"Vị phụ thân kia sao?" Cố Từ chỉ nhớ rõ nhiên độ trong lòng bàn tay hắn, cùng với tiếng gọi lo lắng trước khi hôn mê, nhưng trước đó, hắn dường như để cho người xử lý cái gì đó.....
Cố Từ cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ được trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Ngài nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại, ngày mai tôi sẽ nói cho ngài biết." Hệ thống vốn còn muốn nói cho cậu một chuyện khác, nhưng thấy sắc mặt Cố Từ thập phần tái nhợt, cũng không đành lòng quấy rầy cậu nghỉ ngơi, liền quyết định ngày mai sẽ nói.
Nó từ trong vòng cổ bay ra, hóa thành mèo con ở bên cạnh Cố Từ, tựa vào gối, một người một hệ thống dựa sát vào nhau.
007 thấy cậu vẫn còn khó chịu như cũ, liền phân một phần tinh thần lực cho cậu, nhưng đáng tiếc như là muối bỏ biển, hầu như không thể xoa dịu tình trạng của Cố Từ.
Cố Từ khẽ nhắm mắt lại, lúc cụp mắt nhìn thấy sợi dây chuyền, cậu thấp giọng nói một câu: "Chìa khóa kia..."
"Chìa khóa kia?" Hệ thống khó hiểu lặp lại lần nữa.
Cố Từ lại bởi vì quá mệt mỏi, đã ngủ thiếp đi.
*
Bên tai hình như có tiếng thì thào truyền đến, có người nhỏ giọng tranh luận gì đó, lại bởi vì thanh âm bị cố ý đè nén, những lời kia nghe không rõ lắm, Cố Từ chỉ nghe ra trong phòng hình như có rất nhiều người.
Cậu đưa tay, vén màn lên, chậm rãi đứng dậy.
Mọi người nghe thấy tiếng động, đều vô thức nhìn về phía Cố Từ, thấy cậu tỉnh lại, nhất thời cả kinh, lập tức có người tiến lên khoác áo khoác lên người cậu, sau đó lại lui về vị trí ban đầu, mọi người đồng loạt hành lễ, đồng thanh nói: "Công tử bình an."
Cố Từ ngước mắt, phía dưới một đám người đang quỳ, các nàng đều mặc quần áo xinh đẹp, trang điểm tinh xảo như hoa, cô gái mà Cố Từ gặp đêm qua cũng quỳ ở giữa."
"Những người này đều là thị nữ của ngài." 007 giải thích, đây chính là tối hôm qua nó muốn nói cho ký chủ một chuyện khác.
Cố Trường Thanh để các nàng ở bên cạnh Cố Từ chính là để hầu hạ cậu, cô gái tên Thu Liên kia tuy đã được gả trên danh nghĩa cho Cố Từ nhưng thân phận của nàng cũng không khác gì những thị nữ này, các thị nữ thấy chướng mắt người đột nhiên xen vào giữa công tử và bọn họ, đừng nói đến việc tôn trọng nàng.
"Các ngươi tranh cãi cái gì?" Cố Từ hỏi bọn họ.
Một người trong số họ lập tức trả lời: "Huynh trưởng của Thu Liên tỷ tỷ đến thăm nàng, chúng nô tỳ khuyên nàng an tâm ra ngoài, nơi này giao cho chúng nô tỳ là được rồi, nhưng Thu Liên tỷ tỷ không nghe, còn hoài nghi rằng chúng nô tỳ sẽ làm hại ngài." Nói xong, nàng ta còn ủy khuất vành mắt đỏ hoe.
Thu Liên quay đầu nhìn bọn họ, nàng sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, tức giận nói: "Ngươi, vừa rồi rõ ràng các ngươi không nói như vậy, hơn nữa ngươi đâu có nhắc tới chuyện đó!" Khi bọn họ vừa tiến vào liền đối với nàng âm dương quái khí, cố gắng đuổi nàng đi, Thu Liên nhận lệnh của giáo chủ phải chiếu cố tốt Cố Từ, đương nhiên sẽ không rời đi như vậy.
"Đây là phân phó của giáo chủ, lúc huynh trưởng ngươi tới cũng đã thông báo cho giáo đường rồi, giáo chủ đặc biệt sắp xếp cho ngươi cùng ca ca ngươi gặp mặt."
Cố Từ nghe các loại thanh âm tranh cãi của đám tiểu cô nương này, không khỏi có chút đau đầu, cậu phất tay ra hiệu bọn họ yên lặng.
"Nếu phụ thân đã phân phó, ngươi liền đến đó đi." Cậu nói với Thu Liên.
Thu Liên vốn có chút do dự, nhưng sau khi cân nhắc một phen, cuối cùng gật đầu, hành lễ với cậu, rồi lui xuống.
Thế giới thứ hai-----
Sau khi Thu Liên rời đi, các thị nữ càng bớt lo lắng, có người mạnh dạn cười hỏi: "Công tử, ngài muốn tắm rửa không?"
Cố Từ nhìn một chút, thị nữ vừa nói hình như chính là người vừa cãi nhau với Thu Liên hơn nữa còn chiếm thế thượng phong.
Cậu gật đầu, lại không tự chủ được ho khan một tiếng, mặt khác đã có người sớm bưng một chén nước tới cho cậu uống, phỏng chừng đã được huấn luyện qua vô số lần.
Cố Từ tùy ý để bọn họ mặc vào y phục rườm rà phúc tạp, nhìn chính mình trong gương đồng sắc mặt so với bạch y có chút tái nhợt, cậu có chút trầm ngâm, thầm nghĩ lát nữa nhất định phải ra ngoài xem bên ngoài rốt cuộc như thế nào, mới có thể xác định chính xác làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ lần này.
- --Dạy một người, khiến hắn trở thành người tốt.
Chuyện này so với đi học và thi đại học khó hơn nhiều.
"Thanh La tỷ tỷ, bữa sáng đến rồi." Một cô nương ước chừng mười bốn mười lăm tuổi mặc quần áo màu hồng nhạt đi tới, phía sau nàng còn đi theo mấy gã sai vặt cùng nha hoàn, trên tay bưng mấy đĩa thức ăn.
Thanh La đưa mắt nhìn, liền sai người bỏ một đĩa đi, "Công tử thân thể không khỏe, cái này dọn đi."
Tiểu nha hoàn gật đầu, đỏ mặt lén nhìn Cố Từ một cái, sau đó mới dẫn theo bọn họ đi xuống.
Cố Từ ăn xong bữa sáng không bao lâu, liền thấy một nam tử mặc thanh y đi vào, trong tay còn cầm theo rương trúc, các thị nữ nhìn thấy, liền hành lễ ân cần nói: "Mục đại phu bình an."
*rương trúc
Cố Từ nhớ lại cái tên mà lúc trước nghe được, thầm nghĩ vị này hẳn là Mục Thu Sinh mục đại phu trong miệng bọn họ, mà hắn dường như bị thương, khi Cố Từ nhìn hắn đi về phía mình, trên người có mùi máu nhàn nhạt, chỉ là thần sắc vẫn như thường, không nhìn ra có gì bất thường.
Mục Thu Sinh nhìn thấy cậu liền nở nụ cười, đầu tiên là đưa tay xoa xoa tóc cậu, sau đó giống như dỗ trẻ con hỏi: "Bữa sáng thế nào, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Không đợi Cố Từ trả lời, Thanh La ở bên cạnh đã khéo léo đáp: "Công tử hôm nay dùng thêm nửa chén cháo hoa, sắc mặt so với hôm qua tốt hơn."
Hôm nay nước da gần như có thể so sánh với tuyết, hơn nữa còn ở trạng thái tốt, Cố Từ không khỏi có chút tò mò tối hôm qua rốt cuộc trông cậu như thế nào, chẳng lẽ so với tuyết đông còn tái nhợt hơn?
Mục Thu Sinh nhìn sắc mặt Cố Từ, suy tư một lát rồi gật đầu, sau đó hắn lấy sợi chỉ vàng ra, vòng quanh cổ tay Cố Từ, tựa hồ là đang bắt mạch, nhưng khi hắn tới gần bên cạnh Cố Từ, lại cực kỳ nhỏ giọng nói một câu: "Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
Cố Từ ngạc nhiên nghiêng đầu, người nọ lại mỉm cười, đưa tay về phía cậu, khẽ nhéo mũi cậu.
Đây là hành động mà chỉ những người rất thân thiết mới làm, giống như hai người anh trai ở thế giới trước, cùng với thân nhân ở thế giới khác.
Cố Từ trong lòng cảm thấy ấm áp, cậu khẽ gật đầu, đúng lúc cậu cũng định ra ngoài một chuyến.
"Mạch vẫn như cũ, thân thể còn yếu, nhưng triệu chứng trước đó đã bắt đầu chậm lại, xem tình trạng sau thế nào, ta sẽ cải thiện phương thuốc." Mục Thu Sinh thu hồi đồ đạc, ngược lại nắm lấy cổ tay Cố Từ.
Một cỗ ấm áp truyền đến, Cố Từ cảm nhận được hắn đang truyền nội lực cho cậu, nghiêm túc nhìn hắn.
"Được rồi." Nói xong, hắn tiến lên, buộc cho Cố Từ một chiếc áo lông cáo, quay sang nói với mấy thị nữ, "Ta muốn dẫn A Từ ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi ở lại chỗ này."
"Chuyện này......." Mọi người lộ vẻ do dự, các nàng nhận lệnh của giáo chủ chiếu cố tốt công tử, nhưng vị Mục đại phu này ở trong giáo hội cũng là người thập phần có địa vị.
"Được rồi, ở trong phòng lâu như vậy sẽ sinh bệnh, các ngươi cũng không cần quá lo lắng như vậy, ta sẽ chiếu cố tốt hắn."
Thanh La đành phải chuyển tầm mắt sang Cố Từ, dù sao cậu mới là chủ tử của mình.
Cố Từ gật đầu, "Vậy các ngươi ở lại trong phòng đi."
*
Lúc Thu Liên đi ra, vừa vặn thấy huynh trưởng nhà mình đứng dưới tàng cây, nghe được động tĩnh thì nhìn nàng, lãnh đạm gật đầu.
Huynh muội bọn họ từ nhỏ đã không thân thiết, hoặc là nói huynh trưởng nàng cùng người nhà không thân cận, huynh trưởng nhìn qua luôn điềm tĩnh, tự chủ, cùng với bạn cùng trang lứa hoàn toàn bất đồng, cha mẹ thay vì coi y là hài tử, không bằng nói coi là đồng bối mà đối đãi, trong nhà có chuyện gì quan trọng cũng cùng y thương nghị.
Hôm nay y tới tìm nàng, ý nghĩ đầu tiên trong lòng Thu Liên chính là nhất định là cha mẹ có gì đó muốn cho nàng, cho nên đặc biệt nhờ ca ca tới.
Quả nhiên, người thanh niên nhìn thấy Thu Liên, liền đưa một cái hộp cho nàng: "Bên trong đều là ngân lượng, nếu người có chuyện gì cần người chạy việc vặt, liền dùng bạc thưởng bọn họ, để bọn họ giúp ngươi."
Thu Liên nhận lấy đồ, thấy trên tay y còn cầm một cây kẹo đường, tưởng là cho mình, nhịn không được hỏi: "Trong tay huynh là gì vậy?"
Thanh niên nhàn nhạt lên tiếng, nhưng cũng không có ý giải thích, thật ra y cũng không biết tại sao mình lại mua thứ này ở ven đường, nhưng khi nhìn thấy, trong lòng đột nhiên có chút muốn mua, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mang cây *kẹo đường tới nơi này.
(*kẹo đường thổi - 糖人: đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn.)
Thu Liên thấy y trầm mặc, liền biết mình đã hiểu lầm, nàng đã nói ca ca xưa nay lãnh đạm như thế nào đột nhiên nghĩ tới việc tặng kẹo đường cho nàng.
Sau khi huynh trưởng Thu Liên nói xong chuyện, liền lẳng lặng nhìn muội muội, hai người lại không nói gì, nửa ngày cũng không nói một câu.
Thu Liên do dự nhìn y, đang muốn nói nếu không có việc gì thì nàng về trước, liền nghe thấy y bỗng nhiên gọi: "Phó Thu Liên, cha mẹ gả ngươi đi Huyền Âm giáo cho người xung hỉ, trong lòng ngươi không có nửa điểm ý niệm cự tuyệt sao?" Huyền Âm giáo chính là tên gọi của Ma giáo.
Phó Thu Liên trong lòng kinh ngạc, về sau chậm rãi lắc đầu, "Nói là thành thân, kỳ thật bất quá là giáo chủ muốn thay công tử tìm một người chiếu cố hắn, huống hồ công tử so với muội còn nhỏ hơn một tuổi, muội chỉ coi hắn là đệ đệ." Hơn nữa nàng nhìn ra được, giáo chủ cũng không quá thích các nàng thân cận với Cố Từ, có lẽ là bởi vì thân thể công tử quá mức suy yếu, nếu làm chuyện quá mức thân mật, sẽ đối với bệnh tình không tốt.
Cho nên thay vì nói là xung hỉ, không bằng nói là hắn tìm cho Cố Từ một người chăm sóc cho cậu.
Thu Liên thấy rõ địa vị của mình, chưa bao giờ ôm ảo tưởng.
Huống chi, Cố Từ nhìn qua thật sự là quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức nàng cảm thấy trong lòng nếu có ý nghĩa xấu gì, đối với công tử mà nói cũng là một loại sỉ nhục.
Thanh niên nhìn nàng, cũng không biết có nên đồng ý với cách nói của nàng hay không, y khẽ nhíu mày, trong lòng đối với cái gọi là "Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối" cũng không đồng ý, lúc trước cha mẹ cũng từng muốn mai mối cho y, nhưng y không đồng ý, y luôn cảm thấy mình đang chờ đợi một người.
Y thường xuyên ở trong mộng mơ thấy một ít chuyện giống như kiếp trước đã trải qua, trong mộng có một thanh âm thập phần trong trẻo sạch sẽ, đang gọi tên y -- "Phó Ngôn".
Tuy rằng y luôn không thấy rõ bộ dáng của người kia, nhưng sâu xa bên trong lại có một loại dự cảm, y tựa hồ vẫn luôn một mực chờ đợi chính là người này.
Những người cùng tuổi với y đều đã thành thân, chỉ có Phó Ngôn vẫn cô đơn một mình, nhưng cha mẹ cũng không dám ép buộc y bất cứ chuyện gì, mặc cho y đi.
Bất quá, nếu bản thân Phó Thu Liên tình nguyện, như vậy y cũng sẽ không ép buộc nàng, gật đầu, liền định cáo từ rời đi.
Chỉ là khi Phó Ngôn xoay người, phía sau tựa hồ có một thanh âm truyền đến, có người hỏi: "Lúc trước phối vị thuốc kia có phải rất đắng hay không?"
Sau đó, y liền nghe thấy một thanh âm cực kỳ quen thuộc cứ như vậy văng vẳng bên tai, thanh âm này từng xuất hiện vô số lần trong mộng của y, giống như trước kia gọi tên y, thanh âm trong trẻo thanh thúy.
"Đúng là có chút." người nọ tựa hồ đang nhớ lại hương vị thuốc, tiếp tục nói, "Lúc uống vào trong miệng rất đắng, nhưng cũng có một chút vị cay."
Thân thể Phó Ngôn nhất thời cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, tất cả suy nghĩ và lý trí trong một khác dường như đều bị xóa sạch, y sững sờ ngây ngẩn tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn.
Đây là lần đầu tiên Phó Thu Liên nhìn thấy bộ dạng này của y, không khỏi hoang mang nhìn y một cái, hiển nhiên có chút khó hiểu vì sao huynh trưởng đột nhiên trở nên thất hồn lạc phách như vậy, nhưng nàng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, rất nhanh liền quay đầu lại, hành lễ với hai người trước mắt, "Công tử, Mục đại phu."
"Công tử?" Phó Ngôn sững sờ một lát, cuối cùng cũng phản ứng lại, lại bị những lời này của nàng làm cho càng mơ hồ.
Cậu chính là vị thiếu chủ kia sao?
Mục Thu Sinh thấy hai người bọn họ, liền nở nụ cười: "Thì ra là Thu Liên cô nương cùng huynh trưởng của nàng, nếu đã như vậy, chúng ta liền không quấy rầy bọn họ."
Cố Từ vẫn còn đang nghỉ về sự tình của Ma giáo, cậu sự định sẽ đi bộ quanh Ma giáo để hiểu rõ tình hình ở đây hơn.
Sau khi nghe bọn họ nói chuyện, lại nghe Mục Thu Sinh nói, liền đồng ý đề nghị của hắn, định rời khỏi nơi này.
Phó Ngôn xoay người, ánh mắt lập tức bắt gặp người trước mặt, chăm chú nhìn Cố Từ, lập tức xác định người vừa nói nhưng lời kia là ai.
Cố Từ im lặng nhìn y, thần sắc bình thường, nhưng 007 lại phát ra thanh âm kinh ngạc: "Phó Ngôn sao lại ở chỗ này?"
Lúc này đến lượt Thu Liên và Mục Thu Sinh trở nên kỳ quái, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt y nhìn về phía Cố Từ, trong lòng lại càng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
"Ta là Phó Ngôn, còn ngươi?" Thanh niên nhìn chằm chằm Cố Từ, lẳng lặng nhìn cậu một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười với cậu, điều này làm cho muội muội Phó gia gần như chưa từng thấy Phó Ngôn cười qua cảm giác hết sức kinh ngạc, mà đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy huynh trưởng chủ động cùng người khác làm quen..