Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 27: Thế Giới Thứ Nhất: Ngược Lão Nam Nhân Hào Môn (27)



Trì Chiếu ngồi dựa cửa sổ trong nhà hàng Bạch Tượng Thụ, Thường Thanh chưa tới, cậu gọi phục vụ lấy một ly nước khoáng, cái miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm.

Đường Tư Tắc lười biếng đi vào, phục vụ dẫn hắn vào chỗ đã đặt, nơi đó cách chỗ ngồi của Trì Chiếu rất xa, Đường Tư Tắc đi qua hai mét, bỗng nhiên phát hiện ra điều không đúng, hắn xoay đầu, nhìn kỹ trong chốc lát thì nhận ra đây là Thích Nguyên nhà Lý Nhất Hàn.

Đường Tư Tắc nhướng lông mày, Lý Nhất Hàn tới ăn cơm cùng thằng bé con nhà hắn?

Đường Tư Tắc cảm thấy mới mẻ, chuẩn bị đi qua đi chào hỏi một cái. Trì Chiếu rõ ràng không nhớ rõ hắn, lần đầu hai người gặp là ở tiệc rượu năm trước. Ngày thường hắn không tới Lý gia, mà Trì Chiếu từ lúc ở bên Lý Nhất Hàn cũng không tham dự những trường hợp lung tung rối loạn đó nữa. Dù sao trước kia thân phận Thích Nguyên là người thừa kế giả, gặp dịp thì chơi, nhưng hiện tại thân phận Thích Nguyên là người yêu Lý Nhất Hàn, nào có đàn ông nào muốn để người yêu mệt nhọc tới mệt nhọc đi, lại còn phải nhìn một đống người bụng dạ khó lường suốt ngày ló ra trước mặt.

Bước chân Đường Tư Tắc vừa chuyển, còn chưa đi nửa bước thì một hình bóng quen thuộc khác đã đi đến. Thường Thanh tiến vào theo hắn, hôm nay sắp đặt trò hay này chính là muốn để Đường Tư Tắc thấy, nếu Đường Tư Tắc không phát hiện, không phải uổng công hắn dành ra cả nửa ngày để đợi sao.

Mắt Thường Thanh nhìn thẳng đi đến trước mặt Thích Nguyên, kể cả liếc mắt cũng không liếc Đường Tư Tắc một cái, Thích Nguyên hơi hơi đứng lên, gật đầu với Thường Thanh, sau đó lại ngồi xuống, cậu đẩy thực đơn qua, có ý muốn để Thường Thanh gọi món ăn, Thường Thanh cười rất ôn hòa, nhưng mặt thì gian gian.

Đường Tư Tắc giật mình.

Đây là thế nào?

Không phải Thích Nguyên vẫn luôn đi học sao, sao lại có giao tình với Thường Thanh!?

Người phục vụ nhìn hắn bất động từ nãy, liền lên tiếng nhắc nhở một câu, “Đường……”

Đường Tư Tắc lập tức quay đầu lại, liều mạng

nấp sau cô, người phục vụ sửng sốt, Đường Tư Tắc quay đầu lại nhìn thoáng qua bên kia, xác định hai người cũng chưa chú ý đến mình, hắn hạ giọng, “Đổi vị trí của tôi sang bên kia.”

Chỗ hắn chỉ là là một bàn vuông nhỏ dành cho hai người, quay lưng về phía Thường Thanh, hơn nữa bên cạnh có một bình hoa to che khuất, rất thích hợp dùng để nghe lén, người phục vụ mím môi, cuối cùng vẫn đổi vị trí cho hắn.

Một bóng lướt qua trước mắt, Trì Chiếu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy hắn hơi quen mắt nhưng nhớ đã từng gặp ở nơi nào, mà hệ thống chỉ có ấn tượng với nhân vật quan trọng trong cốt truyện, người như Đường Tư Tắc thuộc về loại nhân vật  “Bạn tốt trong truyền thuyết của vai chính”, không ai chú ý mấy. Chưa nhớ ra, Trì Chiếu không để ý nữa, cậu tiếp tục nói với Thường Thanh: “Đồ tôi đã mang đến, tiền của anh có mang theo không?”

Thường Thanh mỉm cười, “Đừng có gấp.”

Hắn phẩy tay về phía sau một cái, ngoài cửa nhà hàng có hai bảo tiêu ăn mặc chỉnh tề xuất hiện, lập tức hơi hơi cúi đầu, trong tay một người cầm một chiếc rương kim loại màu bạc,  Trì Chiếu híp mắt nhìn trong chốc lát, sau đó lấy văn kiện từ cặp sách ra.

Nhưng chưa đưa Thường Thanh, cậu hỏi trước một câu, “Anh định ra giá thế nào.”

“Còn phải xem đồ của cậu có bao nhiêu giá trị."

Nếu bàn về giá trị, không đáng một đồng.

Kể cả Thường Thanh chỉ cho một đồng cũng đã là Trì Chiếu kiếm lời, cậu không để ý bán được bao nhiêu tiền,  nhưng xét theo nguyên tắc có càng nhiều thì càng ít, sau khi Thường Thanh xem xong trang bìa văn kiện,cậu lập tức công phu sư tử ngoạm: “500 vạn.”

Thường Thanh không nhanh không chậm nói: “50 vạn.”

Trì Chiếu: “……” Ghê chưa, cậu gặp được cao thủ ép giá rồi.

Đồ Long đao củaThường Thanh vừa chặt xuống đã chặt hết mọi đường, Trì Chiếu mặc cả với hắn cả ngày, cuối cùng mới chốt giá 150 vạn. Trì Chiếu đưa văn kiện cho hắn, lúc ra cửa, trợ lý của Thường Thanh đưa rương kim loại cho cậu.

Nhìn hai người một trước một sau biến mất ở cửa nhà ăn, Đường Tư Tắc vẫn không khép được cằm lại.

Hôm nay hắn tới để ăn cơm cùng tiểu thịt tươi, nhưng sau khi thấy hai người này xuất hiện cùng nhau thì đã nhắn một tin nhắn để tiểu thịt tươi về nhà. Thu hồi tầm mắt, Đường Tư Tắc tự an ủi.

Nói không chừng Thích Nguyên bán cho Thường Thanh bản quyền của cậu, không nhất định là văn kiện bí mật của công ty Lý Nhất Hàn, trẻ con bây giờ đều thông minh, tuổi nhỏ cũng đã phát minh rất nhiều thứ, Thích Nguyên chắc chắn cũng là cái dạng này…… Điêu, giải thích này nói ra hắn cũng không tin được ấy chứ!

Tâm tình Đường Tư Tắc cực kì nghiêm trọng, điều này ngang với việc Thích Nguyên đội nón xanh cho Lý Nhất Hàn, hay nói cho Lý Nhất Hàn biết đi, nhưng anh em khó chịu, hắn xấu hổ; không nói cho Lý Nhất Hàn biết, anh em lại chẳng hay biết gì, hắn vẫn xấu hổ.

Phải trái đều xấu hổ, cứ nói đi.

Ngày mà Trì Chiếu đi tới gặp Thường Thanh, Lý Nhất Hàn đi công tác đã đã trở lại, không có thủ hạ của hắn theo bên người, Trì Chiếu làm chuyện xấu cũng tiện hơn rất nhiều, hôm nay cậu có tiết, sáng sớm đã tự đi học, không để Lý Nhất Hàn đưa. Thật ra cậu không tới trường học, ăn xong cơm sáng bên ngoài, sau đó cậu tới ngân hàng xếp hàng.

Đợi hơn một tiếng mới đợi đến lượt. Trước đó Trì Chiếu đưa thẻ ngân hàng có tiền học bổng cho Lý Nhất Hàn, Lý Nhất Hàn lại đưa cậu một tấm thẻ cấp bậc cao hơn. Cậu lấy toàn bộ số tiền để hết trong tấm thẻ Lý Nhất Hàn đưa cho,  lúc này Trì Chiếu thật sự trở thành hai bàn tay trắng.

Xong xuôi mọi việc, cậu mới đi nhà hàng gặp Thường Thanh rồi ra về, xách theo cái rương vừa nhìn đã biết có tiền, Trì Chiếu vô cùng thấp thỏm, cậu cảm thấy dựa theo kịch bản, lập tức sẽ có ba thanh niên cao to đen hôi lao ra, lấy một khẩu súng kề vào eo cậu, dùng giọng nói cực kì trầm thấp nói: “give me the money, bitch.”

…… Trì Chiếu xem phim xã hội đen Âu Mỹ quá nhiều.

Vốn dĩ định đi bộ tới đi ngân hàng, hiện tại lại không dám, cậu dứt khoát kêu taxi đi ngân hàng, sau đó tiếp tục chờ đợi, chờ hơn hai tiếng.

Ai, dù tới thế giới nào, quốc gia có ngân hàng đều có hiệu suất làm việc như vậy.

Lúc Trì Chiếu đang đợi gọi tên thì Đường Tư Tắc đã tới văn phòng Lý Nhất Hàn, hắn để Triệu Bân ra ngoài, sau đó chân thành nhìn Lý Nhất Hàn, “Anh em, nói chuyện này với cậu, nhưng  trước khi nghe cậu phải nhớ kỹ, nếu muốn cuộc sống không có trở ngại, kiểu gì đầu cũng mọc màu xanh (*).” |(*): Ý chỉ bị cắm sừng|

Lý Nhất Hàn: “……”

Lúc mông Trì Chiếu sắp phồng hết lên vì ngồi quá lâu, cuối cùng ngân hàng báo số, Thường Thanh đưa cậu ngoại tệ, tương đương 150 vạn, tính theo đơn vị ngoại tệ là 30 vạn. Hơn ba mươi vạn đã nặng, còn thêm cái rương, ném chết một con trâu cũng được nữa.

Trì Chiếu đứng lên đi tới trước quầy, phịch một tiếng, Trì Chiếu đặt rương lên quầy, cậu mở rương, đầu tiên lấy hai chồng bỏ vào ba lô, sau đó khí phách nói: “Tôi muốn gửi tiền!”

Nhìn một rương ngoại tệ tràn đầy, cô gái trực ở quầy sửng sốt nửa ngày, cuối cùng chỉ một hướng, “Tiết kiệm tiền đi hướng phòng dành cho khách quý, không cần lấy số.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.