Tôi Tìm Em Lâu Lắm Rồi

Chương 43: Chương 43




" Các người cút hết đi! cút ra hết đi!! " Tiểu Mỹ điên cuồng hén lên.

Ủa gì vậy trời? làm như nhà của bả vậy á, ở nhờ nhà người ta còn làm giọng chó điên đó nữa.

" Ông đi gọi cho ba mẹ nó đi " dì Vương nói với chú Hàn.

" Được "
Chú Hàn đi ra, dì Vương bình tĩnh lại gần trấn an Tiểu Mỹ :
" Tiểu Mỹ, con bình tĩnh nào, có chuyện gì thế, con nói dì nghe được không? đừng làm loạn nữa "
" Tránh ra, các người đừng lại gần tôi " Tiểu Mỹ vẻ mặt hoảng sợ, vô thức lùi lại phía sau.

" Tiểu Mỹ đừng lùi nữa! đằng sau là ban công đó " Xuân Nghi hét lên, nếu còn lùi nữa thì Tiểu Mỹ sẽ rơi xuống mất.


" Tiểu Mỹ dừng lại ! " dì Vương chạy đến gần định kéo Tiểu Mỹ vào, nhưng cô ta đã đứng cạnh ban công rồi.

" Đừng lại đây, tôi sẽ nhảy xuống đó " Tiểu Mỹ nhảy lên cái ghế gần đó.

" Bình tĩnh, bình tĩnh " dì Vương nhẹ giọng rồi lùi lại.

Sao cảm thấy giống như cả nhà nó đang bắt nạt Tiểu Mỹ vậy, rõ ràng cô ta đến rồi làm loạn trước mà, có ai làm gì con bé Tiểu Mỹ đó đâu?
" Nếu không muốn tôi nhảy xuống thì anh Thất Bát phải chia tay ả kia!! " Tiểu Mỹ khuôn mặt pha sự giận dữ và có chút hỗn loạn, cô ta chỉ thẳng vào mặt Xuân Nghi rồi nói.

" Anh mau đến đỡ cô ta đi, để con bé nhảy xuống thì không được đâu " nó nói nhỏ với Thất Bát.

" Kệ nó đi! nhảy xuống nó chết chứ ai mà mình sợ " khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh, không có chút sự bối rối nào.

" Trời ơi nhanh đỡ nó xuống đi, tự nhiên có người nhảy lầu ở Hàn gia thì không hay đâu " Xuân Nghi nhéo yêu vào eo hắn một cái rồi yêu cầu.

" Được rồi nghe em ! " hắn đành gật đầu cam chịu, vì Xuân Nghi nên hắn mới nhân từ thôi nhá, chứ việc nhỏ Tiểu Mỹ nhảy lầu thì liên quan gì đến hắn chứ.

Nghe lời Xuân Nghi, hắn từ từ tiến lại gần Tiểu Mỹ, đương nhiên Tiểu Mỹ không sợ hãi như lúc trước nữa mà mặt lại hiện lên sự vui tươi rạng rỡ, dang hai tay đón chờ Hàn Thất Bát.

Hàn Thất Bát đi đến dang tay ôm lấy Tiểu Mỹ xuống trong rất tình cảm.

Vâng đó chỉ là trong tưởng tượng của Tiểu Mỹ, sự thật là Hàn Thất Bát mạnh bạo kéo tay cô ta xuống rồi né sang một bên, khiến mặt Tiểu Mỹ tiếp xúc với mặt đất một cú vô cùng đẹp.


Khi Tiểu Mỹ đã té xuống mặt đất, Xuân Nghi với dì Vương mới nhanh chóng kéo nó vào trong rồi Hàn Thất Bát khóa cửa ban công lại.

Cùng lúc này hai người mặc vest đen chạy đến, là người của ông bà An phái đến, một người bế Tiểu Mỹ đem ra xe, người còn lại ở lại xin lỗi mọi người.

Cuối cùng Tiểu Mỹ cũng đi, còn một đống hỗn độn ở phòng nó nữa.

" Thôi không cần dọn đâu, con cứ qua ở phòng tiểu Bát ở đi, mồng 4 Tết sẽ có người dọn dẹp "
" Dạ.

.

" nó gật đầu, dù gì thì ngày hôm nay cũng đủ mệt mỏi rồi, nó không muốn dọn phòng nữa, cho con dâu đảm đang này lười biếng một hôm đi.

[! ! ]
Tối đến, nó cùng gia đình Hàn Thất Bát ra sân sau hóng gió để đón Giao Thừa và ngắm pháo hoa.

Chú Hàn cùng với dì Vương ngồi ở thềm gỗ, đầu dì Vương gục vào vai chú Hàn, hai người lãng mạn với nhau như các cặp vợ chồng son vừa mới cưới vậy, nó nhìn tình cảm của chú Hàn với thím Vương tốt như thế, nó cũng mong sau này nó và Hàn Thất Bát cũng sẽ hạnh phúc giống hai người họ, không cãi nhau, không nghi ngờ.


Thấy nó cứ đứng yên một chỗ, mặt ngơ ngác đang suy nghĩ gì đó, hắn đi đến kéo tay nó đi về phía cái xích đu gỗ.

Xích đu hơi cao, hắn bế phốc nó lên rồi đặt lên chiếc xích đu gỗ nhẹ nhàng, nó ngồi còn có thể đung đưa chân, chân nó cách đất cả mười mấy phân.

" Nhìn kìa, hôm nay trời nhiều sao lắm " hắn ngước mặt lên bầu trời.

Nghe hắn nói, nó cũng ngước mặt lên nhìn.

Rồi nó thầm nghĩ, Hàn Thất Bát có bị điên không nhỉ? hay bị cận mấy chục độ rồi? bầu trời toàn một màu đen, có miếng sao nào chết liền.

" Tiểu Bát, anh bị thiểu năng hả ? ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.