Một quyền của lão giả cùng đồ án âm dương của Vô Minh va chạm phát ra tiếng nổ trầm đục, không gian không ngừng gợn sóng. Thế nhưng điều lạ ở chổ một quyền kia vừa nhìn vô cùng cuồng bạo dậy mà khi va chạm với đồ án âm dương lại vô cùng nhẹ nhàng, nhìn như cả hai đang hoà vào nhau... Lão nhìn vào đồ án mà hắn đánh ra, đôi mày khẽ nhíu lại. Nhẹ nhàng hất tay một cái, đồ án lập tức bị đánh tan, hắn cũng bị phản chấn lảo đảo về sau mấy bước. Lão nhanh chóng thu tay lại, trở về phong thái điềm đạm như cũ.
--" Có chút ý tứ, tâm đề phòng vẫn có".
Lão nhìn hắn gật đầu một cái sau đó trầm trầm nói.
--" Lão nói dậy là ý gì...".
Hắn nhìn lão ánh mắt nghi hoặc, không hiểu.
Lão không nói thêm gì, quay lưng lại, tiếp tục đi vào trong động phủ mặc kệ hắn đứng ngơ ngác, lão vào tới trong động liền tọa lên giường đá, đầu bạch long cũng vào theo sau, lười biến đi đến một góc động khẽ vươn mình nằm xuống.
--" Còn không mau vào đây..".
Khi hắn còn đang ngơ ngác đứng ở lối vào thì đã nghe tiếng lão vọng ra. Hắn hít một hơi thật sâu sau đó chầm chậm bước vào.
Xuyên qua một lối đi hẹp hắn bước vào trong động phủ, không gian bên trong khá rộng khác với lối đi chật hẹp ở ngoài, lão giả đang ngồi sắp chân ở trên giường đá, ánh sáng mờ mờ từ những ngọn đuốc làm cho lão càng thêm thần bí.
--" Ngồi đi..".
Lão khẽ chỉ tay vào một tảng đá vuông ở góc động, ý bảo hắn ngồi xuống.
--" Tiểu tử, ngươi tên là gì".
Lão giọng trầm trầm hỏi.
--" Tiểu tử gọi là Vô Minh..".
Hắn không biết lão giả trước mặt là ai, muốn gì ở hắn, thế nhưng chắc chắn là một nhân vật không tầm thường, nên hắn không dám vô lễ mà cung kính trả lời.
--" Ngươi có biết tại sao ta lại kêu ngươi đến đây không..".
Hắn không nói gì chỉ khẽ lắc đầu.
--" Vì xuốt năm ngàn năm qua, ngươi là người duy nhất sống sót sau khi rơi xuống nơi này".
Lão vuốt chòm râu dài hư ảo, trầm trầm nói.
--" Người duy nhất, năm ngàn năm...".
Hắn có chút ngạc nhiên không hiểu những gì lão nói.
--" Đúng vậy, ngươi chính người đặc biệt nhất, cũng là người ta đang tìm".
--" Ta...lão tìm ta".
Nghe lão nói hắn càng lúc càng mơ hồ, lão cần hắn để làm gì.
--" Ừm, Ngươi qua đây...".
Hắn nghe lão gọi thì lẽo đẽo đi tới.
--" Ngươi có muốn nhận ta làm sư phụ, tiếp nhận truyền thừa của ta hay không".
Lão nhìn thẳng vào mắt hắn sau đó lên tiếng hỏi.
--" Người, người nói sau...".
Hắn kinh ngạc lắp bắp, đầu óc thì quay cuồn. Hắn không biết chuyện gì đang sãy ra, tự nhiên lão giả thần bí này lại muốn thu hắn làm đồ đệ, mọi thứ diễn ra quá bất ngờ khiến hắn không kịp tiếp nhận.
--" Sao, có muốn hay không..".
Lão thấy hắn ngây ngốc đứng đó thì hỏi lại.
Bộp, bộp...
--" Đệ tử Vô Minh bái kiến sư phụ, xin sư phụ nhận của đệ tử một lạy".
Hắn nhanh chóng quỳ xuống, cung kính dập đầu, hắn tuy không biết lão giả này rốt cục là người thần bí phương nào, muốn gì ở hắn, thế nhưng hắn nhìn ra lão không có ác ý với hắn, sau trận chiến năm xưa hắn nhận ra bản thân hắn vô cùng non yếu. Hắn phải nhanh chóng mạnh lên để có thể bảo vệ người mà hắn yêu thương, vì thế nên nếu lão có ý định thu hắn làm đồ đệ thì hắn có lí do gì để từ chối chứ.
--" Ừm, được rồi, đứng lên đi..".
Lão gật đầu tỏ vẻ hài lòng trước thái độ của hắn.
--" Đa tạ sư phụ..".
Hắn lể phép thưa một tiếng rồi đứng dậy.
Lão không nói thêm gì tay đột nhiên kết thủ ấn sau đó từ trong mi tâm của lão một ấn kí hình con mắt từ từ bay ra, con mắt này được tạo bằng vô số đường vân huyền ảo, xung quanh tỏa ra hào quang lấp lánh.
--" Đây là truyền thừa của ta, chuẫn bị tiếp nhận, Giữ vững tinh thần".
Lão hô lên một tiếng rồi đem ấn kí đánh thẵng vào mi tâm hắn. Hai mắt hắn nhắm ngiền, cảm nhận sự khác lạ bên trong thức hải, như có một luồn thông tin đang chạy vào, luồn thông tin này nhiều vô kể, giống như biển cả mênh mông, hắn có thể cảm nhận được một thứ gì đó đang tồn tại trong thức hải. Một lúc sau, hắn chợt mở mắt ra, trong mắt bắn ra tinh quan loé sáng, bên trong đồng tử xuất hiện ấn kí giống như con mắt lúc nãy.
--" Sư phụ vừa rồi là..".
Cảm nhận sự khác biệt trong đầu mình, hắn có chút tò mò hỏi.
--" Đó là bảo vật mà lúc sinh tiền ta vô tình có được, là một thần bảo gọi là Thiên Nhãn, có khả năng nhìn thấu vạn vật trong thiên địa, khắc chế yêu tà. Bên trong ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô cùng lớn, cộng thêm hồn lực cùng những kiến thức ta tích góp được trong mấy ngàn năm qua đều nằm ở trong đó, hôm nay ta truyền nó lại cho ngươi...".
Lão ôn tồn giãn giải.
--" Sư phụ, thứ này quá quý trọng...".
Hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ vị sư phụ này vừa ra tay đã xuất ra thủ bút lớn đến vậy
--" Ngươi đã là đệ tử của ta thứ này là ngươi nên nhận được, với lại chính nó cũng đã chọn ngươi giờ ngươi chính là chủ nhân mới của nó..".
--" Nó chọn con sao...".
Hắn có chút ngạc nhiên hỏi.
--" Ừm, Thiên Nhãn này không phải phàm vật, nó chính là một thần bảo tồn tại từ thời thượng cổ, nó tự có linh trí của mình, sẽ tự tìm chủ nhân mới của mình.... nó hôm nay chọn ngươi cũng có nghĩa ngươi đã tiếp nhận truyền thừa lớn nhấy của ta, trở thành đệ tử đầu tiên của Thiên Nhãn Linh Tôn ta".
Lão trầm trầm nói, phong phạm uy ngiêm vô cùng.
--" Đệ tử đa tạ sư phụ, đời này kiếp này nguyện vì sư phụ lên núi đao, xuống biển lữa".
Hắn nhanh chóng cảm kích quỳ xuống.
--" Được rồi không cần đa lễ... ta còn có chuyện muốn ngươi đi làm".
--" Sư phụ muốn đệ tử làm gì...".
Hắn có chút tò mò hỏi. Hắn biết, lão muốn thu hắn làm đồ đệ, còn truyền thừa cho hắn chắc chắn là có điều kiện.
--" Việc này không dể, sau này đến khi ngươi đạt được thần cấp rồi tính...".
--" Thần cấp...".
--" Ừm, nơi mà ta muốn ngươi đến không phải người bình thường có thể vào được, bây giờ ngươi cứ chăm chỉ tu luyện là được".
--" Vâng thưa sư phụ..".
Hắn cuối đầu cung kính đáp.
--" Ta còn một chuyện nữa, chính là nó...".
Lão khẽ đưa tay chỉ quả trứng trong tay hắn.
--" Ý sư phụ là quả trứng này..".
Hắn nhìn quả trứng trong tay mình sau đó lại nhìn lão
--" Ừm, đó không phải là trứng tầm thường, đó chính là một quả trứng rồng..".
--" Trứng rồng... chẵng lẽ...".
Hắn nghi hoặc nhìn đầu bạch long đang say ngủ..
--" Đúng vậy chính là trứng của nó..".
--" Trứng của bạch long sao...".
Hắn trải qua từ kinh ngạc này sang kinh ngạc khác, hắn không ngờ quả trứng nhìn có chút khác thường này lại là trứng của một đầu bạch long hùng vĩ kia. Hắn thắc mắc từ lúc đầu đến giờ tại sao đầu bạch long kia lại cứ hay lườm hắn, thì ra đây là trứng của nó.
--" Ừm....".
Lão nhẹ gật đầu một cái.
--" Có phải ngươi có cảm giác ngươi cùng nó có một mối liên kết hay không".
--" Đúng, sao sư phụ biết..".
Những gì lão nói cũng chính là những gì hắn đang thắc mắc, hắn cùng với quả trứng kì lạ này không có một chút quan hệ, thế nhưng lại tồn tại một mối liên kết, làm hắn có cảm giác vô cùng thân thiết.
--" Ngươi có biết tại sao không..".
Hắn tất nhiên là không biết rồi...
--" Đó là vì ngươi cùng nó có Đồng Tâm Chi Mệnh..".
--" Đồng tâm chi mệnh là gì thưa sư phụ...".
--" Đó là hai người sinh ra đã mang một liên kết, có thể tâm linh tương thông, cùng nhau chia sẽ con tim...".
Cái gì mà chia sẽ con tim, hắn càng nghe càng cảm thấy mơ hồ..
--" Quả trứng này từ khi sinh ra thì đã ngủ yên không động đậy xuốt năm ngàn năm nay, chính là vì nó chờ một người có đồng tâm chi mệnh đến tìm nó. Hôm nay bổng nhiên nó tự tỏa ra linh khí kêu gọi ngươi chứng tỏ ngươi là chi mệnh đồng tâm của nó.".
Hắn rốt cục cũng hiểu ra mọi chuyện, không ngờ trên thế gian lại có chuyện như dậy, thế nhưng mà quả trứng này đã tồn tại từ năm ngàn năm trước không phải trở thành hoá thạch rồi sao.
--" Sư phụ, thế nó còn sống hay không..".
--" Tất nhiên là còn, ngươi còn nhớ cái tổ nơi ngươi lấy được nó hay không.. đó được làm từ linh thạch ngũ sắc, cũng nhờ đó mà nó có thể tồn tại đến giờ".
Lão cứ thế ôn tồn nói, những thắc mắc trong đầu hắn cũng dần được sáng tỏ.
--"Nếu muốn nó nở các ngươi phải chính thức trở thành đồng tâm chi mệnh... Bây giờ ta sẽ giúp các ngươi liên kết với nhau".
--" Sư phụ, làm sao để liên kết".
--" Chính là các ngươi phải chia sẽ trái tim cho nhau".
Lão thản nhiên nói.
--" Cái gì... ".
--" Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, giữ vững tâm thần".
Lão hô lên một tiếng tay kết thủ ấn đánh ra hai luồn đạo khí, một vào quả trứng còn một thì xuyên vào ngực hắn.