Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Chương 43: Chương 43





-Dừng lại!
Key chạy tới, hốt hoảng. Trường thì tỏ vẻ vô can.
-Có chuyện gì vậy anh bạn ha ha…
-THế này là thế nào? _Chỉ tay vào đống hỗn độn ở trước mặt, Key nhăn mày.
Trường cười, nhún vai
-Thế nào là thế nào? Rượu ở quán này tệ quá à!
Lấy tay hất cốc rượu trên tay xuống, Trường có vẻ khinh khỉnh.
-Muốn gì?
Ánh mắt key chằm chằm vào Trường và đống hỗn độn của cậu ta vừa gây ra.
Trường cứ nghĩ là đến đây hôm nay chắc chắn sẽ có đánh nhau lên cứ đi gây chuyện. Mà nghe nói ở Devil này có bí mật gì đó, nếu không kiểm tra thì không còn là Trường nữa rồi.
-Mày làm cái quái gì thế hả? _Trường gầm nên như 1 con thú, đơn giản chỉ vì có người bê khay đồ uống đi qua, Trường ngáng chân cho người đó ngã, rượu bắn 1 ít lên người cậu ta.
-Tôi…Tôi.._tên kia sợ
-Muốn chết hả?
Trường túm cổ tên vừa làm bẩn áo mình, đấm vào mặt tên đó. Nhưng nắm đấm chưa đến mặt thì Key ra tay ngăn lại
-Mày không biết đây là đâu hả, thằng khốn này!
Cũng không thương tiếc, Key làm cho tên đứng cạnh Trường ngã lăn lóc, cú ngã rất đẹp.
-Mày…! Chính mày đã mời bọn tao đến đây! _Trường chỉ vào mặt Key.
-TAO mời chủ chứ đâu có mời lũ chó như bọn mày đến!
-Mày…
Trường tức không nói lên lời, giơ năm đấm trước mặt Key.
Lúc này ở hành lang khu A
-Mẹ kiếp, có cái gì không biết, tìm nãy giờ _ 1 tên bực xúc, đạp vào cửa
-Có cần tao tìm giúp không?
1 giọng nói vang lên sau tên đó
-Ừ, mau tìm đê
-Thế tìm được những đâu rồi?
-Mới hết khu A, chỗ này rộng thật, tao suýt lạc mấy lần, phù, như mê cung ấy
-Hì, thế có cần tao đưa ra không?
-Ừ

Quay ra…toát mồ hôi hột…lấy tay láu trán…mắt thì mở to như áo ộp…miệng lắp bắp…người thì run run
Tên đó không ai đẩy mà cũng ngã.
-Đã nhát rồi lại còn thích đụng vào tổ kiến lửa, thằng ngu!
Ki nói, khi có báo động hành lang A có kẻ đột nhập, cậu đã tìm tới. Dù hệ thống an ninh đã bị phá nhưng cậu vẫn dễ dàng tìm ra tên này, vì quá quen thuộc với nơi đây, chỉ cần có mùi gì khác lạ là cậu biết ngay. Ki – cánh tay đắc lực cho nó trong việc quản lí, giữ an ninh cho khu này.
Bộp..bộp..hự ..hự…
Lên gối, củ chỏ….tên kia bị đá vang ra cửa bar
Ở khu vực kinh doanh của bar, Key vẫn đang nói chuyện “từ tốn” với trường
-Biến khỏi đây mau!
-Mày nghĩ bọn tao là những thằng ngu hả mà mày bảo đến tì đến, đi thì đi
-Mày không ngu, mày chỉ thiếu I ốt thôi
-Thằng chó này…..
Giơ khẩu súng lên.
Trường chĩa mũi súng vào đầu Key
Còn nó, từ lúc ra khỏi bar, đầu óc cứ nghĩ linh tinh.
Phóng con BMW đi chơi khắp khu này.
Sau khi chán thì về nhà thay đồ rồi đến trường, hết việc làm, chán quá nên thế.
Vì nó giải quyết mọi chuyện rất nhanh nên khi đến trường giờ là đang tiết 5.
Bước vào lớp ung dung. Như những nhà hiền triết, thích làm gì thì làm. Nó ngòi vào chỗ, trước cái nhìn tò mò lẫn khinh khỉnh của cả lớp.
Cô giáo thì vì giảng quá nhiệt tình và hăng say trên bảng, nên không để ý lúc nó bước vào.
-Đồ ăn trộm, vẫn còn có thể vác mặt về đâ hả?
Con nhỏ bị mất tiền lúc trước nhìn thấy nó như nhìn thấy cái gai trong mắt, đứng lên, to tiếng
-Em nào dám ngắt bài giảng của tôi thế hả?
Cô dạy văn lên tiếng, nhỏ đó mới chịu ngồi xuống, cắn môi bực tức.
Lớp Vũ
Quay qua trái, quay qua phải, nói chuyện cho có việc, kẻo ai lại bảo vô công dồi nghề. Vũ ngồi trong lớp mà tâm trí bay đến tận hawail.
Đến khi không chịu được, rất lo lắng cho nó. Đứng bật dậy, đi ra ngoài.
Bọn trong lớp nhìn Vũ, nhìn rồi nhún vai quay vào luôn, với ý “chuyện quá bình thường, cậu ta không như vậy mới là bất thường”
-Bực quá đi thôi!
Đến phòng hiệu trưởng, Vũ lôi ông ta đến lớp nó làm rõ chuyện

Đạp cửa đi vào
-Lại ai làm hỏng tiết của tôi đấy hả??? có muốn tôi cho các em hết điểm B không hả????
Cô bực mình, hét lên, liếc ánh mắt sát thủ ra ngoài cửa… Và giật mình, suýt té
-Thầy…thầy…
Hiệu trưởng không còn tâm trí nào mà để ý đến cô nữa. Tâm trạng đang hết sức tồi tệ. Quả này không làm tốt thì chỉ còn việc là về nhà mà nhổ cỏ vườn thôi. Thật ra là vữa này, khi Vũ hung hổ đi vào phòng thì thấy thầy đang nói chuyện thân mật với cô y tá của trường. Chướng mắt, Vũ nói 1 tràng rồi lôi luôn đến đây
-Thầy hiêụ trưởng đến tận đây là có chuyện gì vậy ạ!
nói nhỏ nhẹ nhất có thể, dùng ánh mắt trìu mến cô nhìn ra ngoài, nhưng thực chất thì đang nghĩ “clgt????” =) chất
thầy cô trong trường đều tỏ ra teen hết sức có thể, dù đã quá teen rất lâu. Mốt thời trang thời thượng, toàn dùng hàng hiệu. một năm không chỉ có lượng học sinh đăng kí vào đông mà lượng giáo viên đăng kí cũng không kém, bởi cứ mỗi năm là xét thành tích dạy rồi, 1 tống cổ ra khỏi trường, 2 là được ở lại dạy tiếp.
-Khốn, đứa nào bị mất tiền hả?
vũ đạp chân vào tường, quát lên
Cả lớp im lặng, không khí bao trùm mùi thuốc súng.
Nhìn 1 lượt quanh lớp, Vũ dừng lại chỗ bàn nó, ánh mắt như bắt được kim cương.
-Ơ, cậu cũng ở đây hả? Tôi tưởng đi tự tử rồi lên đòi lại công bằng cho cậu!
Nó không nói gì, chẳng muốn biết hay nói gì nữa. Hôm nay đã định đòi lại công bằng cho Zin rồi mà, sao chuyện lại thành ra thế này. Chán, buồn bực.
-Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Cô dạy văn hỏi, nhưng chẳng ai thèm trả lời.
-Ha ha, cậu ra đây, nói xem, cậu có phải là người ăn trộm không?
Vũ kéo tay nó đứng lên, đưa ra phía lão hiệu trưởng đang đứng.
Còn nó, khó chịu, liếc nhìn cậu. Nó rất muốn cầm một viên gạch đập vào đầu cậu xem bên trong nó chứa cái gì. Nghiến chặt 2 hàm răng lại nhưng không thể nổi cáu với cậu.
-Chính nó là người ăn trộm mà, Vũ à, cậu bị nó lừa đấy!
Con nhỏ hét lên, không đả kích, châm chọc nó chắc nhỏ này buồn mà chết mất.
Cả lớp ồn ào hẳn lên, ai cũng nhìn nó bằng ánh mắt khinh thường, chỉ này chỉ nọ.
Nhưng nó không thèm để ý. Nạp chúng vào bộ óc, chỉ thêm rắc rối thôi, nó lắc đầu.
-Câm hết mồm lại!
Vũ không thể chịu được khi bọn kia nói nó như vậy.
Đúng, tuy tiếp xúc với nó chưa được quá lâu nhưng cậu cũng hiểu được, nó, không bao giờ làm những việc này. Nhìn về phía nó bằng ánh mắt cún con, cậu như muốn nói “ nói đi, nói đi mà, nói cậu không lấy đi!!!”
-KHông lấy!
Trang nhìn 2 bọn nó, bỗng 2 hàng mi cong cụp xuống. Cô ta, nhìn xuống dưới chân mình, 2 bàn tay đan vào nhau. Hình như đang bối rối!?

Vũ lại thay đổi sao?
Ở bar Devil.
Khẩu súng vẫn được Trường cần chắc trên tay. Và hướng đến Key.
-mày nghĩ đây là địa bàn của mày nên thích làm gì thì làm hả?
Trường cứ khua khua tay trên đầy Key, ánh mắt tức giận, xen lẫn thách thức.
Xoạch….xoạch…Trường lên đạn
Còn Key, cậu cứ bận nhìn Trường nãy giờ, nhìn sau vào đôi mắt kia, đôi mắt đầy sự tức giận.
Bỗng có 1 cảm giác rất kì lạ, 1 cảm giác mà cậu chưa bao giờ có, kể cả với Ki và Rây, những người anh em cùng lớn lên.
Nghiêng đầu để nhìn rõ hơn khuôn mặt ấy, tự dưng lại thấy lòng đau đau.
Sao cậu lại có cái cảm giác chết tiệt này???
Lại còn đối với kẻ thù, đối với 1 người như Trường???
1 MốI QUAN Hệ SặC MÙI MÁU, TÔI SốNG THÌ CậU CHếT.
Trong lúc cậu không phòng bị Trường đã nên đạn rồi ghé sát vào tai cậu, nói nhỏ nhẹ, rất dễ nghe
-chết đi!
Ánh mắt sắc lạnh, Trường dí mũi sung sát vào đầy Key.
Đàn em hai bên không ai nói câu nào. Tân trạng lo lắng, hồi hộp
-DỪNG LẠI!
1 tiếng nói vang lên, tiếng nói quen thuộc. Nó đã phá tan sợ căng thẳng, rợn ngợp ở nơi đây.
Tuấn bước vào.
-Chúng mày…đang làm gì vậy?
Giọng nói trầm nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng bầu không khí lại càng im ắng hơn.
Đến cả tiếng ruồi muỗi nói chuyện với nhau cũng có thể nghe rõ.
Không gian của sự chết choc bao trùm.
Nhìn quanh, Tuấn thấy 1 đống hỗn độn, cả người cả vật nằm lăn lộn
-Cậu đã giải quyết xong mọi chuyện rồi sao? Ha ha
Trường cười lớn, vẻ khoái chí lắm
-Bỏ súng xuống!
Nhìn khẩu súng trên tay Trường, Tuấn ra lệnh.
-Cậu bị làm sao thế? Giết hắn là 1 điều tốt cho chúng ta mà.
-Bỏ xuống!
Tuấn gầm lên, trông vô cùng đáng sợ
Nhưng Trường vẫn ngang, chưa có ý định tha cho Key, nhìn mặt cậu ta không thoả mãn chút nào.
Tay vẫn chĩa khẩu sung vào đầu Key.

-Mày…nghĩ là giết được tao!?
Từ nãy đên giờ Key mới lên tiếng, vì vừa chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn.
Chẳng lẽ cánh tay đắc lực của nó lại là người vô dụng thế, có thể bị người ta uy hiếp dễ dàng?
Trong lúc này, khẩu sung trong tay Trường thì chĩa vào đầu Key.
Nhưng nào ngờ, con dao trong tay Key cũng đang ở dưới bụng cậu ta.
Cảnh này là tôi tám nạng, ông nửa cân. Chả ai chịu nhường ai
-Mày…
Biết được ý của Key, Trường tức giận vô cùng.
Khuôn mặt đỏ lên vì giận, gân xanh cũng hiện rõ.
Cậu đã quá khinh thường người khác rồi. (=,=)
&…&
ở lớp vẫn chưa kết thúc cái vụ tiền nong, nó mệt mỏi
-Vũ à, đừng tin lời nó nói, nó đã lấy của tớ mà
-Nói ít thôi! Tôi đã bảo là không phải cậu ta lấy rồi mà
-Thế cậu có chứng cứ gì hay không?
Bọn kia vẫn gân cổ lên, cố cãi cho bằng được , VŨ bí quá, chẳng còn lời nào để nói, phang bừa:
-Lúc đó cậu ta đi với tôi!
-Há….
Cả lớp trợn mắt (nhìn nó), căm ghét.
Vũ kéo nó đi ra khỏi lớp
-Nè, ông bựa thật. Dám nói điêu!
Nó kéo tay áo Vũ, lải nhải
-Thế cậu muốn bị oan hả?
-Nhưng cần gì nói như vậy?
-Miễn là không lấy, lí do nào mà chẳng được. Thế không được giải oan, cậu định thế nào hả… hả?
-Nếu không được thì tôi sẽ lấy ngay 1 miếng đậu phụ, đập đầu chết luôn
.
Nó bỡn cợt, nhưng mắt Vũ lại đột nhiên sáng lên, như đèn pha ô tô 5 tấn
-IM! Cấm cậu không được nói như thế! Tính mạng của cậu là của tôi. Cậu mà chết thì tôi không để yên đâu!
………….
Hôm sau
-Tin “ hot” đây, hot cực luôn……hot hot hot hot……
Cả thế giới đêm ồn ào
-Ác Quỷ và Thiên Thần….THÀNH 1 ĐÔI…..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.