"Anh làm gì được em." Cận Chu cúp ngang điện thoại của Dương Thời Dữ, khoé môi cứ cong lên mãi thôi.
Cậu cứ không muốn nghe lời Dương Thời Dữ vậy đó, nếu đã "mạo hiểm" đến trước "nằm vùng" rồi thì tất nhiên không thể dễ dàng bị Dương Thời Dữ gọi về được.
Có lẽ biểu cảm trên gương mặt cậu quá khác so với lúc đàm phán vừa nãy, La Tuyết Tình trông tâm trạng cũng không tệ lắm, hỏi Cận Chu: "Người yêu cậu hả?"
"Hả?" Cận Chu lúc này mới kéo sự chú ý của mình từ phía Dương Thời Dữ về lại.
"Dáng vẻ bây giờ của cậu trông rất giống như đang yêu đó." La Tuyết Tình cười nói.
"Làm gì có." Cận Chu sờ sờ cổ, không quen nói mấy chuyện về yêu đương này với người khác lắm nên ngượng ngùng đổi chủ đề: "Lát nữa cô vẫn phải đi làm à?"
Công việc của La Tuyết Tình rất bận, có đôi khi cuối tuần cũng chưa chắc được nghỉ. So ra mà nói thì Cận Chu không thể hài lòng với cuộc sống hiện tại của cậu hơn được nữa.
"Hôm nay không làm." La Tuyết Tình nói: "Lát nữa tôi qua đón con tôi đi học thêm về."
Cận Chu gật đầu: "Làm mẹ đơn thân cũng không dễ gì."
"Quen rồi." La Tuyết Tình cũng thấy không sao cười cười: "Vì con trai mình làm gì cũng đáng mà, cũng không thấy mệt lắm."
Sau khi tạm biệt La Tuyết Tình xong, Cận Chu lại lái xe về tiệm sửa xe.
Bạn gái Tiểu Vũ hôm nay được nghỉ, nhẽ ra Tiểu Vũ cũng tính xin nghỉ hôm nay nhưng Cận Chu phải đi đàm phán hòa giải nên cậu ta chỉ đành phải đi làm nửa ngày.
Lúc Cận Chu về tới thì bạn gái của Tiểu Vũ đã ở trong tiệm đợi cậu ta rồi, hai người dính lấy nhau ngồi sau bàn làm việc không biết là đang xem cái gì, xem một lúc thì lại thơm nhau một cái.
"Ôi cái mùi gì vậy ta." Cận Chu bước vào trong tiệm, phẩy phẩy tay: "Mùi chua chua của tình yêu hơi nồng rồi nha."
"Anh Cận." Tiểu Vũ trông như thấy vị cứu tinh, cuối cùng cũng đợi được Cận Chu về. Cậu ta giới thiệu hai người với nhau rồi vội vã chở bạn gái đi trên con xe phân khối lớn yêu dấu của mình.
"Đúng là trẻ người non dạ." Cận Chu cảm khái lắc lắc đầu, ngồi xuống sau bàn làm việc: "Không biết sự nghiệp hay tình yêu quan trọng hơn nhỉ?"
Trong tiệm trống không chả có ai trả lời lại cậu, thế là Cận Chu lại tự biên tự diễn: "Tất nhiên là sự nghiệp rồi."
Không lâu sau, điện thoại của Cận Chu reo lên, cậu nhìn tên biểu thị trên màn hình, cố ý đợi một lúc rồi mới bắt máy: "Alo?"
"Đang ở đâu?" Dương Thời Dữ bên đầu dây bên kia hỏi.
"Tại sao?" Cậu Chu vẫn dùng cái câu kia: "Trong nhà không có ai hết, không muốn về."
"Tôi đang ở trước cửa nhà cậu."
Nghe thấy lời này Cận Chu sửng sốt một chút, lập tức đứng dậy khỏi ghế.
"Ờm, thế thì em miễn cưỡng, khụ khụ," Cậu dừng một chút: "Miễn cưỡng lắm mới rút ra được một chút thời gian để về nhà một chuyến đấy."
Ngắt điện thoại xong Cận Chu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, động tác còn lẹ hơn lần dọn quầy để chạy về xem trận World Cup năm đó.
Cửa cuốn được kéo phắt xuống, đúng lúc này trước cửa tiệm có một chiếc xe chạy đến, tài xế chui đầu ra khỏi cửa sổ hỏi: "Ông chủ, không làm việc nữa hả?"
"Không làm nữa!" Cận Chu khoát tay, chả buồn quay đầu lại nhìn, chạy vội về phía nhà mình.
Về đến tiểu khu nhà mình, Cận Chu đứng nghỉ một lúc dưới lầu rồi mới từ từ đi lên.
Lối lên lâu khá tối, dù cho có hàng xóm nào đi ngang cũng chưa chắc nhận ra được, nhưng Cận Chu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra được bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa nhà mình.
"Sao anh lại đến đây?" Cận Chu hỏi từ xa.
Dương Thời Dữ nhìn thấy Cận Chu, đánh giá nhịp thở chầm chậm của cậu, hỏi: "Nhanh vậy?"
Trong nhà vẫn bày biện mọi thứ như xưa, tủ giày gỗ lim đặt ngay cửa là đồ cưới của bố mẹ Cận Chu, bên trong vẫn còn giữ lại đôi dép mà Dương Thời Dữ hay mang.
"Ngây ra đó làm gì?" Cận Chu ném đôi dép qua cho Dương Thời Dữ rồi lại tự thay dép: "Vào đi."
Dương Thời Dữ nhìn khắp phòng khách một chút rồi lại nhìn đôi dép dưới chân mình, một lúc lâu sau mới thay dép đi vào.
"Ngăn nắp hơn so với tưởng tượng của tôi." Dương Thời Dữ nói.
"Lại chả thế." Cận Chu đi đến phòng bếp lấy hai cái ly rồi rót nước sôi để nguội vào, thấy Dương Thời Dữ vẫn đứng đờ ra ngoài phòng khách, lại hỏi: "Sao nào, có muốn đi tham quan một chút không?"
Cậu đặt ly nước lên trên bàn, nắm lấy cổ tay của Dương Thời Dữ kéo về phía phòng mình rồi dựa lên trên khung cửa, hếch hếch cằm: "Nhìn đi, có gọn gàng không?"
Trên giá sách bày đầy sách về luật, được phân loại chia ra rõ ràng, bên giường thì có thêm một cái giỏ đựng đồ bẩn, đồ mặc xong rồi thì không vứt đầy khắp giường như năm đó nữa mà được bỏ vào trong giỏ.
Thấy Dương Thời Dữ nhìn cái bàn sách đến ngây ra, Cận Chu vỗ tay cái bộp trước mặt anh, hỏi: "Đang nghĩ gì đấy?"
Dương Thời Dữ nhanh chóng thu hồi tầm mắt của mình, nhìn Cận Chu nhàn nhạt nói: "Chưa gấp chăn."
"Cái đó không tính." Cận Chu không chột dạ chút nào nói: "Đó là do tự cái chăn nó không muốn bị gấp, nó muốn tự do như thế."
Dương Thời Dữ hiển nhiên là không thèm để ý đến cái cớ trẻ con thế này, anh đi ra phòng khách lại, ngồi xuống sofa, cuối cùng cũng nói đến chuyện chính hôm nay anh đến đây: "Cậu đến Giai Hữu làm gì?"
"Nằm vùng đó." Cận Chu cũng đi qua ngồi cạnh Dương Thời Dữ: "Bạn gái của Vương Đại Vinh được thả rồi mà anh cũng chả chịu nói với em một tiếng, biết ngay là không nên trông cậy vào anh mà."
Dương Thời Dữ cau mày hé môi, tựa như muốn nói rất nhiều lời nhưng chắc là anh cũng biết dù cho có nói gì đi chăng nữa cũng vô dụng mà thôi, đành thở dài một hơi, giọng bình bình nói: "Tôi sẽ điều tra bên Uông Hoà Thái, cậu đừng tự hành động một mình."
"Thế nên cái chết của bố mẹ em thật sự có liên quan đến Uông Hoà Thái." Tuy là bản thân Cận Chu đã rất chắc chắn rồi nhưng cậu vẫn muốn nghe chính miệng Dương Thời Dữ nói.
"Đúng." Dương Thời Dữ rốt cuộc cũng chịu hé lời: "Thầy Cận từng nói với tôi, Uông Hoà Thái muốn hối lộ ông ấy."
Thầy Cận trong lời của Dương Thời Dữ chính là bố ruột của Cận Chu - Cận Vĩ.
Cận Vĩ biết Dương Thời Dữ muốn làm thẩm phán, lại cảm thấy tình tính của anh không tệ lắm bèn bồi dưỡng anh như học trò của mình.
Bình thường Cận Chu nói chuyện không có lúc nào nghiêm chỉnh được, đặc biệt là khi ở trước mặt Dương Thời Dữ, cũng không biết là trong lòng mình đang nghĩ gì mà lúc nào cậu cũng cảm thấy việc mình để ý đến Dương Thời Dữ là rất mất mặt.
Nhưng bây giờ nghe thấy hai chữ "thầy Cận" này, rốt cuộc cậu cũng chịu ngoan ngoãn lại, không ngả ngớn như trước nữa, hơi cúi đầu, hai mắt vô định nói: "Nhưng bố em không nhận hối lộ."
"Ừm." Dương Thời Dữ nói: "Tôi cũng không ngờ họ sẽ xảy ra chuyện thật."
Cảm xúc của Cận Chu khó kiềm được xúc động, nhíu mày nhìn Dương Thời Dữ hỏi: "Sao Uông Hoà Thái lại to gan như vậy?"
"Bởi vì ông ta làm việc rất cẩn thận." Dương Thời Dữ nói: "Trên tay ông tay đã dính máu của khoảng mười mấy mạng người nhưng không có một vụ án nào có thể trực tiếp được đến chỗ ông ta. Giống như chủ thầu nhận tu sửa cao ốc Hoà Thái bỗng dưng mất tích ly kỳ năm đó, nói không chừng là đang bị chôn dưới lớp bê tông trong bãi gửi xe."
Cận Chu trầm mặc một lúc, những "lời đồn trên giang hồ" về Uông Hoà Thái mà cậu thu thập được đều chỉ là nghe nói mà thôi, cứ có cảm giác giả giả thế nào.
Nhưng nghe chính miệng Dương Thời Dữ kể chi tiết một vụ việc rồi cậu mới thật sự cảm nhận được sự nguy hiểm của Uông Hoà Thái.
"Thế suốt bấy nhiêu năm anh điều tra không có chút tiến triển nào sao?" Cận Chu lại hỏi.
"Cũng không phải hoàn toàn không có." Dương Thời Dữ dừng một chút, chắc là đang do dự không biết có nên nói thẳng ra hay không: "Trong những vụ án này, bên phía cảnh sát hoàn toàn không điều tra được bất cứ bằng chứng giao dịch tiền bạc nào, bao gồm cả lần Vương Đại Vinh bị sai khiến giết người kia, trong thẻ cũng không có khoản tiền bất thường nào."
"Thế nên có thể suy ra." Cận Chu chủ động nói tiếp: "Bọn họ toàn dùng tiền mặt để giao dịch thôi."
"Không sai." Dương Thời Dữ chỉ đáp lại một tiếng, không có nói tiếp, chắc là vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để nói rõ mọi chuyện.
Chẳng qua Cận Chu cũng đã sớm nghĩ được xa hơn, tự suy đoán ra được: "Thế thì rõ ràng là Uông Hoà Thái có đường dây rửa tiền, chỉ cần tra theo hướng đó thì chắc chắn sẽ tra được các giao dịch liên quan đến án mạng."
Dương Thời Dữ bất đắc dĩ thở ra một hơi, chắc là không ngờ sẽ bị đoán trúng luôn như thế, khẽ hé môi: "Đúng."
"Nhưng mà tội rửa tiền không phán tử hình được." Cận Chu sờ sờ cằm, cứ cảm thấy chỗ nào sai sai: "Thế nên anh mới phải điều tra từ chỗ Vương Đại Vinh?"
"Đúng vậy." Dương Thời Dữ nói: "Bên phía cảnh sát đã điều tra được manh mối của đường dây rửa tiền này, cậu đừng rút dây động rừng, Vương Đại Vinh và anh Oai tôi sẽ trông chừng, cũng không cần cậu phải bận tâm."
"Bình thường anh vẫn có thời gian điều tra hả?" Cận Chu rõ ràng là không chịu đứng ngoài nhìn chuyện này: "Nhiều vụ án chờ anh thẩm lý như vậy anh làm gì còn thời gian để phân tâm làm chuyện khác nữa."
"Tôi sẽ giành thời gian ra." Dương Thời Dữ nói.
"Ngược lại em có cách đó, có thể nâng cao hiệu suất làm việc của anh luôn." Cận Chu đảo mắt một vòng, trong lòng nảy ra một chủ ý xấu.
"Cái gì?" Dương Thời Dữ khẽ nhíu mày, chắc là cũng phát hiện ra sự thay đổi trong mắt Cận Chu, bắt đầu đề phòng cậu.
"Anh giao hết việc của anh cho em đi." Cận Chu nói: "Em giúp anh thẩm lý vụ án cho, bảo đảm công chính nghiêm minh, chắc chắn bị cáo không dám hó hé câu nào luôn."
Chân mày Dương Thời Dữ khẽ giãn ra, kiềm chế cơn nóng đang dâng lên trong lòng mình: "Sao cậu không giúp tôi viết bản phán quyết luôn đi?"
"Thế cũng được luôn." Cận Chu thật sự thấy chủ ý này rất ổn: "Em rành viết đơn kiện lắm, viết bản phán quyết chắc cũng không thành vấn đề đâu."
"Cậu điên rồi à?" Dương Thời Dữ cau mày nói: "Bản phán quyết là thứ mà cậu có thể viết sao?"
"Anh không nói, em không nói thì ai biết được?" Cận Chu lại quay về cái bộ dạng ngả ngớn kia: "Anh cho em làm thử thẩm phán cho đã ghiền đi."
Thấy Dương Thời Dữ đau đầu hít sâu một hơi, Cận Chu không khỏi thấy buồn cười, giờ mà trong tay cậu đang có một bình ô xi chắc cậu cũng đưa qua cho anh thở quá.
"Nói thật này, Dương Thời Dữ." Cận Chu thu liễm lại một chút: "Anh không cần phải bảo hộ em như thế đâu, thật đấy, em không cần."
"Anh đúng thật là nên biết ơn bây giờ cuộc sống của em không tệ lắm, nếu không thì em đã hận chết anh rồi đấy anh biết không?"
"Chỉ vì tôi không cho cậu làm thẩm phán?" Dương Thời Dữ bình tĩnh giãn mày ra: "Cậu có biết suốt mấy năm nay tôi đã rất nhiều lần bị uy hiếp đến tính mạng--"
"Vì anh bỏ rơi em." Cận Chu cũng không nghe hết câu, cắt ngang Dương Thời Dữ.
"Cậu thật sự muốn biết suy nghĩ của tôi à?" Dương Thời Dữ nói: "Cậu vốn dĩ không cần tôi ở bên cậu."
Cái lý do quái quỷ gì thế này?
"Anh được rồi đấy." Hiếm lắm mới nói chuyện được với Dương Thời Dữ lâu như vậy, kết quả không biết nói kiểu gì mà lại thành ra cục diện không vui thế này: "Cái gì mà em cần gì, không cần gì, chuyện này còn phải do anh quyết định thay em à? Anh nghĩ anh là ai?"
Lời này đúng là nói huỵch toẹt ra, Dương Thời Dữ im lặng không nói gì, Cận Chu cũng không chủ động hó hé, hai người ai cũng không chịu xuống nước trước người kia.
Một lúc lâu sau, vẫn là Dương Thời Dữ bình tĩnh lại, hỏi: "Rốt cuộc phải làm sao thì cậu mới chịu không xen vào việc này?"
Dương Thời Dữ rõ ràng là đang hạ mình trước, trong giọng nói cũng có một chút thoả hiệp. Nhưng Cận Chu làm gì dễ dỗ được vậy, nhân lúc thái độ của Dương Thời Dữ đã dịu lại, cậu nhướn nhướn mày nói: "Không phải trước kia đã nói điều kiện cho anh biết rồi sao?"
Dương Thời Dữ nhớ lại một chút, hình như là không nhớ được gì, hỏi: "Cái gì?"
Cận Chu nhân lúc Dương Thời Dữ không chú ý, nắm lấy cổ áo anh, không chút do dự áp mạnh môi lên môi Dương Thời Dữ.
Dương Thời Dữ ngây người, hai mắt trừng lớn, theo bản năng muốn đẩy Cận Chu ra. Nhưng Cận Chu đã sớm có chuẩn bị, sống chết níu lấy cổ áo của Dương Thời Dữ không buông tay.
Thật ra Cận Chu cũng chưa từng hôn môi ai, cũng không biết cần phải làm gì, trong lòng cậu cũng thấy hơi hồi hộp, nhưng sợ Dương Thời Dữ nhìn ra được cậu không có kinh nghiệm gì nên đành học theo trên tivi cắn môi Dương Thời Dữ hai cái rồi lui người về.
"Em nói rồi mà, anh hôn em một cái thì em không xen vào nữa." Cận Chu vừa nói vừa hồi tưởng lại dư vị vừa nãy, sao trông Dương Thời Dữ cứng rắn thế mà môi lại mềm thế nhỉ?
Nghe người ta nói hôn môi là thấy ngọt lắm mà nhỉ, sao cậu chả nếm được vị gì, lần sau có cơ hội thử lại mới được.
"Cậu..." Dương Thời Dữ lúc này mới hồi thần lại, chân mày lập tức nhíu chặt lại.
Cận Chu cũng không thèm sợ, dù gì đây cũng là địa bàn của cậu, cậu dám không biết sợ nhào tới hôn là vì ngoại trừ việc Dương Thời Dữ đang nhượng bộ ra thì còn là vì đây là nhà của cậu, ở trong nhà mình thì tất nhiên cũng gan to hơn rồi.
Cứ tưởng là lại chuẩn bị đấm nhau thêm một trận rồi ai ngờ Dương Thời Dữ chỉ cau mày, lấy tay lau lau miệng, giọng nói lạnh lùng nói với Cận Chu: "Thế điều kiện hoàn thành rồi, cậu đừng xen vào nữa."
Ủa, hôm nay dễ tính vậy ta?
Cận Chu lại bắt đầu không chịu yên phận, luật sư mà, tất nhiên là phải cố gắng giành được nhiều lợi ích nhất cho mình rồi, thế là cậu lại bổ sung thêm một điều kiện: "Một ngày."
"Cái gì?" Dương Thời Dữ hiển nhiên không ngờ Cận Chu lại mặt dày như vậy, trên trán mơ hồ nổi đầy gân xanh.
"Em chỉ không xen vào hôm nay thôi." Cận Chu cười cười: "Mỗi ngày anh hôn em một cái thì em--"
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, cổ áo Cận Chu đột nhiên bị Dương Thời Dữ năm lấy, đợi cậu kịp phản ứng lại thì Dương Thời Dữ đã hôn lên, liều mạng gặm cắn môi cậu, một lúc sau Cận Chu đã cảm nhận được vị máu tràn ngập khắp răng môi mình.
Rốt cuộc là ai chó dữ vậy? Cậu ngơ ngác thầm nghĩ, không phải bảo là ngọt lắm à, sao lại ngạt thở thế này?
Một lúc lâu sau, lúc Cận Chu nghĩ môi mình đã sắp bị cắn nát rồi thì cuối cùng Dương Thời Dữ cũng buông cậu ra, mặt không thay đổi nhìn cậu nói: "Ứng trước một tháng."
Cận Chu lúc này mới hiểu được ý đồ của Dương Thời Dữ, cậu lấy ngón cái lau đi vết máu bên khoé môi, cong khoé miệng đã bị cắn nát lên nói: "Được thôi."