Quý Trạch An. Trong vòng ba ngày, Quý Giai Thành vẫn luôn được người nhà hết mực cưng chiều rốt cuộc không chịu nổi sự “tấn công” của luật sư, hắn không kìm được sợ hãi bèn gọi điện cầu cứu sự trợ giúp của gia đình. Một tên con trai hai chục tuổi đầu, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc đến mức hai vị phụ huynh đang đi làm phải xin nghỉ và lên máy bay ngay hôm đó.

Luật sư một lần nữa gõ cửa. Nhưng nhờ có cha mẹ kề bên mà Quý Giai Thành nhanh chóng được tiếp thêm sức mạnh.

Người nói chuyện với luật sư ngay lập tức chuyển từ Quý Giai Thành sang cha của hắn, Quý Khâu Nguyên. Luật sư vẫn như cũ ăn ngay nói thật, sau khi nhắc qua sự việc, anh ta lặp lại tất cả những gì đã nói với Quý Giai Thành cho Quý Khâu Nguyên, đồng thời còn nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng của vấn đề, tiện thể điểm qua một số hình phạt.

Vừa nghe tin khả năng Huy Diệu phải ngồi tù, Quý Giai Thành lập tức hóa thành chim cút. Từ khi bước chân ra ngoài xã hội hắn chưa gặp một cuộc chiến lớn như thế này.

Sau khi nghe luật sư nói xong, phản ứng đầu tiên của Quý Khâu Nguyên là muốn tẩn cho Quý Giai Thành một trận. Lâu rồi ông chưa cho thằng oắt này ăn đòn, đặc biệt từ lúc hắn trưởng thành thì chưa đánh trận nào. Tuy nhiên lần này Quý Khâu Nguyên thực sự muốn đánh hắn, đánh một cách thật quyết liệt. Từ góc độ của luật sư, sự việc này hoàn toàn do con trai ông gây ra, huống chi người ta còn cầm chứng cứ trong tay.

“Nói đi! Tại sao mày lại làm thế!” Quý Khâu Nguyên nhìn chằm chằm Quý Giai Thành, hung hăng cho hắn một cái bạt tai.

Quý Khâu Nguyên nghĩ rằng nếu lần này không dạy hắn một bài học thì thằng nhóc này chắc chắn không biết thế nào là trời cao biển rộng. Bây giờ có ông che chở, nhưng về sau thì sao? Sau này ông không còn tại thế nữa thì sao? Vì vậy, ông quyết định nhân chuyện này dạy dỗ Quý Giai Thành một bài học xương máu suốt đời khó quên, để tương lai hắn không bao giờ dám làm điều sai trái nữa.

Một tiếng “bốp” vang lên. Ngoại trừ ba vị luật sư và Quý Khâu Nguyên, cả Quý Giai Thành và Hạ Hoài San đều bị sốc đơ người.

Bàn tay Quý Khâu Nguyên lại giơ lên cao, lúc này Hạ Hoài San mới kịp phản ứng và đi lên trước mặt con trai mình can ngăn: “Ông xã, ông đang làm gì đấy! Tiểu Thành nó đã biết lỗi rồi!”

Hơn nữa muốn đánh thì đóng cửa rồi hẵng đánh, bây giờ còn có người ngoài.

Người ta thường nói chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, Hạ Hoài San thật tình không rõ lắm hành động hiện tại của chồng mình.

Quý Khâu Nguyên nhìn vợ đang ngăn ở phía trước, cuối cùng vẫn quyết định đi lên cho Quý Giai Thành một cái tát.

Thực ra ông cũng đau lòng lắm chứ, nhưng luật sư vẫn đang ở đây, ông chỉ có thể tỏ thái độ. Suy cho cùng, điều này cũng là vì lợi ích của Quý Giai Thành mà thôi.

“Bà mau tránh ra! Tôi phải đánh chết cái thằng con không biết điều này!”

“Ông xã!” Hạ Hoài San gắt gao bảo vệ Quý Giai Thành tới cùng. Còn hắn sớm đã bị cái tát kia của Quý Khâu Nguyên làm choáng váng.

Ba vị luật sư đứng một bên xem kịch, không hề có chút hành động ngăn cản. Trước khi tới đây, bọn họ được Sầm Ân Thư truyền đạt phải cố gắng hết sức để Quý Giai Thành chịu chút giáo huấn, tuyệt đối không được can thiệp. Cha ruột của hắn sẽ không đánh chết con trai cưng nhà mình thật đâu.

Sầm Ân Thư có con trai nên vô cùng rõ ràng đạo lý này!

Ông vốn đoán được Quý Khâu Nguyên chỉ ra vẻ một chút chứ không thực sự nhẫn tâm ra tay.

Tóm lại cái tát này của Quý Khâu Nguyên không hề rơi xuống, náo loạn một hồi ông cũng chịu thua. Lúc này ông bèn quay đầu nhìn ba vị luật sư rồi lúng túng cười với họ.

Còn ba người như cũ đàng hoàng trịnh trọng mặt đơ như tượng.

“Liệu tôi có thể nói chuyện riêng với Tiểu An được không…” Ngay từ đầu, Quý Khâu Nguyên đã cảm thấy điều ngu ngốc của thằng con nhà mình không thể giải quyết từ chỗ luật sư, thậm chí chỗ cha cậu cũng khó mà ra tay được. Rốt cuộc, cách tốt nhất vẫn là bắt đầu từ chỗ Quý Trạch An.

Cách duy nhất để chuyện lớn hóa bé chỉ có thể nương vào mặt mũi thân thích nhờ Quý Trạch An thả cho một bậc thang. Nhưng với mối quan hệ cứng nhắc của họ trước đây, chưa chắc việc này sẽ dễ dàng, đây quả thật là con đường ít gập ghềnh nhất để giải quyết vấn đề.

“Chúng tôi làm thuê cho ông Sầm.” Luật sư giải thích lợi ích của mối quan hệ đôi bên một cách đơn giản và rõ ràng.

Sầm Ân Thư trả lương cho bọn họ, bọn họ làm việc cho Sầm Ân Thư.

Quý Khâu Nguyên lập tức nhận ra ông chỉ có thế tự mình đi tìm Quý Trạch An, sau đó thông qua Quý Trạch An tìm Sầm Ân Thư thì vấn đề này mới được giải quyết. Quý Khâu Nguyên nhìn Quý Giai Thành, chuẩn bị âm thầm tra hỏi chuyện này thật cặn kẽ. Con của ông thì ông hiểu, hắn không thể nào mơ mơ màng màng gây ra chuyện như vậy được.

E rằng chỉ có sự thật mới khiến bên kia nguôi ngoai cơn giận và vấn đề cũng được xử lý tốt hơn…

***

Xem lại tin tức liên quan trên mạng lần nữa, Quý Trạch An càng tin chuyện này không phải do Quý Giai Thành sau lưng bày trò. Sau khi Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn đã dùng mối quan hệ của mình để xóa tất cả dư luận không tốt vào tối hôm sau, những tin tức này lại từng cái từng cái mọc lên như nấm, thậm chí từ ngữ càng ngày càng đanh thép và khó nghe hơn.

Bài viết phổ cập được hoan nghênh nhất chính là —— Quý Trạch An là ai?

Không nghi ngờ gì nữa, vai diễn Khổng Ngọc Tiêu của Quý Trạch An trước đây đã giúp tất cả mọi người biết đến cậu. Khi «Đăng Tiên» lần nữa tạo nên sóng gió trên internet, bốn năm thơ ca, bộ phim lại trở thành chủ đề của quần chúng. Thế nhưng tâm trạng của Quý Trạch An cũng không vui vẻ gì, cũng không biết đạo diễn Hoàng Dật Dương đang nghĩ như nào nữa.

Chuyện này dù sao cũng do Quý Trạch An gây ra, cho nên sau đó cậu đã lập tức gọi điện cho Hoàng Dật Dương xin lỗi và giải thích tình hình. Chỉ cần không liên quan đến công việc, đạo diễn Hoàng là một người đàn ông trung niên điềm đạm, dễ gần và thích ăn vặt. Việc trên mạng ông có nghe qua, đồng thời cũng bày tỏ niềm cảm thông sâu sắc đồi với Quý Trạch An, bảo cậu đừng quan tâm tới người mới, ngược lại còn an ủi cậu.

Quý Trạch An dở khóc dở cười, cùng lúc đó càng cảm thấy biết ơn Hoàng Dật Dương hơn. Phần thông cảm này đáng để cậu trân trọng.

Độ hot của «Đăng Tiên» đột nhiên dâng trào cũng khiến Khổng Ngọc Tiêu trở thành chủ đề bàn tàn lần nữa, tuy nhiên lần này thứ khiến người người ghi nhớ trong «Đăng Tiên» không phải là vị đệ đệ của Khổng Ngọc Tiêu mà là diễn viên thủ vai Khổng Ngọc Tiêu, Quý Trạch An.

Bây giờ Quý Trạch An có thể xem là nổi tiếng nhờ scandal. Mặc dù không biết ngoài kia có bao nhiêu nick clone, có bao nhiêu seeders, có bao nhiêu fans chân chính, nhưng cậu biết có một nhóm người dễ dụ đang nương theo làn sóng này bôi đen cậu.

Chẳng biết tự bao giờ, trên internet lại xuất hiện phương thức bôi đen người khác để trút giận như thế.

Trải qua mấy lần đọc nhận xét thêm mắm thêm muối trên mạng, cảm giác không thoải mái ban đầu về sau hoàn toàn biến mất, cho đến cuối ngay một chút xíu cảm xúc cũng không còn.

Lúc này, Quý Khâu Nguyên đưa vợ là Hạ Hoài San và một trong những người đứng sau vụ việc là Quý Giai Thành đến Tứ hợp viện nơi Du Dịch ở.

Du Dịch mở cửa nhìn nhóm ba người, biểu cảm lạnh lẽo.

Quý Khâu Nguyên nhận ra người này, cũng biết đây là đối tượng mà con trai mình đụng tới. Khuôn mặt ông càng thêm xấu hổ, ông vất vả lắm mới rặn ra được một nụ cười: “Xin hỏi đây có phải là nhà của Quý Trạch An không?”

Người có thể ở trong Tứ hợp viện tại Cảnh thành là người như thế nào, trong lòng Quý Khâu Nguyên hiểu chứ. Điều ông không ngờ là ngoài hai người cha của Quý Trạch An, bối cảnh của anh bạn này cũng không tầm thường, trong lòng không khỏi thở dài vì hành vi bồng bột của thằng con nhà mình.

Thế nhưng họa do con mình gây ra, kẻ làm cha lý nào lại không chìa tay ra giúp?

Quý Khâu Nguyên đành phải bày ra khuôn mặt hơi cứng đờ cùng với dáng vẻ hối lỗi.

Du Dịch đứng ở cổng không nói câu nào, cũng không tính mời người vào, cho nên hai hàng người cứ thế cứng ngắc nhìn nhau.

Bất ngờ Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn xuất hiện phía sau cả nhà Quý Khâu Nguyên.

Vừa thấy ba người họ, Sầm Ân Thư không khỏi châm chọc khiêu khích: “Sao vậy, bây giờ không thèm nói xấu trên mạng nữa mà chuẩn bị trực tiếp đến tận nơi mắng mỏ à?”

Đối với hành vi của Sầm Ân Thư, Ninh Văn Ngạn không cảm thấy bất ngờ lắm.

Lý do hôm nay bọn họ đến đây là vì sự tình phát sinh trên mạng. Hai người tin rằng vấn đề không hề đơn giản, mục tiêu là ai thì họ cũng không nắm chắc, đó có thể là ai trong số bốn người họ. Còn Quý Trạch An không may trở thành người đứng mũi chịu sào thôi. Khi họ xóa ngôn luận, đối phương lại đăng những bình luận nghiêm trọng hơn, Ninh Văn Ngạn cảm thấy chuyện này có gì không ổn.

Đối phương thậm chí đang nói với họ rằng bọn tôi đây đếch sợ, cứ thích đối nghịch đấy thì làm sao.

Ninh Văn Ngạn đã cho người xử lý sự việc trên mạng, chuyển hướng dư luận, đồng thời phái người thăm dò kẻ giật dây phía sau màn. Hôm nay, ông và Sầm Ân Thư cùng tới đây để tìm hiểu xem gần đây cậu có đắc tội tới ai không, đâu ngờ trùng hợp gặp một nhà ba người Quý Khâu Nguyên.

Không hiểu sao mà ba người này lại tìm được tới nơi này?

Chẳng lẽ có người cố ý tiết lộ chỗ ở của Du Dịch ra bên ngoài?

“Ông Sầm, chuyện này vốn dĩ do thằng con nhà tôi đột nhiên hồ đồ, hy vọng ông niệm tình nó chưa hiểu chuyện mà tha cho nó lần này.” Quý Khâu Nguyên hiểu rằng để nói chuyện riêng với Quý Trạch An là một điều không thể, nhưng đâu ai ngờ vận xui ập đến gặp ngay Sầm Ân Thư. Nếu bây giờ bỏ đi chỉ khiến vấn đề thêm giằng co và ồn ào, vì thế ông đành phải căng da đầu.

“Không hiểu chuyện? Vậy xin hỏi cháu trai bao nhiêu tuổi mới tính hiểu chuyện đây? Ba mươi? Bốn mươi? Năm mươi? Hay là sáu mươi?” Sầm Ân Thư hợp tình hợp lý trắng trợn mỉa mai.

Quý Khâu Nguyên nghe xong càng thêm chắc chắn hôm nay chẳng ra đâu vào đâu, nhưng ông không thể cãi lại, chỉ có thể đỏ bừng mặt mo mà cam chịu.

Trước khi tới đây Quý Giai Thành đã bị Quý Khâu Nguyên dạy dỗ một trận, cho nên lúc này hắn cũng không dám nói gì lung tung, càng không dám la lối với Sầm Ân Thư như ngày xưa. Trải qua một khoảng thời gian sinh sống ở Cảnh thành, không có cha mẹ bao bọc, hắn biết quyền thế quan trọng đến nhường nào. Chưa kể đây là Cảnh thành, là địa bàn của Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn.

“Tôi cam đoan sẽ dạy bảo nó tử tế, mong anh bỏ qua cho thằng bé lần này.” Quý Khâu Nguyên chắc chắn chỉ cần Sầm Ân Thư gật đầu sai người tống con ông vào tù thì kiểu gì cũng có người làm điều đó để lấy lòng ông ta. Vậy cả đời này của con trai ông coi như bỏ, ông không dám mường tượng hậu quả về sau.

Quý Khâu Nguyên lập tức đưa ra quyết định, chờ chuyện này kết thúc, ông sẽ đóng gói chở Quý Giai Thành về Giang thành. Ông xin được từ bỏ mong muốn con trai mình có một tương lai tốt đẹp ở Cảnh thành, ông chẳng còn trông chờ gì vào nó, chỉ cần hắn đừng gây chuyện và gặp rắc rối, ông xin cảm ơn trời đất. Ít ra ở Giang thành ông có thể che chở hắn, chứ bây giờ mới ở không bao lâu mà hắn đã đâm ông vài ba nhát rồi.

“Hừ.” Sầm Ân Thư vô cùng khinh thường hừ một tiếng, sau đó nhìn Du Dịch đứng trước mặt.

Ninh Văn Ngạn chú ý đến ánh mắt của Sầm Ân Thư lập tức biết rằng ông không muốn nấn ná thêm giây phút nào trước cửa nữa, bèn vội vàng cất tiếng: “Tiểu An tỉnh rồi hả?”

Du Dịch gật đầu.

Khi những tin đồn thất thiệt náo nhiệt trên mạng, Quý Trạch An vẫn ăn ngon ngủ kỹ như thường, thậm chí ăn còn ngon hơn ngủ càng sâu hơn. Lợi ích của Du Dịch ngày càng rõ hơn, anh lo lắng tâm trạng cậu không vui nên chuyên làm cho cậu những món ăn cậu thích, buổi tối không cho cậu lên mạng mà lôi kéo cậu đi đọc sách rồi ngủ sớm. Ngược lại khoảng thời gian này trôi qua vô cùng thư thái.

Chờ giai đoạn quá độ này qua đi, cả nhà bọn họ sẽ chuyển sang địa điểm khác quay phim.

Họ sẽ đặt chân đến những vùng đất thần tiên núi sông nên thơ hữu tình, nơi mà internet không kết nối được. Lúc đó, mặc kệ những tên anh hùng bán phím có cào máy mòn cả tay thì điều này chẳng liên quan gì đến họ. Ngoại trừ đăng bài viết, bình luận mấy câu, up một vài tấm hình hậu trường phim, họ có thể làm gì khác nữa?

Chỉ như vậy mà thôi, thực sự không thể tổn thương cậu được.

Sống lại một đời, Quý Trạch An rất nâng niu sinh mệnh này. Cậu sẽ không vì vài câu nói của người khác mà đòi tự tử, có lẽ đối với họ những câu từ đó chỉ là một thú vui tiêu khiển. Đúng vậy, cậu không làm được.

Quý Trạch An thấy Du Dịch ra mở cửa mãi chưa trở về, cậu bèn đứng dậy đi ra xem sao. Thấy trước cửa xuất hiện một nhóm người, Quý Trạch An lập tức phản ứng lại. Cậu vỗ vai Du Dịch ra hiệu bảo anh vào nhà trước, sau đó Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn thoải mái xuyên qua nhóm người Quý Khâu Nguyên đi vào, bỏ lại phía sau một nhà Quý Khâu Nguyên đối mặt với Quý Trạch An.

“Cậu hai, mợ.” Quý Trạch An chào hai người một tiếng, còn Quý Giai Thành cậu không tính chào hỏi.

Dù gì chuyện cũng đã phát sinh, cậu đâu thể nào giả vờ bày ra dáng vẻ không biết gì cả.

Quý Trạch An biết thái độ của mình quyết định thái độ của ba người họ.

“Tiểu An…” Quý Khâu Nguyên như cũ cười gượng. Ông nhìn Quý Trạch An, với tình huống này có nhiều lời khó mà nói ra miệng được.

Quý Trạch An nghiêng người né tránh: “Mọi người vào nhà ngồi đi.”

Suy cho cùng, đứng trước cổng nói chuyện cũng không tiện. Quý Trạch An vẫn muốn biết nguyên nhân gây ra vấn đề.

Ba người đi đến trước mặt Quý Trạch An, cậu bèn đóng cửa thật kỹ rồi vòng qua đằng trước họ dẫn đường. Lúc tới phòng khách, Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn đang uống trà.

Nhóm người lần nữa đối đầu nhau, có một vài khuôn mặt cười như không cười.

Quý Giai Thành vẫn luôn giữ im lặng, Hạ Hoài San thì không dám xen vào trước mặt chồng bà nói chuyện. Ba người cứ thế trầm mặc ngồi trên ghế sô pha.

Ngược lại Quý Trạch An là người đầu tiên mở đầu câu chuyện: “Cậu hai, cháu không cần biết nguyên nhân, cháu chỉ muốn hỏi Quý Giai Thành là người đầu têu trong chuyện này hay có người nào khác bày cho em ấy?”

Nếu bây giờ Quý Giai Thành dám nói láo, cậu không định nương tay, nhất định phải cho hắn nếm mùi đau khổ.

“Tiểu An à. Tiểu Thành bị người khác dụ dỗ, cháu tha cho em họ lần này nhé. Cậu hai thề với cháu chuyện này không bao giờ xảy ra nữa đâu.” Quý Khâu Nguyên thấy Quý Trạch An cho ông một bậc thang, ông lập tức bước xuống.

Quý Trạch An quay sang nhìn Du Dịch, rồi lại nhìn hai ông bố của mình, cả nhà ngầm hiểu lẫn nhau.

“Cậu hai, cháu muốn biết người khác là ai?” Quý Trạch An chẳng muốn vòng vo Tam Quốc với bọn họ, với lại cậu cũng không rành những cuộc giao tiếp như thế, vì vậy dứt khoát hỏi thẳng cho xong.

“Cái này…” Quý Khâu Nguyên thở dài một hơi: “Là bạn gái gần đây của Tiểu Thành, nghe bảo là minh tinh không nổi lắm. Con bé nghe tin bạn trai tới đoàn làm phim thử vai nhưng không được chọn, nên mới nhen nhóm suy nghĩ trả thù. Hình như tốt nghiệp chung trường với cháu. Chuyện này Tiểu Thành nó…”

“Tên.” Sầm Ân Thư không kiên nhẫn cắt ngang.

“Mục Lạc Nhu.”

Vừa nghe đến cái tên này, Quý Giai Thành hơi phản ứng lại. Chuyện cha hắn bảo Mục Lạc Nhu chỉ lợi dụng dụng hắn, âm mưu tính kế hắn, đến bây giờ hắn vẫn chưa tin nhưng hắn cũng không dám phản bác lại ông, nên chỉ còn cách im lặng. Mấy hôm cha mẹ không ở bên cạnh, luật sư lần lượt tìm tới cửa, hẵn đã nhận ra được mức nghiêm trọng của vấn đề, nó làm hắn sợ hãi không thôi.

Quý Trạch An nhìu mày, cậu cảm thấy cái tên này hơi quen tai.

Trong lúc cậu cố nhớ lại thì Quý Giai Thành đã giải quyết nghi ngờ của cậu ngay lập tức. Hắn nhịn hết nổi đáp: “Không liên quan gì đến Tiểu Nhu cả, tất cả là do một đứa hậu bối gọi là Nghiêm Cẩm. Nó đi thử vai nhưng không được chọn nên bày chủ ý này cho Tiểu Nhu, chứ Tiểu Nhu vô tội…”

Quý Giai Thành chưa kịp nói hết, Quý Khâu Nguyên đã tặng hắn một ánh mắt bảo hắn lập tức ngậm miệng.

Quý Trạch An ngay lập tức nhớ ra Mục Lạc Nhu là ai.

Là vị đàn chị rất thân với Nghiêm Cẩm, là cô gái với tâm tư sâu xa chỉ đường cho cậu hôm khai giảng.

Nhưng điều cậu không ngờ là Nghiêm Cẩm thế mà cũng nhúng tay vào chuyện này.

Dù biết Nghiêm Cẩm là người như thế nào rồi nhưng lần này vẫn khiến Quý Trạch An hơi bất ngờ.

“Nghiêm Cẩm?” Ninh Văn Ngạn và Sầm Ân Thư vẫn còn xa lạ đối với cái tên này.

“Là cái cậu diễn vai Cửu vương gia trong bộ phim đang hot gần đây.” Quý Giai Thành nóng lòng muốn giải vây giúp Mục Lạc Nhu, kìm lòng không đặng lại xen vào một câu.

Ánh mắt Quý Khâu Nguyên nhìn Quý Giai Thành trở nên nghiêm nghị ngay tức khắc, không còn dáng vẻ giả vờ như hồi nãy. Quý Giai Thành không khỏi run lẩy bẩy sau khi nhìn vào chúng.

Hạ Hoài San cũng chú ý tới ánh mắt chồng mình song bà không nói gì thêm. Ở trước mặt người ngoài, hầu hết bà đều giữ thể diện cho chồng. Còn về phía thằng con, chỉ cần không gây chuyện gì lớn thì bà sẽ đặt niềm tin lên chồng. Bà chắc chắn chồng mình sẽ không bao giờ hại con.

Quý Trạch An tin tưởng Nghiêm Cẩm chính là loại người chuyên bỏ đá xuống giếng, tuy nhiên gã ta sẽ không làm điều đó một cách dễ dàng nếu không có người bảo vệ. Dù sao người này là một kẻ sĩ diện, tuyệt đối không để lại dấu vết để người khác nắm thóp dễ vậy được.

Cậu tin Nghiêm Cẩm có tham gia nhưng nếu bảo tất cả đều do Nghiêm Cẩm lên kế hoạch, dựa vào sự hiểu biết của cậu với gã thì điều này hơi bất khả thi.

Quý Trạch An biết bây giờ mình hơi nghi thần nghi quỷ, nhưng có một thanh âm trong tâm trí đang nói với cậu rằng, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy đâu. Không biết có phải do dạo này cậu đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám quá không mà trong đầu hiện lên toàn thuyết âm mưu.

Sau khi hỏi những gì mình muốn biết xong, Quý Trạch An bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ sâu xa của mình.

Bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo, sự ngại ngùng lần nữa bao vây.

Quý Khâu Nguyên: “Tiểu An, chuyện lần này của Tiểu Thành…”

Quý Trạch An chỉ muốn nói hy vọng Quý Giai Thành chú ý tới hành vi của mình hơn, bởi vì lần sau chưa chắc nói chuyện đã dễ như thế, thì Sầm Ân Thư đã giành nói trước: “Gì vậy trời? Làm xong rồi mà một câu xin lỗi cũng không nói được hả? Mấy người chỉ biết xin tha thứ thôi á? Thế mấy người không biết trình tự để cầu xin tha là gì à?”

Quý Khâu Nguyên sững sờ, sắc mặt hơi kém. Ông nhìn Quý Giai Thành rồi lập tức nói: “Chuyện này là Tiểu Thành sai. Tiểu Thành con mau xin lỗi Tiểu An đi.”

Quý Giai Thành nhìn Quý Trạch An, há hốc mồm, lời nói nghèn nghẹn.

Biểu hiện Sầm Ân Thư liền trở nên tồi tệ.

Những người này chẳng muốn trả giá gì cả, ngay cả câu “Tôi xin lỗi” cũng thật khó khăn, Sầm Ân Thư rốt cuộc không tính nhẫn nhịn nữa. Bày cái vẻ đáng thương này cho ai xem? Cho bọn họ hả? Hay cho Tiểu An? Ủa bộ họ thiếu mấy người đó gì à? Hay là Tiểu An thiếu bọn họ?

“Chậc.” Sầm Ân Thư nhìn bọn họ rồi tặc lưỡi.

Đây chính là một cái tín hiệu. Quý Khâu Nguyên nhìn thằng con không chịu mở miệng không khỏi phát bực. Lúc này Quý Giai Thành mới miễn cưỡng nói lời xin lỗi: “Tôi thật sự xin lỗi.”

“Ừm, không có lần sau.” Quý Trạch An giành nói trước Sầm Ân Thư.

Cậu đảm bảo trăm phần trăm Sầm Ân Thư sẽ nói Quý Giai Thành không có thành ý gì hết…

Nói đến thành ý, gia đình cậu hai làm gì có ai thật lòng? Bọn họ đi chuyến này vốn là vì Quý Giai Thành chứ không phải vì cậu. Bọn họ đâu quan tâm cậu tổn thương hay không, họ chỉ lo liệu Quý Giai Thành có bị liên lụy không thôi.

Thực tế nghiệt ngã thế đấy.

Nếu là trước đây, Quý Trạch An có thể cảm thấy chua xót, thậm chí còn ao ước đố kị.

Nhưng hiện tại, cậu không còn cảm giác gì nữa, thậm chí cũng không quan tâm lý do họ đến đây, chẳng qua cậu muốn biết sự thật từ miệng bọn họ.

Điều cậu thực sự quan tâm ngay lúc này không ai khác chính là Du Dịch, Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn. Họ mới là người thân thực sự của cậu, là những người đáng giá để cậu đối xử bằng cả tấm chân tình.

Từ đầu tới cuối Quý Trạch An luôn tin rằng bất cứ tình cảm nào trên thế gian đều cần được đền đáp. Dù cha mẹ quên mình chăm sóc con cái của mình, có thể những đứa con chỉ đáp lại họ bằng một nụ cười, nhưng đó cũng là một sự hồi đáp.

Cậu không trông mong quá nhiều vào một mối quan hệ không được hồi đáp, cho nên đối với những người gọi là họ hàng thân thích đó, họ đã trở thành một người xa lạ trong lòng cậu rồi…

“Tiểu An.” Sầm Ân Thư bất mãn nhìn Quý Trạch An.

Không phải ổng bất mãn với Quý Trạch An, mà là thay cậu bất mãn.

Quý Trạch An nhếch môi, tặng Sầm Ân Thư một nụ cười: “Không sao đâu mà.”

Không quan trọng, bởi vì bọn họ chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Lời xin lỗi chân thành có ý nghĩa gì với cậu không.

Nếu như có lần sau, Quý Trạch An cảm thấy cậu không nên nể mặt mũi ai hết.

Quý Trạch An rõ chứ, cái chuyện nể mặt họ hàng chẳng qua là nể mặt mẹ câu thôi.

Cậu sẽ không làm gì bọn họ, nhưng nếu một ngày như vậy xảy ra, ai mắc lỗi thì sẽ phải trả một cái giá tương xứng. Cậu chẳng làm gì nhiều, song cũng không giúp bọn họ xử lý, chỉ thế thôi.

“Đã như vậy, gia đình anh chị nên về rồi nhỉ? Chúng ta không còn gì để nói nữa.” Quý Trạch An đã nói thế, Sầm Ân Thư lập tức thay cậu ra lệnh đuổi khách, thực sự không lịch sự chút nào.

Vấn đề được giải quyết, bọn họ ở lại cũng không có ý nghĩa. Bây giờ không phải là thời gian trao đổi tình cảm, hơn nữa giữa bọn họ làm gì có tình cảm chân chính để mà kết nối. Một nhà Quý Khâu Nguyên biết rõ điều này.

Họ không quan tâm tới việc bị người ta làm mất mặt, ngay khi công chuyện kết thúc bèn đứng dậy đi ngay.

Khi Sầm Ân Thư mở miệng, Quý Khâu Nguyên đã mang theo vợ và con trai của ông ta rời đi.

“Hừ! Toàn mấy kẻ gì đâu không!” Người đã đi rồi nhưng Sầm Ân Thư vẫn bất mãn như cũ.

Sầm Ân Thư không làm được gì nhiều nên đành mắng chửi để trút giận.

Những người còn lại cũng không ai ngăn cản, Quý Trạch An cùng lắm chỉ pha cho ông một tách trà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.