Tôi Tìm Em Lâu Lắm Rồi

Chương 2: Chương 2




Đến khi nó tỉnh giấc thì cũng đã 4 giờ chiều, nó dụi mắt mệt mỏi ra ngoài thì không thấy mẹ và bà ngoại đâu.

Vào nhà bếp, thấy 1 mâm cơm đạm bạc được dọn ra chỉ có canh rau, tà hũ chiên với 2 con cá chiên, bên cạnh đó là 1 tờ giấy do mẹ nó để lại.
" Con thức dậy rồi thì ăn cơm đi nha, bà với mẹ đi ra ngoài mua đồ để mai đổ bánh xèo cho con ăn, hôm trước con nói thèm còn gì, à mà tí nữa có người ta lại đòi tiền nhà thì bảo tí nữa mẹ với bà về rồi nộp tiền nhé "
Nó cầm tờ giấy mỉm cười, ngồi xuống ăn chén cơm, chưa ăn được đũa thứ 3 thì tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
" Bà Vu, bà Vu, mau ra đây tôi bảo "
Nó đang ăn thì đứng dậy, rồi đi ra mở cửa.
" Bà con đi chợ rồi ạ, bà bảo tí bà về rồi nộp tiền cho gì "
" Được, nhớ đóng đó, nếu từ giờ đến tối không đóng thì ngày mai phiền bà cháu các người dọn ra ngoài dùm "

Nói rồi bà chủ nhà cho thuê bỏ đi, cùng lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên.

Nó nhanh chân gấp gáp chạy vào nghe:
" Alo có phải người nhà của bà Vu không? 2 mẹ con bà Vu vừa mới gặp tai nạn, mời người nhà đến bệnh viện XXX gấp "
Nó nghe xong thì nó đứng hình tại chỗ, chân tay mềm nhũng ra, mồ hôi mẹ mồ hôi con không ngừng tuông ra xối xả, vài giây sau nó hốt hoảng chạy vào bệnh viện, vừa chạy mà nước mắt nó tuôn rơi xối xả, nó cầu mong rằng bà và mẹ vẫn bình an, giờ đây chỉ có bà với mẹ là chỗ dựa vững chắc nhất của đời nó.
Đến bệnh viện, hỏi quản lí xong nó hối hả chạy vào phòng cấp cứu, nó đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại trước phòng cấp cứu, 2 tay chắp lên không ngừng rung rẩy và nước mắt không ngừng tuông ra.
2 tiếng đồng hồ sau, bác sĩ cùng vài người y tá bước ra từ phòng cấp cứu, nó hỏi bác sĩ với giọng run run :
" Bà với mẹ..

bà với mẹ con sao rồi bác sĩ ? "
" Xin lỗi..

tôi đã cố gắng hết sức, 2 bệnh nhân mất máu quá nhiều "
Trái tim nó như ngừng đập, nó ngồi xuống úp mặt vào 2 đầu gối và khóc nức nở, ba mẹ vừa mới ly hôn, rồi mẹ và bà cũng đã mất, còn gì đau hơn lúc này? lúc này 1 bàn tay ấp ám của 1 người phụ nữ đặt vào đầu nó, nó ngửa mặt lên nhìn thì đó là 1 người phụ nữ sang trọng, quý phái nhưng khuôn mặt vô cùng đôn hậu, hiền lành, bà đưa cho nó miếng khăn giấy rồi nhẹ nhàng nói :
" Ngoan, lau nước mắt đi, đừng khóc nữa, rồi về nhà với dì "
Đôi mắt nó đỏ hoe rồi nó tròn mắt nhìn, nó ngơ ngác đến lạ lùng, tự nhiên ở đâu ra 1 người phụ nữ rồi còn bảo nó về nhà với bà ta?

" Xin hỏi, dì là..? " nó cất giọng lên hỏi, giọng nó khàn đến nỗi muốn tắt đi tiếng nói vì khóc quá nhiều và lâu.
" Dì là dì Vương, bạn thân của mẹ con, lúc nãy mẹ con gặp tai nạn, trong những hơi thở cuối mẹ con đã gọi điện cho dì bảo rằng dì hãy thay mẹ con chăm sóc cho con, lo cho con học hết cấp ba, dì cũng rất buồn vì sự ra đi đột ngột của mẹ con, nhưng mà mẹ con trước khi mất đã lo lắng cho con như vậy, con hãy nghe lời mẹ mà về nhà dì để dì chăm sóc cho con, được không Xuân Nghi? " dì Vương nói với giọng vô cùng nhẹ nhàng, nhìn kĩ thì trong đôi mắt bà đã rươm rướm nước mắt nhưng bà cố nuốt vào trong, bà thấy vô cùng tội nghiệp đứa con gái trước mặt, mới 16 tuổi đã phải chịu biết bao sóng gió, bão táp của cuộc đời.
Nó nghe dì Vương nói xong thì cảm xúc của nó lại 1 lần nữa dâng lên, nó khóc nức nở vì thấy thương mẹ và bà, vì nó mà mẹ nó phải chịu bao nhiêu cực nhọc, làm việc vất vả chỉ để cho nó ăn học nên người, giờ đây trước khi mất bà vẫn không quên gửi gắm đứa con gái nhỏ của mình cho dì Vương.
" Thôi thôi nín, đừng có khóc nữa, đứng lên về nhà với dì "
Nó ngoan ngoãn đứng lên theo dì Vương, nó lấy tay gạc nước mắt ngăn cho nước mắt đừng trào ra, nhưng dù nó làm thế nào thì nước mắt nó vẫn tràn ra như nước.
Nó theo chân dì Vương lên chiếc xe sang trọng rồi đến 1 căn nhà, nói là nhà thì cũng không phải mà là 1 căn biệt thự xa hoa.

Cái cỗng to lớn được mở ra, dì Vương nắm tay nó bước vào trong, bên trong rộng đến nỗi nó phải tròn mắt ngạc nhiên, chưa bao giờ nó gặp căn nhà rộng đến vậy.

trong sân trước có 1 đài phun nước lớn, 2 bên là 2 cây xanh to lớn cùng với 2 hàng hoa đầy màu sắc mà trước đây nó chưa từng gặp bao giờ, chiếc cửa nhà được mở ra, xung quanh rộng lớn như 1 cung điện, ở bộ ghế sofa sang trọng, có 1 chàng trai đang ngồi đó với tư thế chân này vắt lên chân kia và xem tivi, nghe tiếng mở cửa, chàng trai quay đầu lại.
" Tiểu Bát, mau lại đây "

Hắn mệt mỏi đứng lên, tay bỏ vào túi quần rồi chậm rãi tiếng tới.
" Đây là Mai Hoàng Xuân Nghi, mẹ lúc nãy đã nói với con rồi.

Xuân Nghi, còn đây là Hàn Thất Bát, con trai của dì "
Nó và hắn hơi tròn mắt 1 cái vì cái tên này nghe có chút quen.
Khoảng cách đứng khá xa, hắn không nói gì mà quay đầu đi lên lầu.
" Cái thằng nhóc này...!Xuân Nghi, để dì dẫn con lên phòng "
" Dạ ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.