Cố Từ gật đầu nhẹ: "Ừm, tất cả mọi người sẽ khỏe mạnh..." Cậu hi vọng tất cả những người thân bằng hữu của cậu, đều có thể có một tương lai an ổn bình an.
"Nhân tiện" Thấy Cố Từ cuối cùng cũng vui vẻ, Phó Ngôn trong liền vui lên rất nhiều, sau đó nhớ tới vấn đề vừa rồi mình bỏ qua, "Em nói nương nương cho người mời một vị tiên sinh đến, vậy vị tiên sinh kia rời đi khi nào?"
"Lúc ta mười bốn tuổi thì vị ấy rời đi, tiên sinh nói không còn gì có thể dạy ta, sau này có thể tự lo liệu." Cố Từ cẩn thận hồi tưởng, mới trả lời.
Vân tiên sinh trước khi rời đi, ông còn nói với Cố Từ rất nhiều lời khen ngợi, ông vẫn rất thích vị học trò này, vốn dĩ chỉ vì hoàng hậu phân phó mới đến Huyền Âm giáo dạy học cho Cố Từ, dạy cậu đọc sách biết chữ, hiểu lý lẽ, nhưng dần dần, Cố Từ thiên tư thông minh, lại khiến cho vị lão sư này ngày càng thêm nghiêm túc, ông không thể không chân thành hơn khi giảng dạy.
Ông chưa bao giờ gặp qua học trò nào khiến người ta kinh ngạc như vậy, học hỏi càng nhanh, hiểu một suy ra ba, cũng có thể nắm bắt được một mặt khác mà tất nhiều người không thể hiểu được.
Cuối cùng, ông gần như đem tất cả kiến thức học được cả đời dạy cho Cố Từ, sau đó vui vẻ rời đi Huyền Âm giáo, hồi cung hướng chủ tử báo cáo kết quả công tác.
"Mười bốn tuổi..." Phó Ngôn nói thầm, y lớn hơn Cố Từ ba tuổi, năm Cố Từ mười bốn tuổi, Phó Ngôn mười bảy tuổi.
Y gặp vị tiên sinh thần bí đó vào lúc mười bảy tuổi, khi đó Phó Ngôn đã không còn ở lại trường tư thục trong thôn để đi học, trường đó cũng không còn phù hợp với y nữa.
Y liền cầm sách bắt đầu tự học, mỗi ngày đều dưới gốc cây đa đầu thôn học, mà cách đó không xa chính là tiếng đọc sách ở các trường tư thục khác.
Lúc Phó Ngôn đọc "Thượng thư", bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh y, y cũng không biết ông ta đến đây từ khi nào và nghe được bao lâu.
Một lúc sau, người nọ đột nhiên nói: "Sai rồi."
Phó Ngôn không để ý tới ông ta, thái độ của y đối với mọi thứ bên ngoài gần như thờ ơ và xa lánh.
"Câu thứ hai của chương thứ ba, đọc sai rồi." Người nọ lại nói.
Phó Ngôn lúc này mới ngừng lại, mở sách ra xem, quả nhiên là ông ta nói đúng.
Mà người này thế mà cả đoạn văn này ở chương thứ mấy cũng biết, hẳn là ông ta đã thuộc làu làu.
Sau một thời gian ngắn, mỗi lần Phó Ngôn đọc sách, đều gặp người kia ở đó, ông ta bình thường sẽ không lên tiếng, nhưng khi Phó Ngôn đọc sai thì đột nhiên chỉ ra, sau đó liền xem xét bình tĩnh sửa lỗi của y.
Dần dần, Phó ngôn nhận ra rằng, đây là thứ tiên sinh đang dạy mình, liền dứt khoát bái sư.
"Ý của huynh là, vị tiên sinh lúc trước dạy huynh, chính là lão sư của ta?" Cố Từ nghe y nói xong liền hỏi.
Phó Ngôn lại gần Cố Từ một chút, gật đầu cười nói: "Rất có thể, lúc lão sư dạy ta, luôn chán ghét ta vì ngu ngốc, và mỗi lần như vậy, ông ấy không thể không nhắc đến người mà ông ấy rất tán thưởng kia, trong lời nói lại toát ra sự tán thưởng rất lớn.
Ta còn tưởng đó là ông bịa ra lừa ta, dù sao trên đời nào có người nào xuất sắc như vậy, nhưng không ai biết về điều đó."
"Vị học trò trong miệng tiên sinh kia thiên tư thông tuệ, tài hoa tuyệt diễm..." Phó Ngôn vừa hồi tưởng, vừa nhìn Cố Từ, sau đó đưa tay ôm cậu vào trong ngực, cười nói: "Nếu là người khác, ta chắc chắn sẽ không tin.
Nhưng nếu là Cố Từ, hừm, đánh giá này ngược lại thập phần chính xác."
Cố Từ suy nghĩ đến xuất thần, cũng không ý thức được mình lại bị Phó Ngôn ôm, khi định thần lại thì chính mình đã dựa vào lòng Phó Ngôn.
"Huynh..." Cố Từ do dự muốn nói lại thôi.
Phó Ngôn cố ý giả ngốc, tất nhiên là không chịu thả người dễ dàng như vậy, y áp má Cố Từ cười nói: "Cố Từ của chúng ta thật sự giỏi, ta mặc dù lớn hơn em mấy tuổi., nhưng rất nhiều chuyện vẫn không bằng em được.
Nhất là lúc trước tiên sinh đúng là bị ta làm tức giận rất nhiều lần, thậm chí còn muốn thẳng cuốn sách vào đầu ta, để ta có thể nhớ rõ." Bởi vì ông không có nhiều thời gian ở lại nơi này, cho nên liền muốn tận lực dạy Phó Ngôn nhiều thứ.
Mặc dù Vân tiên sinh dạy Phó Ngôn trong thời gian không lâu, chỉ nửa năm liền rời khỏi thôn, nhưng sự thật thì sự hiểu biết của Phó ngôn không bằng cố Từ.
Chỉ là Cố Từ là một trường hợp đặc biệt, tư chất của cậu như vậy chỉ sợ tìm khắp thiên hạ, cũng chưa chắc có thể tìm ra Cố Từ thứ hai, cho nên lão sư của Cố Từ khi dạy y luôn nhịn không được cảm khái, tâm tính như vậy thiên phú như vậy, lại là hài tử của Cố Trường Thanh.
Nếu là sinh ở dòng dõi thư hương hoặc con nhà bách tính bình thường, sau khoa cử nhất định có thể vào triều đình, nổi tiếng khắp thiên hạ sau kỳ thi.
Nhưng thân phận Cố Từ như vậy, lại không thích hợp.
Người nhà cậu hẳn sẽ không yên tâm để cậu vào chốn quan trường, làm việc cho triều đình.
Cũng chính là bởi vì trước mắt Cố Từ, một học trò châu ngọc quý ở phía trước, mà Phó ngôn nhận rằng càng thêm càng không đủ.
Nhưng đó cũng chỉ là so sánh với Cố Từ, nếu Phó Ngôn chỉ là một học trò ngu ngốc, sẽ không khiến Vân tiên sinh nhìn bằng con mắt khác mà nhận y làm đồ đệ.
Cố Từ ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt đối diện của Phó Ngôn, Phó Ngôn dường như đã nhìn cậu thật lâu, trong mắt hiện lên những cảm xúc mà cậu không thể hiểu được.
Cảm xúc của con người dường như rất phức tạp.
Cố Từ yên lặng suy nghĩ, nhưng tầm mắt vẫn không rời đi, vẫn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề.
Ánh mắt hai người đan xen vào nhau, Phó Ngôn chỉ cảm thấy tim mình dường như muốn đập loại lệch nửa nhịp, y gần như muốn đắm chìm trong đôi mắt trong veo xinh đẹp này của Cố Từ, hoàn toàn không nỡ rời đi nửa phần chú ý.
Dù Cố Từ không nói gì hay thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, chỉ cần nhìn nhau như thế này cũng đủ khiến Phó Ngôn không khống chế được.
Thật đúng là muốn ch.ế.t mà.
Phó Ngôn nghĩ thầm vậy, y chậm rãi thở, sau đó đưa tay che mắt Cố Từ.
Cố Từ khó hiểu chớp mắt, lông mi mềm mại quét qua lòng bàn tay Phó Ngôn, y chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó nhẹ nhàng cào qua, tim đập càng lúc càng mãnh liệt.
"Huynh che mắt ta lại làm gì? Ta không nhìn thấy phong cảnh bên ngoài!" Cố Từ nhịn không được kháng nghị.
"Đợi đã," Phó Ngôn kiên nhẫn nói, chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, y đã bị thanh âm trầm thấp rõ ràng của mình làm cho giận mình, y ngẩn người, sau đó tiếp tục hạ thấp giọng nói: "Đợi một lát, ta...."
Y sợ lát nữa nhịn không được sẽ đùa giỡn lưu manh với Cố Từ, càng sợ chính mình sẽ bị Cố Từ coi như lưu manh bi3n thái, trực tiếp bị đuổi ra ngoài.
Cố Từ nghe thấy giọng nói khác với vừa nãy của y, cũng có chút kỳ quái, "Có phải huynh cảm thấy mệt không?"
Giữa các ngón tay để lộ ra một chút ánh sáng, nhưng phần lớn vẫn là bóng tối, Cố Từ cảm thấy đôi tay che mắt mình dường như càng lúc càng nóng, mà hô hấp của Phó Ngôn cũng có chút dồn dập, giống như đang chịu đựng cái gì đó.
"Được rồi." Sau một lúc lâu, Phó Ngôn cuối cùng cũng buông lỏng tay ra.
"Phó Ngôn..." Cố Từ hơi nhíu mày, sau đó vươn tay ra giống như muốn cảm nhận độ ấm trên trán y, nhưng giữa không trung lại bị Phó Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy.
Phó Ngôn nắm lấy tay Cố Từ, đột nhiên mỉm cười với cậu, sau đó liền cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của Cố Từ.
Tay Phó Ngôn rất nóng, nhưng nụ hôn đặt lên tay Cố Từ lại mang theo một tia ấm áp, khác với cảm xúc nóng bỏng kia.
Đôi mắt Cố Từ mở to, kinh ngạc nhìn y.
Phó Ngôn thấy bộ dáng ngây thơ ngơ ngác này của cậu, vừa mềm lòng, lại nhịn không được khẽ thở dài.
Cố Từ bất đắc dĩ nhìn Phó Ngôn đưa đầu ngón tay của cậu ngậm vào trong miệng, cẩn thận li3m li3m, ngón tay hơi ngứa, trong lòng lại không thể tưởng tượng nổi, muốn lập tức rút tay về.
Phó Ngôn thức thời buông ra, cẩn thận dùng khăn tay lau cho Cố Từ.
Phó Ngôn cất khăn tay đi, nhìn Cố Từ, sau đó lại đưa tay xoa đầu Cố Từ, giải thích: "Nếu vừa rồi không che mắt em lại, ta sợ sẽ làm ra chuyện còn quá đáng hơn bây giờ."
Cố Từ hơi nghiêng đầu, né tránh động tác của Phó Ngôn, nghiêm túc nhìn chằm chằm y, sau khi nghe Phó Ngôn nói xong, lại càng trừng mắt nhìn y không nói lời nào.
007 tận mắt chứng kiến tất cả những điều này, thầm nghĩ: Thôi rồi, con của nó lại bị Phó Ngôn chiếm tiện nghi.
Nó hận!
*Tác giả có lời muốn nói: Chuyện quá đáng hơn là chuyện gì?
Phó Ngôn 1: Chỉ là...!Tấn Giang không cho viết, nếu viết sẽ có chuyện QAQ
Phó Ngôn 1: Thành thật mà nói, ta muốn tưởng tượng.
Cố Từ: Vậy huynh cứ tiếp tưởng tượng đi.
Phó Ngôn1: QAQ, QAQ, QAQ
Phó Ngôn 2: QAQ
Này, sao lại có thêm hai Phó Ngôn vậy (Phó Ngôn)
- -----------------------------------------
*Bác nào thường đọc motip truyện "công cắt khúc" như này đọc sẽ hiểu thoi ^^ (tưởng np nhưng là ngụy np:D).