Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Chương 65: Chương 65





-Cậu thích tôi lắm hả?
-Gì…gì…ai…ai thèm thích cái đồ slave như cậu chứ.
Nó hỏi vũ 1 cách cực kì nghiêm túc, nhưng đáp lại là sự hời hợt của cậu.
Thích nhưng cứ giấu, tại sao zậy? chẳng nhẽ cậu muốn nó nói thích mình trước hay sao?
-Cậu chắc chắn là không có chút tình cảm nào với tôi chứ?
-Tôi….tôi ai bảo là…tôi tôi thích chứ!
Vũ quay đi, cậu không muốn nó thấy mặt mình đang đỏ ửng lên.
Không muốn, không muốn
-Cậu…!
Ai bảo, ai dám bảo chứ.
Ai là người làm cho cậu hồi hộp, là người làm cho cậu tim đập chân run thế này chứ.
Nó đừng có nhìn cậu như thế, nó nhìn mà cũng khiến cậu run, nó hỏi mà cũng làm cậu phải suy nghĩ thật kĩ mới dám trả lời.
-Quay qua đây!
Nó nắm lấy cằm cậu, kéo về phía mình.
-Sao mặt cậu đỏ thế?
-Trời, trời nóng!
Đúng, trời nóng mà, đứng gần nó còn nóng nữa.
-Ừm, nghe cho kĩ và nhắc lại nghe chưa. TÔI THÍCH CẬU RỒI ĐẤY!
Hớ hớ, cái rì thế, cậu có nghe nhầm không thế?
Thích? Nó vừa nói thích cậu sao? Không thể tin được.
Vũ há mồm trợn mắt nhìn nó.
-Nói đi! Hay là cậu không thích tôi?
Nó ra vẻ giận rỗi.
Vũ vui đến ngạt thở, nói rì bây giờ?
??????
-Anh Vũ ơi…dậy mau lên, bà gọi xuống nhà ăn kìa!
ớ, cái khỉ rì thế không biết, tiếng con nhỏ nào mà lanh chanh thế.
-Anh ngủ mà cũng há mồm cười thế này à?
ớ, sao tiếng nó cứ văng vẳng bên tay mình thế nhỉ.
bực thật, Vy đang tỏ tình với mình mà?
Kệ cha nhỏ?
ớ Vy đâu rồi, vừa mới đây đã đi đâu rồi?
ớ đâu rồi?
-Anh Vũ dậy mau, …anh có biết mấy giờ rồi không?
Con bé tiếp tục tổng tấn côn Vũ.
Cậu chồm dậy, nhìn qua, nhìn lại, nhìn tái nhìn hồi….đây là nhà mình.
Thì ra….đó là 1 giấc mơ.
Ôi chúa ơi!! ~.
~…………….
Đứng trước mộ Zin, nó khóc, nó không thể ngăn dòng nước mắt nóng hổi cứ trực trào ra nơi khoé mắt.
-Xin lỗi, xin lỗi vì ta đã không bảo vệ được cậu. Đau…đau lắm nhưng đau thì đâu có giúp cậu chạy đến bên ta như trước kia đâu!
1 làn gió thoảng qua thổi bay những chiếc lá khô còn sót lại trên bia mộ, 1 khuôn mặt cậu bé thật dễ thương đang mỉm cười với nó.
Gió như ôm lấy người nó, hay như Zin đang cố ôm lấy nó.
Không khí nơi này thật lạnh lẽo, cậu muốn làm cai gì đó thật ấm áp cho nó hay sao?
Cậu sẽ luôn bên cạnh nó, tiếp sức mạnh cho nó mỗi khi kiệt sức chứ?
-Linda vẫn chưa trả thù cho Zin, Zin có trách Linda hay không? Sao mà Linda thấy nó khó khăn quá.
1 giọt nước mắt tiếp tục lăn dài.
Nó tiếp tục khóc, khóc vì sự nhu nhược của mình.
-Tội nghiệp cho cậu bé đẹp trai này thật!
Bỗng có 1 bàn tay đập vào vai nó, vẻ xót thương và an ủi.
Nhưng nó thực sự khó chịu, nó tránh xa người phụ nữ đó và nói bằng giọng lạnh lùng.
-Bà thì biết cái gì. Đi dùm!
-Thôi được rồi, cũng vì lỗi của ta nên ta hiểu tâm trạng của cháu.
-Vớ vẩn, tôi bảo bà đi.
Nó quát lên, nó không muốn ai giả vờ quan tâm đến Zin, không muốn.
-Hôm đó thật tội nghiệp cho cậu bé, bị tận 2 bọn đánh.
-Bà nói gì?
Quay qua, nó ngạc nhiên hỏi lại.
-Hôm đó có 1 đám đầu tiên đánh nhau với cậu bé xong bỏ đi, cậu còn sức mà đứng đó ****** bới hồi lâu, nhưng lúc sau có 1 bọn người khác đến, đánh sau lưng, làm cậu bé ngã xuống. ta thì sợ quá, không dám lên tiếng, chỉ đứng nhìn được thôi.
-Ai?
Nó nói bằng cái giọng lạnh như băng, mắt nhìn chằm chằm vào cái khuôn mặt đang cười của Zin.
-À, là cái thằng côn đồ hoạt động ở khu phố XX đó, tên đó bạo lắm.
Khu phố XX?
Nó đang nhớ là đã tha cho Tưởng ở đâu.
Phố XX, nơi diễn ra trận ẩu đả hôm đó hay sao?
Nó cười nhạt.
Cười nhưng tại sao nước mắt lại rơi thế này???
Nó không hiểu chính mình nữa.
Nó rơi nước mặt do cái chết của Zin, do sự nóng nẩy của mình hay là do đổ oan cho Tuấn?
Bao nhiêu câu hỏi cùng lúc xoáy sâu trong đầu nó.
Làm sao ,làm sao mà chiụ được.
-Ơ, này cháu, không sao chứ?
Người đàn bà kia đỡ nó dậy sau vài phút choáng.
Khuôn mặt đẫm nước mặt, nó ngẩng đầu lên, hỏi lại.

-Có thật không?
………….
-Cho mỗi người 1 cơ hộ đi, chúng cần cơ hội ấy mà!
Nó trở về, và vào phòng làm việc của người đó.
-Vâng, con biết!
-Nhưng sao nhìn mặt con buồn thế kia?
-Liệu….có mất chữ “bạn” không ạ?
-Hả?
Nó buồn, nó cũng thực sự khó khăn khi đưa ra cái quyết định này.
Mà “ người đó” và nó bây giờ đã trở lên rất thân.
Vì sao? Vì 1 bí mật mà gần cuối truyện sẽ được bật mí. ^_^
Đi lang thăng khắp con phố, thật đông đúc nhưng sao giờ nó lại cảm thấy thật trống trải?
Cái cảm giác có rất nhiều người bên cạnh chưa chắc đã là cái cảm giác ấm áp nó đang cần tìm!
Key sao? Key có được không?
Key có thể đem đến cho nó niềm vui hay không?
Không!
Vì, đó là “bạn” nó mất rồi, nó đã coi Key là bạn, thằng bạn thân nhất.
Thành ư?, cậu rất đẹp trai và vui tính à, lại còn rất thích nó nữa.
Không
Nó không hợp với Thành, cái tính cách của nó cũng sẽ có ngày làm cho Thành nản thôi.
Nó không muốn như thế.
Phong, thần tượng của giới trẻ được không?
Cậu đẹp trai, cậu hát hay, cậu nổi tiếng.
Nếu 2 người yêu nhau có thể tạo 1 làn sóng chứ, 1 làn sóng trong giới trẻ.
Nhưng nó trả lời “ không”
Dứt khoát và có phần nhẫn tâm.
Vì, nó dị ứng với người nổi tiếng.
Còn ai nữa nhể?
À, Vũ chăng, hay là Tuấn?
Hai người này là 2 người khiến cho nó khó sử nhất,
Làm sao mà để cho 2 cậu vui đây, làm sao để không làm tổn thương 1 trong 2.
Vì nó đã nợ các cậu nhiều rồi thì phải.
Ai, ai sẽ làm nó hạnh phúc đây.
Nhiều lần suy nghĩ, nhiều lần đắn đo nhưng nó vẫn không muốn chọn, không muôn làm người nào bị thương.
Thành, Phong, có thể quên nó dễ hơn 2 cậu.
Key thì ở bên nó 20/24 rồi nên nó chẳng muốn nói nữa.
………
“mà thôi, suy nghĩ nhiều quá, ong hết cả đầu, chuyện đến đâu thì đến. GIỜ đi gặp “ người yêu cũ” hỏi thăm sức khoẻ thôi, hừ”
Nó suy nghĩ rồi cười khan 1 tiếng.
Trông nó đáng sợ biết bao.
Thật ngu ngốc khi làm nó cáu đúng lúc này.
………
-Dạo này nghe vẻ cậu còn khoẻ quá nhỉ?
-Ơ..ơ, sao?
Nó cầm côn, đập đập vào tay, vẻ chị cả, miệng nhai cau su.
Tưởng thì như con ốc sên, hễ gặp nó là cậu rụt đầu vào, sợ đến không dám mở mắt.
-Dạo này cậu sống tốt QUÁ NHỈ?
Bộp…bộp…
Tiếng đổ vỡ của đồ dùng, nó đang đập phá mọi thứ cản mắt mình.
-Có…có chuyện gì, sao sao cậu lại đến đây?
-Sao, đến thăm bạn cũ không được à?
Hắn tím mặt, không biết nên nói gì cũng như phải nói gì lúc này.
Lũ đàn em cũng xanh mặt, thấy nó thì như thấy quỷ vậy, chẳng đứa nào dám ho he.
-Sao vậy? Thấy cậu vẫn còn là cậu chủ, vẫn còn là đại ca của bao nhiêu đứa cơ mà….à hay là từ khi bị tôi cho làm…..thái giám nên…..ha ha ha ha ha ha.
-Mày!
Tưởng tức muốn ộc máu nhưng không dám lớn tiếng.
-Tao bảo mày nói mà!
Đôi mắt xanh da trời giận giữ, hằn lên những tai máu màu đỏ.
Đôi lông mày nhếch lên, vẻ khinh bỉ vô cùng.
Đôi môi cười 1 cách bá đạo nhất.
Và cái tay cũng chẳng để yên, nó phang nguyên cái côn vào mặt hắn.
Máu..lại đổ máu nữa rồi.
Lũ đàn em biết điều nên biến trước, còn lại nó, hắn và cái không khí rợn mùi máu này.
Bóp cổ hắn, nó giận giữ gằn lên
-Không dạy dỗ cẩn thận nên mày….sinh nông à?
-Ư…ư…
-giờ thì xuống hầu hạ cậu ấy đi!
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra.
-ZIn à, thế là xong rồi đúng không?
Vứt khẩu súng xuống bên cạnh hắn, nó hừ lạnh rồi bỏ đi.
…………….
-Anh mau lên, bà giục từ sáng rồi mà.
Lười như gì ý, còn ai vào đây nữa, ngoài cái lão Vũ này ra.
Từ sáng sớm đến giờ nó làm được bao nhiêu việc vậy mà cậu vẫn chưa đi xuống được nhà.

-Con nhỏ nào đây.?
Cậu chỉ vào cái con bé sáng nay dám làm đứt đoạn giấc mơ đẹp của mình, khinh khỉnh hỏi.
-Hu hu Hu, anh Vũ quên em rồi, huh u…
-Muốn chết thì nói ra, khóc cái con khỉ rì?
-Hu huh u hu….
Cô bé cứ khóc, khóc sướt mượt.
-Aaaaaaaaa, điếc tai quá, câm mồm lại đi!
Cậu tức giận, ném chiếc gội ra phía cô bé _phía cửa.
-Á, cái thằng mất nết kia….dám ám sát cả bố mày à?
Không may đúng lúc Vũ ném thì bố cậu đi vào.
-Á, ông già, mắc mớ gì mà hôm nay ai cũng vào phòng mình thế, làm ơn đi đi, đi hết đi.
-Thằng trẻ con này, với 1 đứa bé 8 tuổi mà mày cũng không tha cho nó à, sao lại bắt lạt đến mức thế này cơ chứ?
-Con bé là ai, con biết làm sao được?
-Thằng mất nết, em họ mình mà mày không nhớ à?
-Không!
-XUỐNG NHÀ MAU LÊN, TA CÓ VIỆC RẤT QUAN TRỌNG MUỐN NÓI VỚI MÀY.
-Hừ.
…………
Nó tìm Tuấn, đến tìm Tuấn lúc này là cách tốt nhất chăng?
-Sao cậu không mời tôi ngồi?
Nó hỏi khi thấy Tuấn đang chú tâm vào cái việc gì đó dưới nhà.
-Tôi không mời cậu cũng ngồi nên nói làm rì cho tốn hơi.
-Cái gì? Ý cậu là tôi là con người cực kì tự tiện hả?
-Chứ không phải vậy à?
-Cậu!!
Nó chỉ tay, nhưng mà đâu có làm rì được cậu.
-Ra siêu thị mua mì gói về đây đi.!
Tuấn chỉ tay sai nó.
-Cậu đùa à? Dám sai cả tôi.
-Thế cậu vào đun bếp nhá.
-Sao tôi phải đun?
-Thế cậu không định ăn trưa?
-Sao tôi phải ăn?
-Thế cậu buổi trưa đến đây làm rì? Hay là….
Đôi mắt mờ mờ ám ám, Tuấn nhìn nó cười.
-Cậu…cậu thì biết cái gì…gì chứ………thôi….thôi được rồi.
“ tự dưng sao mình đến đây không biết, tên khốn, tôi đá cậu chết cho coi…”
-NGứa tai quá, tôi biết là cậu đang chử.i tôi đấy, đi mua mau lên.
“ hừ, tên này lắp cả camera ngoài đường à”
Đi qua dãy phố dài, bao nhiêu quán ăn.
Nó đói, nó nhớ là từ sáng đến giờ mình chưa có ném cái gì vào bụng.
ọc ọc…ọc ọc
bụng nó sôi rồi, mà sao mãi chưa đến siêu thị thế.
Nó chợt ngớ ra, “hình như gặp Tuấn khiến đầu óc mình ngu đi, tên khỉ *** đỏ khốn kiếp”
Nó đạp chân vào tường với cái tính nóng nẩy mọi khi.
Sao mà không đi xe lại đi bộ cơ chứ?
“Ngu vừa thôi. ức chế vật!”
ọc ọc…ọc ọc.
cái bụng lại sôi lên ùng ục, chịu làm sao được nữa.
nó đi lại gần quán bánh gato, ôi sao mà nhiều mẫu mới ngon thế kia.
Đang định bước vào thì nó lại chợt nhớ ra….mình quên mang tiền, vứt túi sách ở nhà Tuấn rồi.
“chúa ơi, cho con viên gạch ném chết cái tên đó đi”
Nó đứng ngoài quán, nhìn vào, “ ôi, thèm chết đi được”
-Trông ngon nhỉ?
-Đương nhiên! _nó gật đầu như bổ củi.
-Cứ nhìn thế này, không cần ăn cũng được nhỉ?
-Ừ ừ..
ợ, mà quên, cái gì đấy?
cơn đói làm nó mê man thế sao?
Quay lưng lại, nó nhìn thấy Tuấn đang đứng sau lưng mình.
-Sao lúc nào cậu cũng muốn doạ chết tôi là thế nào?
-Cái tính nhanh ẩu đoảng của cậu có chết cũng không chừa nổi. Chìa khoá xe, ví để hết ở nhà…lại còn đi cả tiếng đồng hồ….cậu muốn tôi thành hươu cao cổ à?
-Hừ, ai bảo cậu không nhắc, tất cả là tại ai?
Ôi trời, Tuấn ôm đầu rồi cũng phải nhân.
-Ừ, rồi, là lỗi của tôi hết, là do tôi không nên bảo cậu ra ngoài….được chưa?
-cậu còn dám ý kiến à?
-không.
2 người ngồi vào quán bánh.
Dù đói thế nào thì nó vẫn giữ được phong thái thanh tao của 1 tiểu thư thực thụ.
Đói nhưng vẫn ăn bánh chậm giãi và vừa ăn vừa bắt đôi câu chuyện.
-Sao cậu không nói gì mà cứ để vậy?

-Nói gì là nói gì?
Tuấn không hiểu.
-Không hiểu thì thôi cứ cho nó qua đi!
Nó xua tay, chẳng muốn nhắc lại làm rì, ai cũng tổn thương rồi mà.
Tuấn hiểu nó đang nói gì nhưng lại cố giả nai, cậu cũng không muốn tạo thêm cho nó áp lực vào lúc này.
“- Hãy cho chúng, mỗi người 1 cơ hội, rồi xem xét tình cảm của con như thế nào .
-Đừng nhìn bằng mắt, đừng so đo, hãy cảm nhận, bằng niềm vui và sự chân thành.
-Hôm nay sẽ là ngày con quyết định. Nói luôn đi, càng để lâu thì chính con càng làm chúng lún sâu vào vũng bùn thôi….
-….”
Nó nhớ lại những lời mà người đó nói.
Đúng, nó sẽ giải quyết trong ngày hôm nay.
Hôm nay, nó sẽ cho 2 cậu, mỗi người 1 cơ hội.
-Cậu ăn nhiều vào!
Nó cười ấp cả cái bánh kem vào mặt Tuấn, vẫn chiêu cũ, xài hoài, xài không biết chán.
-Cậu…đừng làm tôi nóng!
Tuấn làm mặt nghiêm trọng.
-Nóng thì cởi áo ra, ai bắt cậu mặc đâu.
Nó tru môi, vẻ thách thức.
-Ừ, nóng lắm, vậy tôi….cởi nhé!
-Tự nhiên.
Áo khoác ren mỏng phía ngoài được cởi ra.
.
.
.
Chiếc áo cộc thể thao được cởi ra.
.
.
Cậu nhìn nó trong dáng vẻ nu 1 nửa.
-Aaaaa, tên khốn kiếp, dám làm thế nơi công cộng à, mọi người xem cái tên biến thái này này.
Khách trong quán đều là nữ, đến chị chủ quán các nhân viên đều là nữ.
Họ há hốc mồm trước việc làm ung dung của cậu.
Nhưng chẳng ai nói tiếng nào.
Đơn giản “ ngu đâu, bo đỳ đẹp thế kia, không ngắm để phí à”
Nó nhắm tịt mắt, kêu ư ử.
-Tên khốn, tôi giết cậu, dám phá hoại thanh danh của tôi, tôi liều ,mạng với cậu.
-Mặc rồi!
-Tên khốn, thật không?
Nó từ từ mở mắt ra
-Lừa đấy! ha ha ha ha ha
Bộp….
Tuấn xơi nguyên 1 cú đấm vào mặt,
1 mắt xưng rồi =,-
-Cậu là đồ bạo lực.
-Bạo lực à? Hừ…
Bộp bộp…binh binh…. Hự hự
Tách tách.
Máy ảnh tự dưng chụp cánh oánh nhau của 2 người.
-hai bạn thật là đẹp đôi, chúng tôi đang trong ngày lễ, có thể để ảnh của 2 bạn với khuôn mặt dính đầy kem như này làm hình nền của quán không ạ?
Chị nhân viên đi ra với vẻ mặt hứng khởi vô cùng.
-Không …
Đang định nói “ không thể được” thì nó bị TUấn đằng sau bịt miệng lại.
-Dạ được ,chị cứ thoải mái, nhớ làm to lên và gửi cho e nhá.
-Ừ, cảm ơn các em rất nhiều.
Trả tiền xong, Tuấn lôi nó ra khỏi quán.
2 người đi dạo bên bờ sông đến tận chiều.
-À chết quên mất, thôi tôi có việc bận rồi.
Nó chợt rút tay mình ra khỏi tay cậu, rồi sở “lượn”.
“hazx, mình hứa là cho 2 cậu ta 1 ngày, vì vậy giờ đến chỗ tên bò đó xem thế nào cái đã”
……..
-ha ha ha, tao đã trốn ông già như thế đấy ha ha ha.
Vũ đang oanh liệt kể cho Thành nghe chiến tích “ vượt tường” để trốn ra ngoài của mình.
-MÀY đúng là thằng mất nết.
Thành phán cho câu rồi đứng dậy,
-Thôi tao bận rồi, đi đây.
Không thèm liếc bạn 1 cái Thành phóng xe đi luôn.
-Tao nguyền rủa mày, thằng bạn chết tiệt!!! >_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.