Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Chương 42: Chương 42




-Thế nào rồi?
-Vẫn ngồi trong đó! Nghe cẳng thẳng lắm
Mộ bọn đầu xanh, đỏ đang ngồi nói chuyện, ở quán đối diện với Davil. NGhe vẻ sốt ruột.
-Ha ha, có đánh nhau không nhỉ? Đây là địa bàn của Thiên Thần thì biết rõ kết quả rồi còn gì, Ác Quỷ quả này lo quá.
-Ừ, tao thấy sao mà ngu thế, sao lại dẫn xác tới đây cơ chứ, thua chắc rồi mà.
-Chúng mày ngu thì có. Chẳng lẽ 1 bang lớn như thế lại dẫn xác vào hang cọp. Cũng có chuẩn bị rồi đấy. _tên này hất mặt, vẻ ta đây biết nhiều lắm.
Tụi kia chột dạ, nhìn hắn, mắt đứa nào cũng sáng lên.
-Ờ ha, thế làm thế nào mà mày biết?
-Suỵt! (tên đó để 1 ngón tay lên miệng, tỏ bí mật), cái này là do tao quen 1 người có tiếng trong đấy lên mới biết đấy.
-THế nào? Nói nhanh lên! _bọn kia sốt ruột
-Thế mày thấy người của bang JJ cả Ác Quỷ,có ai đụng tới địa bàn này chưa, trừ 2 tên Je và Jô? Dù kia là quán bar nổi tiếng nhất cái nước này. Biết tại sao không?
-SAO sao, hả, nói mau lên…
-Là thế này, đây là nơi……Áaaaaaaaaaaa
Đang có hứng kể bí mật thì tên đó bỗng kêu rống lên như lợn bị cắt tiết.

-Chúng mày nói cái gì hả? _giọng đầy sát khí
Key bỗng xuất hiện từ đằng sau lưng tên đó. Tức giận, khuôn mặt đỏ lên. Cậu túm áo tên kia nhấc lên rồi ném ra chỗ chân bọn đàn em.
-Hả? Tên khốn nào thế?_tên kia bị ngã, dường như trấn động não, dám lớn tiếng.
Crắc…crắc, Key xoay cổ tay, đông thời nghiêng nghiêng cổ.
-Sao?!! _cái dáng điệu như muốn giết người đến nơi
-Dám cản trở việc làm ăn của ta à, muốn chết phải không? _tên đơ đó hình như hơi say, đứng lên, đi loạng choạng.
-CHết rồi, nhìn kìa, tao ngửi thấy mùi của sự chết chóc
-Hix, tao cũng thế, chết rồi
-Thằng không có não, nó không biết thân phận hả? Dám nói như thế…
-tao sợ!!!!!!!
Cả bọn vừa nãy còn hứng khởi hỏi này nọ thì giờ chỉ dám ngồi 1 góc như mấy con chó, rên rỉ với nhau.
-Mày vừa nói gì? _mang sắc thái của nam cực, Key, liếc mắt nhìn hắn. Cái lạnh trên người cậu lan toả ra khắp không gian. Ai ai cũng im lặng.
-không biết à? Ha ha, mày nghĩ bang Ác Quỷ đến tay không như thế sao?
Vì say nên hắn không biết đâu là thực hư nữa, cứ nói ra tất cả. NGƯỜI ta nói khi say là lúc con người thành thật nhất, quả không sai.
-Câu trước cơ!!! Mày nói Thiên THần làm sao?
Key, đạp hắn ngã xuống đất, lần đau thứ 2.
-Hừ, không kể nữa, dám đá ta hả?
-Vào đây!
Key đứng ra đằng sau hắn, nắm tóc, kéo lết trên nền nhà.
-Aaaaaaaaa…..
Tên đó kêu lên, vừa bị túm tóc, vừa bị kéo lê trên nền bê tong. Xước ra, chảy máu…
Key lôi hắn vào trong quán, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
-Chúng mày ở đây!

Nghe lời cậu, không đứa nào dám ho he cũng như hỏi gì. Chỉ răm rắp nghe theo
-Dạ!
Sau khi lôi hắn vào trong quán, đuổi hết mọi người ra ngoài. Key ném hắn ra, rồi phủi phủi tay.
-Nói đi!…(đợi 1 lúc mà tên đó không mở mồm)…NÓI (Key đạp vào ngực hắn, khiến hắn ôm ngực đau đớn.)
-Là, thì, Ác Quỷ không những đến đây để gặp mặt mà còn…..
Đoàng……..
Tiếng sung vang lên, bọn ở ngoài vẫn giật mình, dù biết kết quả sẽ như thế.
Key đi từ trong quán ra, tay còn cầm khẩu súng vừa tiễn tên kia xuống suối vàng. Mặt hơi tái.
-Sít! (nói vậy vì nếu viết **** thế này sẽ bị xoá)
Key **** thề, rồi nhanh chóng trở lại bar.
Lúc này, không khí trong phòng Vip vẫn căng như dây đàn. Chuẩn bị đứt, chỉ cần nó bóp cò là tất cả chấm hết.
Nhưng nhìn Tuấn lúc này vẫn bình thản như không có chuyện gì.
-Làm bạn gái tôi nhớ!
-hà, cậu….nghĩ nói vậy sẽ không sao ư? _nó lắc đầu, nhìn khẩu súng thay vì nhìn cậu. Mối thù, mối thù của nó chẳng lẽ vì câu nói này mà bỏ. Không thể nào????
-Nếu sợ chết, hôm nay tôi đã không đến đây rồi.
-Cậu!!!……
Không nói gì được nữa, mặt đằng đằng sát khí, nó không khỏi phân vân.

-CHỊ LINDA!
Cánh cửa phòng bật mở, Key chạy vào, vẻ hốt hoảng. nó nhìn ra, vẻ cầu cứu Key.
-Có chuyện gì vậy?
Key hỏi trong lo lắng. Nhưng nhìn tình hình trước mắt thì chắc là không có chuyện gì. CẬu mới yên tâm, nói nhỏ lại
-Không sao chứ?
-không sao! Đến đúng lúc lắm. Ta không muốn nhìn thấy tên này nữa, ném hắn ra ngoài đi
Nó đi ra, suy nghĩ về những câu nói của Tuấn.
Chợt, đến đúng cửa thì nó ngoái đầu lại.
-Thôi được rồi! Tuỳ cậu!
Nói xong nó đi luôn, Tuấn cười, dù biết nó chẳng thật lòng gì, dù biết nó có thể ra đi bất cứ lúc nào nhưng vẫn thấy vui
-THÔI CHẾT!
Key bỗng vội vã chạy ra ngoài, vẻ mặt lo lắng y như vừa nãy.
Để lại mình Tuấn trong phòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.