Hắn về nhà chán nản đi thẳng lên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi nằm phịch xuống giường, lẩm bẩm " tôi phải làm sao với cô đây" hắn muốn vả vào mồm mình quá, tự nhiên cơn ghen ập tới là nói lăng không suy nghĩ , bây giờ xin lỗi liệu nó có chấp nhận tha thứ cho hắn không đây, phải làm sao để gặp được nó nói chuyện đây, hắn buồn quá, buồn quá
Sáng hôm sau tại lớp 10a2
- hôm qua mày đi đâu đấy- duy quay xuống hỏi phong khi thấy hôm qua phong về rất muộn
- đi tán gái- phong cười
- ..............- duy á khẩu, tự nhiên quay xuống hỏi câu ngu thế
- Hey chào vân anh!- duy đang bẽ mặt nhìn thấy vân anh cười hơn hoa
- Chào- vân anh mệt mỏi ném cặp sách lên bàn nằm ụp xuống luôn, duy thấy vậy hí hửng lại gần bóp vai cho vân anh
- ..........- nó không nói cũng chả ném cặp như thường ngày, từ từ đặt cặp nhẹ xuống rồi ngồi vào chỗ, im lặng đến kinh hoàng
-............- hắn từ từ liếc sang nó, nuốt bọt cái ực
- Hello- phong từ bàn dưới tí tởn chui lên cười như hoa với nó
- Chào- nó quay xuống luôn cười với phong
- tối nay quỳnh anh có rảnh không- phong tí tởn
- Ừ thì....................- nó đang lưỡng lự thì
- Con kia mày hẹn với bọn tao tối đi cơ mà- 3 đứa bạn thân quay phắt xuống mặt hằm hằm tóe lửa vào nó rồi lại đến phong
- Quỳnh anh bận rồi, để hôm khác nhé- nó cười trừ
- Thôi cũng được- phong mặt ỉu xìu xìu ngồi xuống, lặng lẽ rút điện thoại ra chơi mắt vẫn nhìn nén nó , nó cảm thấy có đôi chút ngứa ngáy khi cứ bị 4 con mắt nhìn như thế
- Tối vân anh đi đâu đó- duy đang bóp vai cho vân anh nghe vân anh nói liền dung dung vai như làm nũng
- hỏi làm gì, chuyện con gái- vân anh lườm
- nói đi mà, hay cho duy theo nhé- duy hí hửng
- vớ vẩn- vân anh lườm
- thôi mà.............cho duy đi nha- duy cứ lay lay vai vân anh
- không là không, nói nhiều, thích chết à- vân anh cáu
-..........- duy chán nản tiếp tục làm công việc của mình là bóp vai cho vân anh , vân anh lén nhìn biểu hiện của duy cười nhẹ 1 tiếng ( hạnh phúc í mà)
Tiết 2
Hơ hơ lạ nha, nó bơ hắn 2 ngày rồi đó, mọi lần đihọc là tiếng nó với hắn cứ um lên ở lớp, tiếng nó đập bàn, tiếng hắn đập ghế vang dầm dộ, ấy mà hắn nó cả tiết đầu chả thèm nói với nhau 1 câu, xem ra nó giận thật rồi, phải tìm cách chóng nó cậy mồm nó mới được
- Sách hóa của tôi đâu- hắn quay sang mặt lạnh tanh với nó
- .............- nó liếc hắn cái sắc lẽm rồi quay ra cặp lục tìm sách hắn, hắn thấy biểu hiện nó trong lòng vui vui
Nó lục mãi, lục mãi, lôi hết sách vở ra, kiểm lại từng quyển một mà chả có quyển nào tên trần anh quân cả, nó mặt mày méo xệch tìm
- Quên rồi- nó tỉnh bơ cất sách vào rồi im lặng ngồi làm hắn có đôi chút ngứa ngáy
- Đầu óc cô trên mây à, mượn không trả mai ai cho mượn- hắn chọc nó
- quên, chiều đưa- nó nói cộc lốc, nếu như bình thường nó sẽ gân lên với hắn và đấu khẩu với hắn đến tan học thì thôi
- cô nói đùa à, hôm nay cô thu vở- hắn tỉnh bơ vắt chân
- ..........- nó quay mặt đi, hừ còn bày đặt chăm học, cái loại ngu xi đần độn, đi học như đi chơi, chả mang quyển sách nào, chả bao giờ chép bài còn bày đặt mang nộp cho cô, đúng là điên,
- Sao, tính sao đây?- hắn khiêu khích
- Không cần trả, trong đó 1 nửa là chữ tôi- nó trả lời bình thản, vẫn còn ức chế cái phi vụ bị hắn lừa, hại nó chép trên lớp tê tái cả tay, lớp cá biệt chả đứa nào chép nó hí hửng ai ngờ tên điên này sang lớp chọn mượn vở đứa chăm học nhất, làm bài tập đầy đủ có khi còn tự làm thêm để thêm kiến thức cho nó chép thế mới đau, mở quyển vở ra toàn chữ, hại cả buổi không chép được bài đành lấy vở hắn về chép tiếp, to mồm chiều trả thôi chứ lúc mang về nó ức quá ném thùng rác cũng hay
- Cho dù vở có tất cả chữ cô nhưng tên tôi thì là của tôi ........ Trả đây- hắn chìa tay
- 1 là chiều 2 là mất- nó tức đến phun khói, nhận ra sự trêu quá đà hắn thôi không nói nữa, đến lúc thu vở, thì................. Chả có ai thu vì cả lớp có ai chép bài đâu
---------- Tan học----------
Duy cứ bí xị mặt ngồi năn nỉ suốt mà vân anh không nghe, tan rồi mà vẫn còn lẽo đẽo bám như đỉa .
- vân anh cho duy đi nha, tối rồi con gái đi 1 mình không tốt- duy bi thương
- có vệ sĩ- vân anh cười nhẹ
- thì nhỡ vệ sĩ thấy vân anh xinh quá liền manh động thì sao- duy vì quá muốn đi nên đành nói ngu như thế
- bị điên giai đoạn cuối à- vân anh cáu
- đúng rồi, vân anh chữa cho duy- duy cười
- ....- vân anh rút điện thoại ra ấn số rồi gọi
- vân anh làm gì đó- duy tò mò
- gọi trại tâm thần đến đưa duy đi- vân anh tỉnh bơ
- A đừng- duy giật lấy điện thoại vân anhh tắt đi luôn
- bị điên thì trả gọi tâm thần- vân anh nói tỉnh bơ
- duy đùa mà, vân anh cho duy đi - duy vẫn mặt dày
- không- vân anh đi luôn 1 mạch đến nhà xe, duy vẫn bám theo
- này định làm osin hả?- vân anh cáu yêu
- không có, cho duy đi nha- duy đáng yêu
- được nhưng có điều kiện- vân anh cười gian tà
- điều kiện gì cũng nhận hết- duy hí hửng
- làm thế nào để quân đi cùng, rồi cho chúng nó giải hòa, chứ này thì bao giờ mới yêu- vân anhh lắc đầu
- ok ok- duy véo má vân anh cái
- AAAAAAAAAAAAA - vân anh hét
- á duy xin lỗi , xin lỗi- duy xin lỗi rối rít, vân anh buồn cười quá
-------------------------
XIN TRÂN THÀNH SO RỲ VÌ LÍ DO HẾT SỨC CỦ CHUỐI MÀ TA KHÔNG VIẾT VÌ NGHIỆN TRUYỆN NGẮN, ĐỌC NGÀY ĐỌC ĐÊM QUÊN CẢ TRUYỆN, GIỜ THÌ ĐỌC XONG RỒI
TA ĐÃ XUẤT THẦN TRỞ LẠI VÀ CHẮC CHẮN SẼ VĨ ĐẠI , LỢI HẠI HƠN XƯA ( HÔ HÔ HE HE)
XINCAMON CÁC BẠN ĐÃ THEO DÕI TRUYỆN VÀ BÂY GIỜ............. CỨ THEO DÕI TIẾP NHÉ,
VIẾT HƠI NHIỀU THOẠI NHƯNG MÀ KHÔNG BỎ ĐƯỢC.............THÔNG CẢM NHÉ