Thời tiết chưa chuyển lạnh nhưng tiết đầu tiên học thể dục bên ngoài sân, sang tiết thứ hai cả lớp chuyển vào bên trong nhà thi đấu.
Cả lớp hơn ba mươi người chạy khởi động hai vòng. Sau đó nam sinh rủ nhau đi chơi bóng. Còn nữ sinh luyện tập ép dẻo trên đệm mềm trong sân bên cạnh. Tuy thầy giáo đã dặn dò mỗi người phải làm đủ số lần mới coi như đạt chuẩn, nhưng thực tế khi bắt đầu luyện tập, các nữ sinh đều đếm cách quãng cho đỡ mệt.
Hai người trong lớp tạo thành một nhóm, riêng Ngu Tinh một mình một góc.
Làm việc một mình vẫn hiệu quả. Ngu Tinh thành thật ép đủ số lần rồi cô ngồi sang một bên nghỉ ngơi.
Không lâu sau thầy giáo quay lại, hỏi cả lớp, ai cũng nói đã hoàn thành xong, nhóm đại tiểu thư ngồi trên đệm mềm nói chuyện đều tha thiết ngóng trông thầy giáo cho về lớp. Thầy giáo thể dục cũng lười, không đợi đến đúng giờ đã vỗ tay tuyên bố giải tán.
Thầy giáo vừa đi, một đám nữ sinh nhảy nhót đứng dậy. Cả bọn nhìn nhau ái ngại. Đệm mềm được nam sinh chuyển ra từ nhà kho, bây giờ tất cả bọn họ đều đang hăng say chơi bóng trên sân.
Khâu Hủy Ni nhíu mày, nói về phía Ngu Tinh: “Cậu mang đệm về nhà kho đi!”
Ngu Tinh đang thất thần. Cô có nước da trắng trời sinh, nếu trời lạnh thì cô có thể mặc đồng phục thể dục là áo dài quần dài. Nhưng đến mùa hè, muỗi ngày một nhiều, vết cắn trên đùi cô vẫn đang sưng.
Bỗng nhiên nghe Khâu Hủy Ni lên giọng sai bảo, ngẩng đầu lên thấy con gái cả lớp nhìn về phía mình. Cô sững sờ, không kịp phản bác.
Khâu Hủy Ni ra mặt dồn hết việc cho Ngu Tinh cũng như gãi đúng chỗ ngứa của nữ sinh trong lớp, nói xong rồi đi thẳng.
Ngu Tinh ngồi yên không nhúc nhích.
Đôi khi cô cũng cảm thấy phiền phức.
Cậu ta muốn cô chép bài tập hộ, việc mất nhiều sức nhưng không có kết quả gì cũng giao cho cô, tuy rằng việc cậu ta nhờ đều là việc nhỏ, nhưng nguyên nhân chính vì những chuyện này không đáng kể, nên cô không thể phản kháng như sợi chỉ không thể xuyên qua lỗ kim khâu.
Không phải cô không nghĩ tới việc bất chấp tất cả, nhưng cuối cùng, lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc.
Gia thế hiển hách, ngang nhiên hoành hành, kiêu căng ngạo mạn, không ai ở Lâm Thiên dám trêu chọc vào những người này.
Có thói quen hóng hớt, Thẩm Thời Ngộ đi đầu hướng về sân bóng đang nhíu mày: “Lớp 11 à.”
Tưởng Chi Diễn đang chơi di động cũng ngẩng đầu lên, vốn đang đi theo nhóm người muốn chơi bóng, tầm mắt từ trên màn hình nhìn lướt qua sân bóng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục chơi.
Thịnh Diệc đi gần hai người bọn họ, chậm hơn nửa bước, một tay đút túi quần, một tay cầm bóng rổ, năm ngón tay gầy mà có lực, đốt ngón tay rõ ràng. Dáng hình cậu ta thong thả nhàn nhã, đầu ngón tay có vẻ hững hờ xoay quả bóng vài vòng.
Ngu Tinh đầu tiên sửng sốt, khi thấy rõ người tới, đặc biệt là Thịnh Diệc, cô chột dạ lập tức cúi đầu.
Các nam sinh ở sân bóng rổ lấy lại tinh thần, giọng nói lắp bắp: “Chúng em là, là lớp 11…… Các anh, các anh cứ dùng sân đi chúng em chơi xong rồi……”
Thẩm Thời Ngộ không tỏ vẻ bề trên: “Bọn anh chơi cùng một lúc thôi.”
Nam sinh lớp 11-3 không dám chơi cùng sân với bọn họ, vội vã từ chối, nói rằng lớp bọn họ chuyển đến sân xa hơn cũng được.
Tiếng nói chuyện bên kia truyền vào trong tai, động tác của Ngu Tinh càng nhanh hơn, cô gom lại đệm mềm thật nhanh rồi vội vàng kéo đi.
Không đợi cô kéo đệm về hướng nhà kho, ánh sáng trước người đột nhiên bị che khuất, trong phút chốc, một hình bóng chồng lên bóng cô.
Một người đứng trước mặt cô.
Bốn phía xung quanh như ngừng thở.
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô, Ngu Tinh cả người cứng đờ không dám ngẩng đầu.
Tiếng cười quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu cô: “Em đúng là không gặp tôi một thời gian, bây giờ gặp tôi nhìn em có vẻ phấn chấn vui vẻ.”
Ngu Tinh dường nghe được tiếng cổ mình kêu kẽo kẹt vì cúi đầu quá lâu, cô ngẩng đầu một cách khó khăn: “Học trưởng……”
Thịnh Diệc đảo mắt nhìn qua đống đệm mềm bên người cô, mày chau lại: “Em đang thu dọn đống đồ này?”
Ngu Tinh cứng đờ gật gật đầu.
“Mang đến nhà kho sao?”
“…… Vâng.”
Cậu ta trầm mặc, im lặng mất vài giây.
Ngu Tinh đang ở trung tâm, bị hàng trăm ánh mắt nhìn vào, ánh mắt của nữ sinh đều mang theo dao muốn đâm thủng cảnh tượng trước mặt. Đặc biệt là Khâu Hủy Ni, vừa nãy hoảng loạn theo đám đông nhìn về nhóm người đang tới sân bóng. Trước khung cảnh Ngu Tinh và Thịnh Diệc đứng sát vào nhau, biểu cảm của cô ta vừa kinh ngạc vừa khó tin. Sắc mặt Khâu Hủy Ni xanh trắng đan xen, cố gắng nhẫn nhịn sự ghen tị trong lòng.
Ngu Tinh đang thất thần còn Thịnh Diệc bình tĩnh nhìn về phía sân bóng rổ, đánh giá những nam sinh đứng cạnh Thẩm Thời Ngộ.
“Ai học lớp 11-3?”
Các nam sinh ngơ ngác lên tiếng, rồi cẩn thận đi ra chỗ Thịnh Diệc.
Thịnh Diệc cười mỉm, trong giây lát sắc mặt biến đổi, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Dồn việc nặng cho một cô gái, các cô cậu lớp 11-3 khác chết hết rồi sao?”
Các nam sinh sợ hãi, mặt trắng bệch, bọn họ nhìn về phía các nữ sinh, biểu cảm trở nên khó coi. Lúc trước thấy nhóm người Thịnh Diệc tới, đám bọn họ kiềm chế phấn khích, muốn lại gần nhưng không dám, về sau thấy Thịnh Diệc ra chỗ Ngu Tinh nói chuyện, lập tức khiếp sợ đến mức không phân biệt được hướng!
Giờ phút này bị Thịnh Diệc dùng giọng điệu rét căm quát nạt, cả nam sinh và nữ sinh đều luống cuống tay chân.
Ngu Tinh càng sững sờ, cô hoàn toàn không nghĩ tới Thịnh Diệc sẽ đột nhiên giúp cô…… công khai giúp đỡ cô.
Nếu cô không hiểu sai, cậu ta đang ra mặt giúp cô đúng không?
“Xin lỗi, chúng em đã quên……”
Nam sinh đứng đầu lắp bắp đáp lại: “Bọn em lập tức, lập tức dọn dẹp!”
Nói xong liền ném bóng rổ trong tay xuống đất.
Các nam sinh khác thấy thế đều chạy nhanh theo cậu ta về hướng mấy cái đệm.
Bao nhiêu người đột nhiên chạy đến chỗ cô đang đứng, Ngu Tinh bị xô đẩy dịch về phía bên cạnh.
Cô ngẩng đầu thấy Thịnh Diệc nhìn mình chằm chằm, lại vội vàng cúi đầu. Ánh mắt đánh giá còn ở xung quanh, cô rất muốn chỉnh lại đầu tóc để che khuôn mặt kín hơn một chút. Nhưng trước mắt bao nhiêu người cô không dám hành động, chỉ cố chịu đựng.
“Em nhìn thấy tôi hình như không vui?” – Thịnh Diệc hỏi.
Ngu Tinh khẩn trương đến líu lưỡi: “Không, không có, học trưởng…… Em rất hạnh phúc.”
“Nhưng gần đây tôi thấy em viết thư theo kiểu đối phó, em vẽ nhiều con vật trên giấy như thế, dự định phác thảo nông trường sao?”
Cậu ta vẫn còn đọc thư của cô!
Đột nhiên bị áp sát tra khảo, Ngu Tinh cố gắng đè nén cảm giác rối loạn trong lòng: “Em…… Dạo gần đây em bận học quá, không có thời gian, cho nên mới……”
Thịnh Diệc có vẻ không vui, giọng nói bình thản: “Ra là như vậy.”
Ngu Tinh mím chặt môi.
Chuyện xảy ra hôm nay không biết khi nào mới có thể kết thúc. Cô không dám suy nghĩ đến chuyện sau này, chỉ mong có thể kết thúc cuộc nói chuyện này càng nhanh càng tốt.
Cô nghe Thịnh Diệc nói: “Tôi còn tưởng rằng do tôi không đủ hấp dẫn nên em không thích tôi nữa.”
Ngu Tinh cúi đầu để không ai nhìn thấy vẻ mặt như bị hóc xương cá của cô: “Á――”
Tuy rằng âm thanh cuộc trò chuyện không lớn, chỉ có hai người bọn họ lời nói của nhau, nhưng cậu ta có thể đừng dùng vẻ mặt này nói chuyện với cô không ……
Cậu ta chắc chắn muốn cô chết!
Ngu Tinh càng lúc càng khẳng định.
Cậu ta muốn cô từ nay về sau bị những nữ sinh khác đuổi giết, cố ý dùng cách này để trừng phạt cô!
Thịnh Diệc tỏ ra không hiểu chuyện còn hỏi cô: “Sao em không nói câu nào?”
Ngu Tinh nuốt nước bọt: “Không có gì đâu, học trưởng anh đừng suy nghĩ nhiều……”
Cô liếc mắt nhìn về sân bóng bên cạnh, Thẩm Thời Ngộ cùng Tưởng Chi Diễn đều đang nhìn về hướng này, cô không dám nghĩ bọn họ đang tưởng tượng chuyện gì, cố tình nhắc nhở: “Không phải anh muốn chơi bóng rổ sao. Mọi người đều đang đợi anh, anh ra đó nhanh đi thôi!”
Thịnh Diệc bình tĩnh nhìn vào mắt cô, đột nhiên nói: “Em học xong thể dục rồi có vẻ không bận bịu gì nữa. Em ở ngoài sân cổ vũ cho anh đi.”
Cô sửng sốt: “…… Á”
Nhìn biểu cảm của cô trở nên cứng đờ, Thịnh Diệc hơi cúi người tới gần. Cậu ta cười một tiếng, sát bên tai cô, âm thanh trầm thấp như đang thủ thỉ.
“Gần đây tình cảm của em dành cho tôi không còn sâu đậm, nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể cố gắng thể hiện thật tốt, nỗ lực níu kéo em, đúng không?”
*Lời tác giả:
– Ngu Tinh: Anh làm sao thế?
– Thịnh Diệc: Tập quen đi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi~~~~~