Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 23: Kiểm soát



Phương Nghiên Duy ban đầu cứ nghĩ rằng ngồi chung bàn với Lộ Chấp hẳn là chuyện mệt mỏi hao tâm tổn sức.

Không ngờ rằng Lộ Chấp không những không mách lẻo mà cũng chẳng trừ điểm của cậu, mặc kệ cậu thỏa sức "tự sinh tự diệt" trong các tiết học.

Chỉ có điều là Hà Tuế Tuế đã chuyển xuống hàng ghế sau khiến cho những giờ học của cậu trở nên thiếu đi một người để có thể nói chuyện linh tinh.

"Lộ Thần." Trong giờ ngữ văn Phương Nghiên Duy cảm thấy chán ngán, cậu dùng khuỷu tay khều khều Lộ Chấp ngồi bên cạnh, "Mấy ngày nữa nghỉ lễ rồi, đi chơi không?"

Lộ Chấp cúi đầu viết chú giải cho các đoạn văn cổ, coi lời của Phương Nghiên Duy như gió thoảng bên tai.

Một viên giấy nhỏ bị ném lên cuốn sách Ngữ văn của Lộ Chấp.

Hắn chẳng để ý chỉ gạt nó sang một bên.

Rồi viên giấy thứ hai, thứ ba tiếp tục bị ném tới.

"Phương Nghiên Duy." Thầy giáo đứng trên bục giảng gọi tên, "Đừng làm phiền bạn cùng bàn của em."

Phương Nghiên Duy ngáp dài, rút tay về.

Kế hoạch không thành, cậu liền đổi sang cách khác, viết cho Hà Tuế Tuế một tờ giấy nhỏ để bàn chuyện trưa nay ăn gì.

Cậu vo viên tờ giấy, chuẩn bị ném về phía Hà Tuế Tuế để bắt đầu cuộc trò chuyện thú vị giữa giờ học thì Lộ Chấp bất ngờ lật sách, khiến tờ giấy của cậu bay ngược trở lại.

Phương Nghiên Duy:?

Cậu mở ra, cũng không hy vọng gì nhiều nhưng bất ngờ là trên tờ giấy lại có nét chữ của người thứ hai.

Phương: Nghỉ lễ Thanh Minh đi chơi với tôi nhé.

Lộ: Trường 13 có lễ kỷ niệm Thanh Minh, cậu có tiết mục tham gia.

Phương Nghiên Duy: "Trường cậu tổ chức lễ Thanh Minh?"

Bảo sao không khí trường học cứ âm u thế.

Khoan đã.

Sao tự nhiên học bá lại trả lời tin nhắn của cậu nhỉ!

Cậu thậm chí còn không nhìn thấy Lộ Chấp viết khi nào.

Phương Nghiên Duy ngay lập tức đáp trả bằng một tờ giấy khác.

Phương: lễ ba ngày lận cơ mà.

Lần này cậu nhìn rõ, Lộ Chấp vẫn chăm chú nhìn lên bảng, nhưng tay hắn lại lén lút cử động, có vẻ hơi lúng túng khi trả lời lại.

Cậu cười tới vui vẻ.

Phân tâm trong tiết học đối với Lộ Chấp mà nói có lẽ là một sai lầm lớn rồi.

Lộ: Như thế không đúng, chơi bời lười biếng sẽ làm hỏng chí hướng.

Phương Nghiên Duy: "..."

"Anh Phương." Chuông hết tiết vừa vang lên, Lộ Chấp bị hội học sinh gọi đi, Hà Tuế Tuế liền chạy đến ngay, quấy rối, "Nghỉ lễ ra ngoài chơi chứ?"

"Đi đâu?" Phương Nghiên Duy hỏi.

"Ra biển." Hà Tuế Tuế trả lời, "Thuê lều cắm trại chơi qua đêm."

"Đi!" Phương Nghiên Duy hào hứng đáp.

"Giờ, tiết Sinh học tiếp theo sẽ học trong phòng thí nghiệm, mọi người... đi đến phòng thí nghiệm." Lớp trưởng Từ Chính Nghĩa xuất hiện ở cửa, nhẹ nhàng nhắc nhở mọi người.

Cậu nói chuyện khá văn vẻ, giọng nhỏ nhẹ, chỉ có vài người xung quanh nghe thấy.

Mấy nam sinh trong lớp đang đùa giỡn, ồn ào làm náo động cả phòng học cố tình nói to hơn. Từ Chính Nghĩa gấp đến mức mặt đỏ bừng.

Phương Nghiên Duy đang ngồi trên bàn trò chuyện với Hà Tuế Tuế, liếc nhìn Từ Chính Nghĩa một cái rồi nhảy xuống từ bàn, bước lên phía trước lớp học.

Những nam sinh đang làm ồn lập tức im lặng.

"Làm gì mà ồn vậy? Đi đến phòng thí nghiệm." Cậu nghiêng đầu chỉ về phía cửa.

"Vẫn phải nhờ đến anh Phương!" Hà Tuế Tuế cười toe toét khoác vai Từ Chính Nghĩa, cùng nhau đi về phía phòng thí nghiệm.

Phòng thí nghiệm sinh học sắp xếp chỗ ngồi theo nguyên tắc ai đến trước thì được ngồi trước. Lộ Chấp bị công việc ở Hội học sinh giữ chân một lúc nên cậu bước vào phòng thí nghiệm đúng lúc chuông vào tiết vang lên.

Hắn nghĩ rằng mình sẽ phải ngồi ở những hàng ghế phía sau nhưng không ngờ Phương Nghiên Duy lại đang ngồi ở hàng đầu tiên, giữa trung tâm, cậu đang vẫy tay gọi hắn.

"Bạn cùng bàn mới." Phương Nghiên Duy cười nói, "Ngồi đây đi."

Lộ Chấp đặt sách lên bàn thí nghiệm rồi ngồi xuống. Phòng thí nghiệm sinh học của trường Lộ Ngữ có mỗi hai người một chiếc kính hiển vi, cậu và Phương Nghiên Duy ngồi cùng một bàn, vừa vặn dùng chung thiết bị.

"Lộ Thần, anh Phương đối với cậu có phải là thực sự tốt không?" Phương Nghiên Duy hỏi.

Để giúp bông hoa trắng nhỏ được chỗ ngồi tốt ở hàng đầu, cậu đã không nói thêm lời nào với Hà Tuế Tuế trên đường đi mà chạy thẳng lên tầng năm.

Tiết trời chuyển từ xuân sang hè, thời tiết dần ấm lên, gò má và cổ của Phương Nghiên Duy hơi nóng, làn da trắng mịn của cậu ửng hồng trông như một quả đào mềm, chỉ cần chạm nhẹ là có thể tiết ra nước ngọt.

"Ừm." Lộ Chấp gật nhẹ đầu, giọng điệu không còn lạnh lùng như thường ngày, "Cảm ơn anh Phương."

Lời cảm ơn này khiến tâm trạng Phương Nghiên Duy phấn khởi cả buổi học.

Có công mài sắt có ngày nên kim.

Chỉ cần nhẫn nại, tảng băng lớn cũng có thể bị tan chảy.

Những gì ghi trong "bí kíp" không sai chút nào: muốn làm người khác vui, gãi đúng chỗ ngứa là được.

Phương Nghiên Duy dần dần nắm được cách "kiểm soát" Lộ Chấp.

"Nhìn này." Lộ Chấp bất chợt lên tiếng.

"Nhìn gì?" Phương Nghiên Duy hỏi.

"Kính hiển vi." Lộ Chấp đáp, "Đến lượt cậu rồi."

Phương Nghiên Duy định nói mình là học sinh dốt, chắc chỉ xem cho vui thôi.

Nhưng Lộ Chấp đã nắm lấy cổ tay phải của cậu, giúp cậu điều chỉnh tư thế quan sát.

"Tay phải giữ tay cầm kính, tay trái đỡ đế kính." Lộ Chấp nghiêm túc chỉ dẫn.

Phương Nghiên Duy không thể từ chối được nữa.

Vậy thì học chút đi vậy.

Mùi hương từ người học bá rất sạch sẽ, Phương Nghiên Duy vừa ngắm nhìn khuôn mặt lạnh lùng như tượng tạc của Lộ Chấp vừa để mặc hắn điều chỉnh mình.

"Đầu đừng cúi thấp quá." Bàn tay của Lộ Chấp đặt nhẹ lên sau cổ cậu.

Cảm giác ấm áp từ phía sau cổ khiến cậu dễ chịu đến mức gần như nhắm nghiền mắt.

"Được rồi, nhìn đi." Lộ Chấp nói.

Giọng nói đó, trầm ấm và có chút từ tính vang lên bên tai, khiến Phương Nghiên Duy cảm thấy một sự rung động nhẹ trong lồng ngực.

Chưa kịp cảm nhận kĩ, Phương Nghiên Duy đã bị thứ trước mắt thu hút.

"Cậu làm tốt lắm." Lộ Chấp khen.

Má và cổ Phương Nghiên Duy nóng bừng.

Rõ ràng giọng điệu của học bá rất lạnh nhạt, khen người cứ như đang đọc thuộc lòng bài học, vậy mà cậu lại muốn được nghe thêm một lần nữa.

Tan học, Phương Nghiên Duy mới phát hiện Phương Gia Di đã gọi cho cậu hai cuộc điện thoại.

Cả tiết học cậu quên luôn việc kiểm tra điện thoại.

"Lại tính sai múi giờ rồi." Phương Gia Di nói, "Vừa nãy con đang học đúng không."

"Chứ sao nữa?" Phương Nghiên Duy dựa lưng vào tường ngoài phòng thí nghiệm, "Con trai cô đang chăm chú nghe giảng đây."

"Ngủ mấy giấc rồi mà còn bốc phét thế?" Phương Gia Di không tin, "Mẹ hỏi này, con với Lộ Chấp hòa hợp được chưa?"

"Con là đang hẹn hò với cậu ấy à? Sao còn phải hỏi tiến độ?" Phương Nghiên Duy cười khẩy.

"Mẹ chỉ lo mày bắt nạt người ta thôi." Phương Gia Di cười mắng, "Dì Ôn Nhã nói Lộ Chấp có tính cách rất tốt."

Đúng là rất tốt.

Phương Nghiên Duy quay đầu nhìn vào phòng thí nghiệm, tất cả học sinh lớp một đã rời đi chỉ còn Lộ Chấp đang giúp thầy giáo kiểm tra từng thiết bị, chuyên chú lại nghiêm túc.

"Nếu như con có thể quen cậu ấy sớm hơn thì tốt rồi." Phương Nghiên Duy nói khẽ.

Biết đâu cậu cũng sẽ trở thành một học sinh ngoan, gần gũi với Lộ Chấp hơn.

***

Buổi biểu diễn mời của Trường Thập Tam diễn ra vào buổi tối, lần này Phương Nghiên Duy không cố kéo Lộ Chấp đi cùng.

Cậu đoán rằng Lộ Chấp không thích trường Thập Tam, hơn nữa hình ảnh cái động Bàn tơ lần trước vẫn còn in sâu trong trí nhớ cậu.

"Cậu ổn không?" Lộ Chấp ngồi trước bàn học, hỏi cậu.

"Sao lại không ổn chứ." Phương Nghiên Duy đáp.

Trường đó đúng là có chút quái dị, nhưng cậu cũng đã từng tham gia vài trận ẩu đả, cũng coi như đã "thấy đời" đi.

Nếu không ổn, cậu sẽ dùng cây đàn tì bà đập thẳng vào đầu kẻ gây rối.

"Ừ." Lộ Chấp không quay đầu lại.

Phương Nghiên Duy mang theo hộp đựng đàn xuống lầu, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hơi thất vọng.

Cậu thật sự... dính chặt lấy học sinh giỏi lâu đến mức bắt đầu cảm thấy ỷ lại rồi sao?

Chắc không đến mức đó đâu nhỉ.

Thời tiết hôm nay khá tốt, nhưng cổng trường Trường 13 trông càng đổ nát hơn lần trước, chữ "Ba" trong tên trường đã rơi mất một nửa, lủng lẳng giữa không trung, đèn đường nhấp nháy chập chờn.

Đây thật sự là lễ kỷ niệm trường à?

Cậu men theo con đường mà mình nhớ từ lần trước, trên đường gặp một người có mái tóc vàng trông rất quen.

"Bạn học." Tóc vàng nói giọng ồm ồm, "Đi biểu diễn hả?"

"Tôi có gặp cậu ở đâu rồi đúng không?" Phương Nghiên Duy hỏi.

Đá vào mông tôi thì có. Tóc vàng thầm nghĩ.

"Mặt tôi đại trà lắm." Tóc vàng đáp, "Thầy hiệu trưởng bảo tôi đến đón cậu, để tôi đưa cậu đến hội trường."

"Được." Phương Nghiên Duy nói.

Không hiểu sao, hôm nay trên đường đi cậu chẳng gặp mấy người bạn học có vẻ mặt dữ tợn.

Chỉ có một hòn đá lăn không biết từ đâu đến va vào giày cậu, chẳng có gì bất thường xảy ra.

Những người bạn học đi ngược lại phía cậu trên mặt bầm dập nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười, phảng phất còn trông... rất thân thiện!

Có vẻ như quê hương của Lộ Chấp không tệ như cậu tưởng.

Lần trước có lẽ là do cách tiếp cận không đúng.

Phải chăng cậu vừa bước vào "thế giới bên trong"?

"Phương... Nghiên Duy?" Tóc vàng gọi cậu.

"Sao cậu biết tên tôi?"

"À... trong danh sách biểu diễn có tên cậu." Tóc vàng gãi mũi, "Ngồi bên này."

Phương Nghiên Duy được tóc vàng dẫn vào, ngồi ngay hàng ghế đầu của hội trường. Nửa hội trường, các giáo viên đều quay lại nhìn cậu.

"Tôi đi chút rồi quay lại." Tóc vàng đưa cậu một chai nước khoáng, cơ bắp trên cánh tay lộ rõ.

Phương Nghiên Duy nghĩ thầm, cậu có thể đi luôn cũng được.

Phần biểu diễn của cậu là tiết mục áp chót nên cậu ngồi yên ở hàng ghế đầu chờ đợi.

Trong nhóm chat:

[Kim cương A]: [Video], hahahaha, chương trình của trường 13 cũng thú vị phết.

[Kim cương A]: Giáo viên của các cậu còn diễn tấu hài, tôi quay lại cả buổi cho cậu xem rồi.

[Kim cương A]: Có một đàn chị tóc hồng xinh đẹp đưa tôi đồ ăn vặt. [Ảnh]

Lộ Chấp: Không được ăn đồ người lạ cho.

[Kim cương A]: Mọt sách, cậu như vậy là cổ hủ đó?

Cậu do dự một chút vẫn đặt đồ ăn vặt lên bàn bên cạnh, không động đến nữa.

***

Ở hậu trường hội trường trường Thập Tam.

Tóc vàng đang nắm cổ áo của một nam sinh, vung tay đấm thẳng vào mặt cậu ta.

"Tao bảo mày cười thân thiện chút mà mày dám ném đá vào người của anh Lộ?" Tóc vàng nói, "Mày muốn chết à?"

Tóc vàng ném kẻ run rẩy xuống đất, quay sang cô gái tóc hồng đi theo nói với giọng đầy đe dọa: "Đi, dọn dẹp tiếp đứa khác."

Trong khi đó, Phương Nghiên Duy tiếp tục trêu chọc Lộ Chấp qua tin nhắn.

[Kim cương A]: À đúng rồi, vừa nãy tôi gặp một người tóc vàng siêu thân thiện.

[Kim cương A]: Trường Thập Tam của cậu cũng có người tốt đấy chứ.

Lời của tác giả:

Phương Nghiên Duy tự nhủ: Cứ kiên nhẫn, băng lớn cũng có thể tan chảy, anh Chấp sẽ sớm cười với tôi thôi.

Anh Chấp thầm đáp: Đúng đúng, cứ  tiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.