Vương Nguyên về ký túc thì cũng đã khuya,cậu không bị say nên phải leo rào vào,giờ này còn ai mở cửa cho đâu.(Min: Đi cho khuya vào,có phải không cần mạng nữa không!?!)
Vừa leo qua thì cậu loạng choạng suýt chút ngã,may mà có người đỡ:
Vương Nguyên được đặt ở trên giường,sau đó được anh xoa bóp chân,tối anh còn ôm cậu ngủ.
Vương Tuấn Khải,đừng như thế được không? Đừng quan tâm cậu nhiều như vậy,cậu sẽ càng lún sâu mất,lún sâu vào việc yêu anh dẫu biết sẽ không có lối thoát, rồi lại tham lam lần nữa.
Sáng hôm sau,Vương Nguyên suýt thì trễ học, Tuấn Khải không gọi cậu dậy.
Bước vào lớp,thấy Tuấn Khải đang cười nói với Đan Thư,lòng cậu như muốn bùng lửa giận,anh muốn bắt cá hai tay?
-Vương Nguyên,lát ra chơi lên sân thượng.-Chí Hoành kịp nhắn cho cậu rồi đứng dậy chào giáo viên.
Vừa ra chơi là cậu lên ngay sân thượng,Hy Thương ở đó.
-Vương Nguyên,lại đây.-Cô vẫy tay gọi cậu,chỉ có hai người.
Cậu ngồi xuống cạnh cô ở một chỗ mát trên sân thượng.
-Sáng nay chị thấy Tuấn Khải nói chuyện với Đan Thư,bọn kia có nghe lén,nhưng không nghe nhắc gì về chuyện quay lại,mà cũng không nói đến việc chia tay.Chị sợ em sẽ bị anh ta làm cho tổn thương,nên đừng đặt hy vọng vào quá nhiều.Còn nữa, Đan Thư không biết thân phận của em, nhưng lại nắm rõ thông tin công ty nhà Tuấn Khải,chị nghĩ con bé này chắc chắn có ý đồ không tốt. Dù sao cũng sắp hết học kì, cố gắng đi Vương Nguyên, chịu đựng một thời gian nữa, nếu có thể điều tra thêm chị sẽ nói cho. Mà này, em nên nói cho ba mẹ biết việc này đi,chứ lúc nào ba mẹ cũng nghĩ tốt cho Tuấn Khải cả,lại không biết em bị thiệt thòi.
-Ừm,em biết rồi,sau này sẽ nói.
Chiều ngày hôm đó,Vương Nguyên trở về nhà,mai là chủ nhật,cậu muốn về nhà nấu cơm cho ba mẹ ngày mai từ Mĩ về.
Tỉnh dậy,bên cạnh cậu là Đan Thư,cô bị trói,cậu cũng vậy,cả hai nhìn nhau,xem ra chưa biết chuyện gì.
-Hai đứa chúng mày,đứa nào là con của Chủ tịch công ty Hoàng Kim?
Một lão già bước vào nói với hai người,hất mặt ra hiệu trả lời. Vương Nguyên nhớ lại,hình như ba cậu có chi nhánh là công ty tên như vầy nhưng vẫn im lặng.
-Đại ca,em xin lỗi,tại tụi nó giống nhau,mà cũng không điều tra được là lão ta có con trai hay gái nên bắt bừa!-Tên đứng cạnh hơi cúi đầu.
-Là đứa nào?Không nói phải không!
Thấy cả hai im lặng,hắn chỉ phẩy tay rồi ra ngoài,hình như là có việc.
Chỉ còn hai người,bầu không khí cũng im lặng.
-Vương Nguyên!Chúng ta thử đi!-Mặt cô ra vẻ thách thức.
-Thử cái gì? Bị trói thì thử cái gì?
Cô moi ra cái điện thoại từ túi sau,dùng tay bấm như đã quen thuộc cách bấm vậy.
-Alô,cậu,giúp tớ,báo cho Tuấn Khải,tớ và Vương Nguyên bị bắt cóc,bảo họ đến cứu!
Nói xong liền cúp máy.
-Chúng ta thử xem,khi anh ấy tới,sẽ cứu ai? Người nào được cứu xem như là người anh ấy yêu,chiến thắng,kẻ còn lại,không quan hệ với anh ấy nữa,được không?
Vương Nguyên phân vân,cậu sợ chính mình là người thua cuộc,lại nghĩ nếu mình thắng,lại có thể hạnh phúc đi,một chút hi vọng nhỏ nhoi rằng Vương Tuấn Khải cứu cậu,đã khiến cậu thốt ra hai chữ:
-Đồng ý!
Khoảng một tiếng sau đó,vẫn là không khí im lặng,sau đó,tên kia trở lại.
-Đem tụi nó mỗi đứa một phòng,bắt khai ra.
Mỗi người bị đưa tới một phòng,bị tra tấn dữ dội,nhưng bản chất bọn cầm tù mê sắc,cảm thấy thương hoa tiếc ngọc,nên đối với Đan Thư,hình phạt tra tấn,nhẹ hơn cậu rất nhiều.