Đàn chị cùng công ty phát hiện chuyện này đầu tiên, không quấy rầy đến tiết mục biểu vui vẻ và những đồng nghiệp khác.
Mà là tìm đến tôi.
Lúc tôi đến, Nhậm Đường đang trong tư thế rất đẹp trai, đứng trước gương quan sát vết bầm tím trên mặt mình.
Quý Tuần thì đang đứng dựa một bên hút thuốc.
Cũng may là nhà vệ sinh không chia nam nữ, tôi trực tiếp đi vào hỏi có muốn báo cảnh sát hay đến bệnh viện kiểm tra không.
Giỏi thật, vốn là hai người đã hết tức giận, hẳn là đánh nhau xong rồi.
Tôi vừa dứt lời, họ liền bắt đầu tức giận trở lại.
Đầu tiên là Quý Tuần chỉ vào Nhậm Đường rồi châm chọc nói: "Đúng là thằng này nên đến bệnh viện kiểm tra xem đấy."
Lần này đến lượt mặt Nhậm Đường đen xì, cắn răng đáp trả: "Tôi còn chưa tính hết nợ với anh đâu."
"Anh có tư cách gì tính sổ tôi?" Quý Tuần cười lên tiếng.
Dường như Nhậm Đường cảm thấy có nói mấy cũng vô ích nên chuẩn bị tiến lên.
Tôi vội vàng đi đến ngăn cản cậu ấy.
"Sao lại muốn đánh nhau thế! Cảnh sát mà đến thì một người cũng không còn!"
Nghe tôi nói thế, Nhậm Đường dường như đã tỉnh táo lại, xoa xoa mũi rồi im lặng quay đầu soi gương tiếp.
"An An, em ngăn nó làm gì?" Quý Tuần quái gở nói,"Em chắc không biết nó bị bệnh tâm thần đúng không? Khuyên em nên qua lại với nó ít thôi, nó chính là tên thần kinh nổi tiếng trước kia của đại học A đấy, em..........."
"Câm mồm" Tôi không nhịn được ngắt lời anh ta, "Tôi qua lại với ai có gì liên quan đến anh à?"
Cứ một câu là lại một tên thần kinh.
Tôi vừa nói xong, hình như Nhậm Đường rất đắc ý đứng dậy, nhìn tôi nói: "Nó đánh vào mặt tôi, đau lắm, phải thổi thổi mới hết đau."
"Cậu là học sinh tiểu học à?" Nói rồi tôi kéo cậu ấy rời khỏi nhà vệ sinh.