Diệp Hành bỗng nhiên mở miệng: “Anh vì sao không nói lời nào.”
“Đối với cậu vô ngữ.” Đường Minh Hề khắc chế xúc động trợn trắng mắt của chính mình: “Cậu nấu cơm chắc cũng không cần bỏ dầu đâu.”
Diệp Hành tựa hồ không hiểu câu nói này cho lắm,: “Có ý tứ gì?”
Được rồi, nam chủ vẫn là người của ba năm trước đây, hoàn toàn không có mùi vị tiến bộ nào:)
Hoàn toàn không có biện pháp bắt kịp thời đại cùng người trẻ tuổi, đến cả câu nói ấy cũng đều không kịp.
Diệp Hành thật sự sinh sau 90 sao?!
Đường Minh Hề vì điều này mà té xỉu.
“Tôi nói cậu dầu đó*.”
*Nói rằng người khác nhiều dầu có nghĩa là người này rất bóng bẩy, gian xảo và khôn ngoan. Họ luôn có kinh nghiệm, khéo léo và sẽ không bị thua lỗ khi làm mọi việc.
“Dầu?”
“Chính là thổ *!” Đường Minh Hề không chút khách khí.
“ Thổ?”
*土: ngoại trừ có nghĩa là thổ, đất còn muốn ám chỉ một người không thời thượng, không bắt kịp thời đại, quê mùa.
“Nói chuyện thổ.” Đường Minh Hề ha hả nói: “Ngay cả lời âu yếm cũng thổ.”
Diệp Hành ngậm miệng lại không nói câu nào.
Qua một lát, hắn không chút để ý nói: “Không có người dạy tôi, tôi đương nhiên sẽ không nói.”
Đường Minh Hề:……
“Không bằng Đường lão sư chỉ đạo tôi một chút đi?”
Ai phải nói lời âu yếm với cậu thế, cẩu nam nhân!!
Đường Minh Hề phát hiện, ba năm, cậu cùng Diệp Tiểu Hành tranh cãi, vẫn là không thể thắng được hắn.
“Cậu là một tuyển thủ trong cuộc tranh cãi biện luận của phu thê sao:) ”
“Đúng vậy. Tôi còn tưởng rằng anh đã không muốn thừa nhận danh phận của tôi rồi chứ.”
Diệp Hành đột nhiên bắt được trọng điểm, chốt hạ: “Tôi đây xem như vẫn còn danh phận đứng đắn vậy.”
……
……
A a a a a!!!
Vì cái gì bản thân lại tự mình nhảy vào bên trong cái bẫy này thế?!!
Đường Minh Hề ngàn lần không nghĩ tới cậu cùng Diệp Hành lại vòng tới vòng lui ở cái đề tài quỷ dị này, cuối cùng vòng về cái đề tài làm cho cậu vô cùng xấu hổ ấy.
Cậu lập tức muốn tìm lý do trốn chạy, kết quả giây tiếp theo, cửa của phòng bệnh đột nhiên bị gõ vang.
Thời điểm Diệp Hành nằm viện, ngoài cửa đã có bảo tiêu đứng đợi sẵn.
Người gõ cửa nếu không phải là bác sĩ thì chính là Hà Văn Phương.
Đường Minh Hề đã hoàn toàn từ bỏ bản thân, nếu Diệp Hành đã biết cậu rồi thì khẳng định, tên chó săn đắc lực Hà Văn Phương kia của hắn hơn phân nửa cũng biết tình huống của cậu.
Nhưng điều ngạc nhiên đó là, người tiến vào không phải bác sĩ, cũng không phải Hà Văn Phương, mà là hai vị cảnh sát.
Trong tầm mắt nghi hoặc của Đường Minh Hề, hai vị cảnh sát đã giải thích lý do vì sao bản thân lại tới đây.
Nguyên lai là muốn cùng hai người bị hại Đường Minh Hề cùng Diệp Hành làm cái công tác điều tra.
Đường Minh Hề không phải người cuối cùng bị theo dõi, căn cứ theo lời của cảnh sát, gần đây tổng cộng đã có 6 trường hợp cũng rơi vào tình trạng tương tự.
Thậm chí còn có một vụ cưỡng gian không thành, nghi phạm đến bây giờ vẫn chưa bị bắt.
Đường Minh Hề tuy rằng tính tình kiêu căng, nhưng về phương diện đạo nghĩa phối hợp với cảnh sát nhân dân thì không thể chối từ.
Cơ bản hỏi cái gì thì đáp cái đó, không cần phải khách khí.
Điều này khiến cho trong lòng của hai vị cảnh sát nhân dân đều nhẹ nhàng thở ra.
Trước khi đến đây, phía trên đã nhắc nhở qua bọn họ, người cần lấy khẩu cung lần này không phải là nhân vật nhỏ bé nào, mà chính là chủ tịch Kinh Vũ cùng lão bà của hắn.
Đối phương nếu xuất hiện tình huống không phối hợp, thì hãy tận lực nhẫn nhịn một chút.
Kết quả không ngờ được, vị tổng tài phu nhân này còn rất bình dị gần gũi?!
Đường Minh Hề lấy xong khẩu cung, chần chờ hỏi một câu: “Đại khái khi nào có thể bắt được tên đó?”
Viên cảnh sát cho biết: “Chúng tôi cũng muốn bắt được càng sớm càng tốt, gần nhất đã thành lập một tổ chuyên môn nhỏ chuyên phụ trách sự việc này. Tuy nhiên, bởi vì anh đã cùng nghi phạm tiếp xúc qua, cho nên không bài trừ nghi phạm đối với anh có dã tâm trả đũa, buổi tối trong vòng mấy ngày nay xin hãy tận lực không cần ra khỏi cửa.”
Hắn dừng một chút, nói: “Dựa vào diện mạo của anh, quả thật sẽ có điểm nguy hiểm. Lần này nếu không phải lão công của anh kịp thời đuổi tới, nói không chừng chắn chắn có chuyện.”
Đường Minh Hề:……
Cậu thoạt nhìn thật sự yếu đuối mong manh như vậy sao?!
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, tình huống lúc ấy cực kỳ nguy cấp, nếu không phải Diệp Hành kịp thời đuổi tới, nói không chừng cậu thật sự đã chết rồi.
Tưởng tượng đến đây, cảm giác áy náy trong lòng Đường Minh Hề lần lượt ngóc đầu trở lại.
Sau khi cảnh sát nhân dân chấm dứt điều tra liền trở về, trong phòng bệnh lại chỉ còn lại hai người.
Đường Minh Hề rầu rĩ mở miệng: “Miệng vết thương của cậu thế nào?”
“Tôi là siêu nhân sao.” Diệp Hành cười nhạo: “Tối hôm qua bị thương, hôm nay đã khỏe rồi?”
Đường Minh Hề cũng cảm thấy bản thân không nói nên lời khi hỏi câu này.
Lại thay đổi câu hỏi khác: “Vậy cậu còn đau không.”
Diệp Hành trong lòng căng thẳng, làm bộ không thèm để ý nói: “Tôi đau thì cũng biết làm sao bây giờ?”
Hắn nói xong, ánh mắt liền dừng trên gương mặt dễ gây chuyện thị phi này của Đường Minh Hề, không biết cậu lớn lên như thế nào, mỗi một tấc đều hợp với tâm ý của hắn.
Đường Minh Hề “Ừm” một tiếng: “Tôi tùy tiện hỏi thôi. Cậu đau thì hãy cố gắng nhẫn nhịn đi, tôi cũng không có cách nào có thể giúp được cậu.”
“……”
Tuy rằng ngoài miệng bảo Diệp Hành cố gắng nhẫn nhịn, nhưng thân thể của Đường Minh Hề vẫn không tự chủ được lấy ra di động tra Baidu:
Miệng vết thương sau khi khâu cần chú ý điều gì?
Cậu đùa nghịch di động đến mức vô cùng chuyên chú, không chú ý tới tầm mắt của Diệp Hành cơ hồ như có chút mê luyến đang dừng trên gương mặt cậu.
Đường Minh Hề cảm thấy sau khi tương ngộ một cách xấu hổ như vậy, Diệp Hành so với ba năm trước đây, dường như phá lệ thích nhìn cậu.
Nhưng cậu Đường nhị công tử lớn lên đẹp trai như vậy, thử hỏi ai không muốn nhìn cậu chứ?
Chính bản thân cậu còn thích tự ngắm mình trong gương nữa là:)
Nhưng Đường Minh Hề không hề phát hiện, Diệp Hành đối với thái độ của cậu, có thể được gọi là một nỗi ám ảnh chấp nhất.
Ẩn mình dưới vẻ ngủ say băng sơn, ánh mắt của hắn một tấc lại một tấc du tẩu, thậm chí còn cố đếm từng sợi lông mi của cậu.
“Đường Minh Hề.”
“Hử.”
Lúc Đường Minh Hề tra Baidu, thái độ đối với Diệp Hành thập phần có lệ.
“Vẫn luôn quên nói, tôi thay cho Diệp Nguyệt cảm ơn anh.”
Đầu ngón tay của cậu ngừng lại.
“Không cần đâu.” Đường Minh Hề đầu cũng không nâng, “Tôi không phải bởi vì cậu nên mới hiến dâng cốt tủy. Nếu đổi thành bất kỳ người nào khác, tôi đều sẽ quyên tặng như bình thường thôi.”
Diệp Hành trầm mặc.
“Cậu đừng tự luyến nữa.” Đường Minh Hề nhịn không được mở miệng: “Tôi đây là biểu hiện của trách nhiệm ý thức xã hội cùng tinh thần chủ nghĩa nhân đạo.”
“Vậy anh có thể hay không ——”
Đường Minh Hề trở nên cảnh giác.
Sau đó nghe được ngữ khí của Diệp Hành có chứa một chút bất đắc dĩ mở miệng: “Đối với tôi cũng thể hiện một chút ý thức trách nhiệm, hoặc là tinh thần chủ nghĩa nhân đạo đi.”
“Dùng chủ nghĩa nhân đạo hủy diệt cậu sao?” Đường Minh Hề ha hả một tiếng.
Diệp Hành cười nhạo, biết Đường Minh Hề đang cố gắng xoay chuyển chủ đề.
Trước khi Đường Minh Hề đi, quả nhiên đã thể hiện chủ nghĩa tinh thần một phen.
Đem những việc cần chú ý vừa tra được ở trên Baidu từng cái từng cái một viết lên giấy, sau đó dùng điều khiển điều hòa từ xa của phòng bệnh đè xuống.
“Những việc cần chú ý đều ghi hết trên đó, nhớ rõ đừng để miệng vết thương dính nước.”
Diệp Hành giương mắt xem cậu: “Thế thì việc tắm rửa của tôi phải làm sao bây giờ?”
Đường Minh Hề không thể hiểu được: “Kinh Vũ hiện tại đã phá sản đến nỗi không thuê được người chăm sóc nào hay sao?”
“……”
“Đường Minh Hề.”
Diệp Hành kêu xong một câu này, trong phòng nhất thời im lặng một lát.
Đường Minh Hề không nhìn hắn, cũng không xoay người.
“Anh có đến nữa không.”
“Tùy tình huống.”
Tùy tình huống = tuyệt đối không tới.
Diệp Hành cũng nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu, nhưng vẫn chưa muốn từ bỏ ý định: “Tôi có thể thêm WeChat của anh không, hoặc là số di động.”
Đường Minh Hề nhìn về phía bảo tiêu ngoài cửa, cảm giác nếu chính mình hiện tại không đem WeChat cùng số di động đưa cho Diệp Hành, phỏng chừng cậu sẽ không ra được cái cửa này.
Thôi, cũng chỉ là thêm cái WeChat thôi mà!
Hơn nữa sau đó về nhà xóa bỏ block không phải là ổn rồi sao:)
Huống hồ cứ xem như cậu cự tuyệt thì có thể như nào chứ?
Diệp Hành đã tìm được cậu, Đường Minh Hề thậm chí còn dám cam đoan, chỉ cần cậu đi khỏi cái cửa này, liền có bảy tám cái bảo tiêu mỗi ngày đều âm thầm giám thị cậu.
Đường Minh Hề thật sự rất mệt mỏi.
Ba năm trước đây nỗ lực chạy trốn, kết quả vẫn chỉ có như vậy.
Bất chấp tất cả đi.
Ít nhất nhìn qua Diệp Hành của hiện tại, hình như cũng không phải muốn tánh mạng cậu cho lắm (.)
Sau khi đem số WeChat cùng số di động đều đưa cho Diệp Hành, Đường Minh Hề được ra khỏi bệnh viện.
Vừa mới đi đến cửa, Diệp Hành đã truyền đến tin tức tới đây.
Diệp Hành: 【 Tài xế đang ở cửa chờ anh. 】
Diệp Hành: 【Đừng đi taxi, không an toàn đâu. 】
Cậu được làm từ pha lê sao? Đi taxi thì có cái gì không an toàn?
Đường Minh Hề giận dỗi muốn bắt taxi, nhưng khi mới vừa bước ra bệnh viện, nhìn thấy trong phần mềm gọi xe có hơn 50 người xếp hàng.
…… Ha, thực ra ngồi xe chuyên dùng cũng không có gì là không tốt.
Đường Minh Hề đành khuất phục trước mùi tiền của chủ nghĩa tư bản T.T.
Không thể không nói, nhiều năm trôi qua một lần nữa ngồi trên chiếc siêu xe giá trị hơn một ngàn vạn, Đường Minh Hề lúc này mới có một loại cảm giác bản thân vẫn đang còn sống.
Tài xế cũng rất thức thời không hề hỏi nhiều, Đường Minh Hề mở miệng nói ra địa chỉ cho Lý Hiểu Vi, tiếp theo liền nghịch nghịch di động.
Đầu ngón tay rơi trên giao diện nói chuyện phiếm cùng Diệp Hành.
Đường Minh Hề click mở vòng bạn bè của Diệp Hành, mấy năm nay hắn dường như không đăng bất kỳ tin tức nào trên vòng bạn bè, quả nhiên là một người nhàm chán vô cùng.
Chân dung cũng là chỗ trống nhàm chán, tên cũng là tên thật nhàm chán.
Thoạt nhìn cũng không giống như đang dùng WeChat, Đường Minh Hề nhớ rõ Diệp Hành chưa bao giờ dùng WeChat để nói chuyện phiếm.
Quay lại giao diện nói chuyện phiếm, “Phó Nghênh các tiểu tiên nữ” đàn đã lướt được vài trăm bài.
Hai người Lý Hiểu Vi cùng Tiểu Cầm tại thời gian làm việc lại dám câu cá đến vô cùng càn rỡ, trao đổi với nhau về tin bát quái mới nhất trong giới giải trí.
Đường Minh Hề tùy tiện quét lướt qua vài đề tài liền cảm thấy không hề hứng thú, hoàn toàn không muốn tham dự vào cuộc nói chuyện phiếm kia.
Sau khi rời khỏi giao diện trò chuyện nhóm, lại một đổi mới một lần nữa, phát hiện Diệp Hành vừa đổi chân dung.
?
Đường Minh Hề sửng sốt, click mở chân dung vừa thấy của Diệp Hành, đó là ảnh tự chụp của cậu!
Đó vẫn là bức ảnh tự sướng được chụp cách đây 3 năm trước, đến bản thân Đường Minh Hề còn nhớ không nổi cậu khi nào đã chụp bức ảnh này.
Respect, hơn nữa bức ảnh chụp này cực kỳ xấu, được chứ?
Chọn cái gì không chọn lại chọn cái ảnh xấu đấy làm gì?
Thẩm mỹ của cẩu nam chủ ba năm rồi mà vẫn không biến đổi chút nào sao?!
Cậu lập tức kéo ra giao diện nói chuyện phiếm cùng Diệp Hành.
Nổi giận đùng đùng đánh chữ, cực kỳ uy hiếp, nếu có thanh âm, hẳn sẽ nghe được ra ngữ khí nghiến răng nghiến lợi.
Đường Minh Hề: 【 Cậu có phải cảm thấy lão bà của chính mình rất nhiều hay không, cho nên mất đi một người cũng chẳng liên quan? 】
Bên kia trầm mặc trong chốc lát.
Khung chat mặt trên vẫn luôn hiển thị rằng có người đang nhập chữ.
Qua một lát, Diệp Hành đã phát một tràng giọng nói lại đây.
Đường Minh Hề nhấn xem, thanh âm thanh lãnh trầm thấp của nam nhân ở bên trong xe vang lên, làm như có chút ủy khuất: “Tôi không có tấm ảnh nào khác của anh, trong di động chỉ có duy nhất một tấm này, bằng không anh hiện tại tự chụp một tấm gửi cho tôi được không?”
……
……
Cái quỷ gì thế, thẳng nam lên tiếng ư?!
Đường Minh Hề giữa mày nhảy dựng.
Hiện tại bản thân tự chụp một tấm cho hắn?
Bị bệnh thần kinh gì vậy?!
Đường Minh Hề dùng sức mà ấm vào hai mươi sáu chữ trên phím: 【 Vậy thì đừng dùng ảnh tự chụp của tôi làm ảnh đại diện:) 】
【 Không được. 】
【Tôi có một người vợ xinh đẹp như vậy, khó có thể không khoe khoang. 】
……
……
Đường Minh Hề không còn gì để nói.
Huyết áp thẳng tắp mà tăng vọt.
Cậu lập tức tắt đi di động, bình phục tâm tình, lười đến mức không thèm đọc câu trả lời của Diệp Hành.
Tới buổi tối, sau khi ăn cơm chiều, Đường Minh Hề và Lý Hiểu Vi cùng nhau nằm ở trên sô pha xem TV.
Di động ong ong chấn động một tiếng.
Đường Minh Hề nghiêng đầu thấy, Diệp Hành lại phát tin tức tới cho cậu.
Kinh Vũ chuẩn bị đóng cửa rồi à?
Tổng tài suốt ngày nhàn rỗi như vậy sao, mỗi ngày đều có thời gian phát WeChat quấy rầy người khác?!
Đường Minh Hề không biết thế nào, làm trò trước mặt Lý Hiểu Vi, cầm lấy di động xem tin tức của Diệp Hành, không biết vì sao có chút chột dạ.
Cậu liếc liếc mắt đến Lý Hiểu Vi một cái, đối phương đang xem phim hết sức chăm chú, vì thế mới click mở tin tức.
Diệp Hành đã gửi cho cậu đã một tấm hình.
Cái được chụp chính là miệng vết thương trên bụng của chính mình.
Đã được thay băng gạc, quấn lại vài vòng, nhưng vẫn có chút máu bị thấm ra.
So với miệng vết thương, thứ càng hấp dẫn tầm mắt của người khác hơn chính là khối cơ bụng bao trùm một tầng hơi mỏng, tràn ngập mỹ cảm cùng lực lượng.
Tin nhắn tiếp theo nhảy tới.
【 Khôi phục cũng rất tốt. 】
【 Chỉ là có điểm đau. 】
Đường Minh Hề: 【……】
【 Cậu có thể chụp xuống bên dưới một chút, sao không trực tiếp cởi quần rồi chụp gửi qua đây:) 】
Xem mắt của cậu bị mù sao?
Giả vờ cái gì chứ:)
Rõ ràng là chụp miệng vết thương, trên thực tế lại đang khoe ra cơ bụng QvQ!!
Quá xem thường người khác rồi cẩu nam chủ, ai mà không có mấy khối cơ bụng chứ?!
Sau khi Đường Minh Hề châm chọc mỉa mai một phen, không nghĩ tới Diệp Hành sẽ đáp lại cậu một câu.
【 Cũng không phải không được. 】
【……】
Đường Minh Hề mặt vô biểu tình mà đem biệt hiệu của Diệp Hành đổi thành sắc tình nam chủ.
“Anh nói chuyện phiếm với ai vậy?”
Vừa ngẩng đầu, Đường Minh Hề liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Lý Hiểu Vi.
Sợ tới mức tay cậu run lên, di động rơi xuống đầu gối, màn hình vẫn còn sáng, hiện ra giao diện nói chuyện phiếm của cậu cùng Diệp Hành.
Biệt hiệu là sắc tình nam chủ.
Tin tức mới nhất là bức ảnh chụp cơ bụng bị thương của Diệp Hành.
……
……
Lý Hiểu Vi chấn kinh rồi.
“Bảo bối, anh…… làm thế này cũng quá bạo ngược rồi?”
Nhân phẩm của Đường Minh Hề hướng tới một phương hướng quỷ dị một đường chạy như điên.
“Đây là một vị bằng hữu của tôi, nói giỡn mà thôi.”
Cậu ý đồ muốn cứu lại một chút hình tượng của chính mình, cũng may Lý Hiểu Vi không hề hỏi nhiều.
Đường Minh Hề trực tiếp đem khung chat của Diệp Hành xóa bỏ, chặn tin nhắn của hắn đi.
Ở trong nhà của Lý Hiểu Vi ở hai ngày, Đường Minh Hề bắt đầu xem phòng trên ứng dụng di động.
Ngày đó cảnh sát nói không sai, trước khi bắt được tên biến thái theo dõi điên cuồng kia, rất có thể bản thân cậu sẽ lọt bị hắn trả đũa.
Tiểu khu ban đầu khẳng định là không thể tiếp tục sống nữa, hơn hết Đường Minh Hề cũng không muốn mình ở tại trong nhà của Lý Hiểu Vi, tránh gây thêm phiền toái cho cô, mấy ngày nay vẫn luôn ở trên mạng xem phòng.
Vào cuối Tháng 10 ở Vân Kinh, việc tìm phòng cũng khá gian nan, nơi nơi đều đã bị sinh viên đại học thuê hết.
Đường Minh Hề lại không thích ở ghép phòng với người khác, vì vậy đã chần chừ kéo dài một tuần mà việc thuê nhà cũng chẳng hề tiến triển.
Hơn nữa cậu đã không có quần áo để tắm rửa, Đường Minh Hề không thể không về nhà một chuyến.
Có thể là do đã trải qua một lần bị theo dõi, Đường Minh Hề lúc này đi vào tiểu khu cực kỳ cảnh giác, mắt trái đột nhiên nhảy dựng lên một cách khó hiểu.
Phía sau không biết từ khi nào có một chiếc Bentley không nhanh không chậm đi theo cậu, Đường Minh Hề tăng nhanh tốc độ, tốc độ của Bentley cũng nhanh hơn.
Hiển nhiên là đang hướng về phía cậu.
Chuông cảnh báo trong lòng Đường Minh Hề ngân vang, một bên nghĩ chính mình cũng xui xẻo như vậy chứ, một bên càng đi càng nhanh.
Trái tim cậu bang bang đập mạnh, lập tức đi vào bên trong cầu thang.
Bentley cuối cùng cũng dừng lại bên cây ô liu ở tầng dưới, Đường Minh Hề đứng ở giữa hành lang ngó xuống xem xét, tiện tay tìm được một cây lau nhà.
Ngay khi cầm nó trên tay, nam nhân bước ra từ Bentley liền đẩy ra cửa hành lang.
Đường Minh Hề ngừng thở, vừa thấy, động tác sửng sốt.
Diệp Hành hơi hơi kinh ngạc nhìn Đường Minh Hề nắm chặt cây lau nhà, qua một lát, trong mắt có chút chế nhạo.
Đường Minh Hề ngàn lần không nghĩ tới nam nhân đi từ trên xe Bentley xuống thế mà lại là Diệp Hành, giờ phút này bộ dáng như lâm đại địch của mình bị đối phương vừa vặn nhìn thấy, xấu hổ bấu chặt ngón chân.
Trong sự trầm mặc đến hít thở không thông, Diệp Hành cố tình mở miệng đánh giá một câu: “Cảnh giác không tồi.”
Đường Minh Hề mặt vô biểu tình mà đem vũ khí đặt sang một bên: “Cậu sao lại ở chỗ này?”
“Tiện đường.”
……
“Đi hơn phân nửa cái Vân Kinh chính là tiện đường sao?”
Khoảng cách giữa Kinh Vũ và nơi này khoảng mười ba km, thế mà bảo tiện đường?
Con đường này là do hắn sửa sao?
“Ừm.” Diệp Hành mặt dày vô sỉ thừa nhận: “Anh không muốn mời tôi đi lên nhà ngồi chơi chốc lát ư?”
“Trong nhà tôi rất nghèo, sợ rằng sẽ hạ thấp thân phận tôn quý của cậu mất.”
“Không sao cả. Tôi nguyện ý tự hạ thấp thân phận của mình.”
“……”
Còn! Biết! Xấu! Hổ! Không! Thế!
Đường Minh Hề phục rồi, da mặt của người này dày như thế nào vậy?
Đường Minh Hề nhợt nhạt mà hít một hơi: “Diệp Hành, tôi thật không hiểu cậu nghĩ như thế nào, cậu nếu cảm thấy tôi ba năm trước lừa cậu, cậu có thể trực tiếp trả thù tôi. Cậu hành xử như vậy tôi thật sự không biết cậu đang muốn làm gì.”
“Nếu nếu tôi nói tôi cái gì cũng không làm, chỉ muốn nhìn anh một chút, anh có tin không?”
Trên mặt Đường Minh Hề tràn ngập biểu tình “Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao”.
Diệp Hành thở dài.
Không vội, cứ từ từ.
Ba năm cũng trải qua rồi, không được nóng nảy dù chỉ một chốc này.
Ngay cả tử biệt còn trải qua, Diệp Hành hiện tại đối với Đường Minh Hề không có bất kỳ yêu cầu gì nữa.
Chỉ cần cậu tồn tại một ngày, hắn liền không có khả năng buông tay Đường Minh Hề.
Đường Minh Hề nói xong câu đó rồi mặc kệ hắn, lập tức lên lầu.
Diệp Hành chưa từ bỏ ý định, bắt được cánh tay cậu, kết quả Đường Minh Hề phảng phất như bị PTSD, đột nhiên đẩy hắn ra xa.
Cái vung này, Đường Minh Hề hoàn toàn dựa theo bản năng mà hành động.
Hơn nữa sau khi vung xong còn có điểm hối hận, dù gì thì Diệp Hành vẫn mang thương tích trong người, vạn nhất động tác quá lớn khiến cho miệng vết thương nứt ra thì phải làm sao bây giờ?
“Tôi không phải cố ý.” Đường Minh Hề vội vàng mở miệng: “Miệng vết thương của cậu không bị ảnh hưởng gì chứ?”
Diệp Hành vốn đang đứng sững lại, hơi hơi sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia chần chờ, giây tiếp theo, hắn dường như đột nhiên bị kéo vào miệng vết thương, kêu rên một tiếng.
Ôm ngực, cúi đầu, lờ mờ thấy không rõ biểu tình.
Tựa hồ có chút khó chịu.
Sắc mặt của Đường Minh Hề hơi hơi phức tạp.
Không phải chứ, trùng hợp như vậy, thật sự đụng tới rồi……?
“Đau như vậy sao.” Đường Minh Hề do dự một chút, không quá xác định: “Cậu không phải là đang ăn vạ tôi chứ.”
Diệp Hành:……
Chột dạ mà di dời ánh mắt.
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Tiểu Hành, nhân dân cả nước đều nhìn thấy ngươi ăn vạ (.