Tối Thượng Đa Tình Giả

Chương 109: Thiên quỷ thần thụ



Toàn thân Lãnh Thường toát ra một loại khí tức ma quái vô cùng quỷ dị, lớp da bên ngoài của hắn bỗng chốc hóa thành vỏ cây khô cứng xù xì, hắn hiện tại có thể nói là một khô mộc nhân chính hiệu.

--“ kha ha ha.. Kha ha ha... Rốt cuộc, rốt cuộc... Hai ngàn năm, hai ngàn năm rồi rốt cuộc ta lại có thể tái xuất... “.

Lãnh Thường ngửa mặt lên trời mà điên dại cười, giọng nói cũng không giống của hắn nữa.

--“ Khí tức đó là... “.

Khi loại khí tức kia xuất hiện, hàng loạt những cường giả có máu mặt đều bật dậy, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc vô độ.

--“ Không sai, khí tức này đích thị chính là Thiên Quỷ Thần Thụ.. “.

Một tên mồm mép ba hoa tài lanh tài lẹt phọt ra một câu mà ai cũng đoán được.

--“ Chuyện này, chuyện này làm sao có thể... Thứ đó làm sao còn tồn tại, chẳng phải nó đã bị tiêu diệt rồi hay sao “.

Vài người không nén nổi kinh hãi mà thốt lên.

--“ Không sai đâu tuy khí tức hơi yếu nhưng chính là nó... “.

Vài người lên tiếng xác nhận.

Ngay cả Lam Khương cũng trợn ngược mắt không dám tin những thứ mà mình nhìn thấy.

Về phần Thiên Quỷ Thần Thụ là thứ gì mà khiến người người khinh sợ như vậy thì để tác nói cho nghe. Hai ngàn năm về trước, bên trong Tịch Tà Cổ Âm cốc xuất hiện một cây cổ thụ khổng lồ, người ta nói rằng tàng lá của nó phủ gần mười dặm, thân cây trăm người ôm không xuể, nó đã tồn tại qua mấy ngàn năm, không ngừng hấp thụ quỷ khí trong u cốc mà sinh trưởng không ngờ lại tấn lên thần cấp, nó vô cùng lợi hại, có thể hấp thu sinh khí từ những vật sống xung quanh để tồn tại tạo ra một quang cảnh chết chóc kéo dài trăm dặm, đến khi toàn bộ những sinh vật trong u cốc đều bị nó xóa sổ nó liền rời khỏi đó tiến ra ngoài Đại Lục, với sức mạnh khổng lồ đó nó đã không ngừng càn quét một khu vực cực lớn, những nơi nó đi qua chỉ còn lại một màu chết chóc, chúng sinh lầm than, vạn người phải sống trong nơm nớp lo sợ... Với tình hình nguy cấp đó những tuyệt thế cường giả của những môn phái lớn đã hợp sức chống lại, trận chiến ấy chấn động một phương, sau khi hao tổn vô số cường giả rốt cuộc Quỷ Thụ cũng bị bại trận, nguyên thần bị đánh nát, thân thể bị hủy, nhân gian mới được yên bình trở lại.

Với xuất thân lớn như vậy nên hiện tại chỉ cần nghe thấy tên thôi cũng khiến người kinh hãi, nay nó lại xuất hiện một lần nữa hỏi sao lòng người không hoang mang.

Lãnh Thường tự nhiên không thèm quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh, hắn chỉ quan tâm đến một mình Vô Minh, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn nói.

--“ Các ngươi chính là những kẻ dám ngán đường ta, tất cả các ngươi đều đáng chết...”.

Vô Minh lùi lại một bước thủ bộ phòng bị, hắn nhận ra được khí tức của Lãnh Thường vô cùng quái dị.

--“ Chết hết đi... “.

Lãnh Thường hét to, mặt ngửa lên trời, xung quanh một loạt khí tức màu đỏ như một cơn lũ ào ạt tụ về cơ thể hắn, đôi bàn chân hắn mọc rể cắm sâu vào đất.

--“ Aaaa... “.

Sức hút của quỷ thụ vô cùng đáng sợ, bao trùm một khoảng không lớn, những người đứng xem không chạy kịp liền bị hút lấy sinh khí toàn thân biến thành khô quắt, không ít người kinh hãi tìm cách thoát ra nhưng vô dụng chỉ có thể đứng im chờ chết.

Những cường giả đứng đầu những môn phái lớn lập tức đứng lên phản công ý định tiêu diệt thần thụ đang tác oai kia nhưng bất thành, vòng bảo vệ của Quỷ Thụ vô cùng vững chắc, dù công phá như thế nào cũng không hủy được.

Vô Minh đứng trong vòng sáng phải đem càn khôn chi khí che phủ bản thân cố gắng chống chịu, thế nhưng da thịt hắn cũng đang không ngừng khô héo.

--“ Sao hả, ngươi sắp không trụ nổi đúng không... Lũ các ngươi rốt cuộc cũng chỉ là một lũ phế vật.... Kha ha ha... Làm sao có thể chống nổi ta... “.

Lãnh Thường giọng điệu khinh miệt, tay hắn phóng ra một mũi tên lập tức cắm vào người Vô Minh.

--“ Ngươi đã dấn thân vào ma đạo rồi, không còn quay lại được nữa... “.

Vô Minh cắn răng chống chịu đau đớn nói.

--“ Ngươi đừng nói chuyện vô ích nữa, kết cục của ngươi sẽ không thoát khỏi cái chết đâu... Kha ha ha... “.

Lãnh Thường cười lớn đắc chí.

--“ Ngươi quá tự cao tự đại và ngươi sẽ thất bại vì điều đó.. “.

Vô Minh khẽ mỉm cười, hai mắt hắn từ từ nhắm lại, toàn thân bốc lên ngọn lửa bá đạo hừng hực.

--“ Hỏa Hải... “.

Vô Minh hô lớn, ngọn lửa trên người hắn bùng phát dữ dội, lập tức xung quanh chỗ hắn đứng cũng bắt đầu bốc cháy, rất nhanh tạo thành một biển lửa diện tích nhỏ.

--“ Chuyện.. Chuyện này... “.

Hỏa hải bao vây lấy Lãnh Thường khiến hắn kinh hãi, từ cổ chí kim, ngoại trừ Liệt Cư Hắc Mộc thì tất cả những mộc thuộc tính đều sợ lửa. Hơn nữa hỏa hải của Phần Thiên Hỏa không phải là thứ lửa tầm thường, hỏa hải là một khả năng đặc biệt của Phần Thiên Hỏa, giống như một unti skill, ở bên trong phạm vi của hỏa hải tất cả sinh vật điều phải chịu thiêu đốt dữ dội, phòng ngự suy giảm, khả năng chiến đấu cũng không bị giảm đi rất nhiều, đây chính là chiến trường của Vô Minh. Phần Thiên Hỏa có khả năng thiêu đốt sinh mệnh chính là khắc tinh của Thiên Quỷ Thần Thụ, Lãnh Thường bị vây trong hỏa hải không ngừng vùng vẫy, ánh mắt trở thành kinh hoảng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.