Tội Trạng Rỗng

Chương 7



Cận Chu không trả lời lại ngay, giả vờ kiểm tra ảnh chụp, cố gắng tranh thủ chút thời gian suy nghĩ cho bản thân.

Dương Thời Dữ rất cẩn thận, lại còn đội mũ lưỡi trai, camera xung quanh chắc chắn không quay được mặt anh. Hơn nữa anh còn cố ý đậu xe ở con phố vắng vẻ chắc là cũng đã có ý tránh camera, không muốn để lộ hành tung của mình rồi.

Vì thế xem ra là bên phía cảnh sát rất có thể hoàn toàn không tìm được manh mối nào liên quan đến Dương Thời Dữ, thế nên bây giờ Cận Chu chính là lỗ hổng duy nhất trong chuyện này.

... Sao tự nhiên cậu thành đồng đội heo luôn rồi?

Một lúc sau, Cận Chu buông ảnh chụp xuống, biểu cảm vẫn bình tĩnh như thường nhìn về phía Nhậm Văn Lệ nói: "Không biết."

"Cậu chắc chứ?" Nhậm Văn Lệ khẽ nhíu mày, rõ ràng là không quá tin lời Cận Chu nói: "Hai người đi rất gần nhau mà."

"Đi gần nhau cũng không có nghĩa là quen nhau nhỉ?"

Cận Chu nhớ rất rõ, sau khi đi ra khỏi chung cư Dương Thời Dữ vẫn luôn tự mình đi trước, từ đầu tới cuối vẫn không nói câu nào với cậu.

Còn về chỗ hai người cùng lên xe thì Cận Chu có thể chắc chắn ở đó không có camera, bởi vì nếu bên phía cảnh sát chụp được biển số xe thì đã điều tra ra được thân phận của Dương Thời Dữ rồi, không cần phải đến chất vấn cậu làm gì.

Nhậm Văn Lệ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, cô yên lặng đánh giá Cận Chu. Một lúc lâu sau, chắc không nhìn ra được lỗ hổng gì nên đành đổi một cách hỏi khác: "Tối qua cậu về nhà lúc nào?"

Cận Chu nghĩ nghĩ: "Chắc là tầm mười một giờ đó."

Bên khu chung cư cách khu phố cũ không xa lắm, hai người đều không rành đường, định vị lại không chuẩn lắm nên khoảng thời gian Dương Thời Dữ lái xe đưa cậu về cũng gần bằng thời gian cậu đi bộ về nhà.

Chỉ sợ Nhậm Văn Lệ cứ bám lấy chuyện cậu đi về nhà mà hỏi thôi.

Nhậm Văn Lệ yên lặng, liếc xấp tư liệu trong tay, còn Cận Chu thì ở góc độ cô không nhìn thấy đã căng thẳng đến cứng hết cả người.

Cũng may là sau khoảng im lặng làm người ta hồi hộp không thôi thì Nhậm Văn Lệ lại quay về chủ đề tại sao Cận Chu lại đến chung cư, hỏi Cận Chu làm sao biết được địa chỉ chi tiết của Vương Đại Vinh.

"Cầm ảnh đi hỏi khắp nơi thôi." Cận Chu thầm thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng bịa đại một lí do, nhưng biểu cảm vẫn giống như lúc nãy, không để lộ kẽ hở nào.

"Cậu không tin bên phía cảnh sát sao?" Nhậm Văn Lệ thu hồi ánh mắt sắc bén của mình lại, đổi thành giọng điệu mềm mỏng hơn: "Chuyện của bố mẹ cậu sẽ có bên phía cảnh sát điều tra rõ ràng thôi."

"Không phải là không tin." Cuối cùng Cận Chu cũng đợi được cơ hội để thở dài một cái, tống hết sự căng thẳng dồn nén nãy giờ trong lòng mình ra: "Chỉ là không muốn bị động chờ đợi tin tức thôi."

Tính ra thì cách Cận Chu và Nhậm Văn Lệ quen biết nhau cũng rất kịch tính.

Tiệm sửa xe của Cận Chu có một vị khách muốn thay thanh giảm xung và kính chắn gió. Cận Chu thấy trên thanh giảm xung bị lõm vào, kính chắn gió thì thủng một lỗ lớn nên nhiều chuyện hỏi thêm vài câu thì phát hiện ra phản ứng của vị khách kia rất khả nghi.

Sau khi vị khách kia rời đi thì Cận Chu cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ xe, kết quả phát hiện sau cốp xe có vết máu bị tẩy rửa, vì thế đã làm lộ hung thủ của một vụ án giết người giấu xác.

Khi đó Nhậm Văn Lệ vẫn còn làm ở đồn công an, thấy Cận Chu đưa ra những suy đoán chặt chẽ về vụ án thì không tin nổi cậu chỉ là một thợ sửa xe mà thôi.

Sau này hai người dần quen thuộc hơn thì Nhậm Văn Lệ còn được chứng kiến lúc Cận Chu lấy được bằng luật sư.

Vì thế chuyện Cận Chu tự đi điều tra vụ án của bố mẹ mình Nhậm Văn Lệ không thấy bất ngờ lắm, thậm chí còn biết trước cho dù có ngăn cản thế nào cũng vô dụng.

Trọng tâm câu chuyện ngày càng rời xa vụ án mạng, Nhậm Văn Lệ kịp thời ngăn dòng suy nghĩ của mình lại, lại chỉ vào Dương Thời Dữ trên ảnh, hỏi Cận Chu: "Cậu nghĩ kĩ lại lần nữa xem, người này có gì đặc biệt không?"

Lúc này Cận Chu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, vì rõ ràng Nhậm Văn Lệ đã tin lời của cậu.

Cậu phối hợp cầm bức ảnh lên xem xét một lúc, tự nhủ người này ngoại trừ đẹp trai ra thì còn có điểm đặc biệt gì nữa nhỉ?

Nhưng ngoài mặt cậu vẫn khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: "Người này sao thế, là hung thủ à?"

Nhậm Văn Lệ lộ vẻ bất đắc dĩ: "Chưa xác định được."

Bầu không khí giữa hai người đã thay đổi hoàn toàn.

Vừa nãy Cận Chu liên tục bị tra hỏi, không tìm được cơ hội để thăm hỏi tình tiết liên quan đến vụ án, còn bây giờ Nhậm Văn Lệ đã bắt đầu trả lời câu hỏi của cậu, điều này chứng tỏ màn tra hỏi kia đã kết thúc, bây giờ giữa hai người đã trở thành một cuộc tán gẫu bình thường rồi.

"Tối qua lúc rời đi tôi có nghe tiếng trẻ con khóc trên lầu," Cận Chu chủ động nhắc đến tình tiết vụ án: "Là của nhà nạn nhân sao?"

"Cậu nghe thấy lúc nào?" Nhậm Văn Lệ hỏi.

Cận Chu chỉ thời gian trên ảnh của camera an ninh.

"Thế thì cũng không sai biệt lắm, hàng xóm khác cũng nghe thấy vào lúc này." Nhậm Văn Lệ suy tư cầm ảnh lên: "Nhưng mà cậu đã giúp chúng tôi xác định được thời gian cụ thể chính xác."

Những người khác lúc nghe thấy tiếng khóc chắc chắn sẽ không đi xem giờ, chỉ có lúc Cận Chu quay đầu lại bị camera an ninh quay lại được mới có thể giúp cảnh sát xác định được thời gian cụ thể chính xác.

"Đây là thời điểm gây án sao?" Cận Chu lại hỏi.

Nhậm Văn Lệ gật đầu: "Đứa trẻ bị hoảng sợ, không hỏi được tin tức gì nhiều, nhưng mà cũng có thể xác định được rằng đứa bé bị hung thủ nhốt vào trong phòng ngủ, còn lúc đó thì hung thủ đang ở trong phòng khách hành hung."

Cái này thì trùng khớp với mấy lời đồn đãi của dân cư xung quanh đó, lúc hung thủ gây án đứa trẻ còn đang ở trong nhà.

Cận Chu ép sát hỏi: "Có khi nào Vương Đại Vinh là hung thủ không?"

Nhậm Văn Lệ khó hiểu nhìn Cận Chu một cái, dở khóc dở cười nói: "Cậu đừng suy đoán lung tung nữa, vụ án này không liên quan đến Vương Đại Vinh."

Cận Chu hơi lúng túng gãi gãi đầu, thật ra cậu cũng hiểu được hơn phân nửa là không có liên quan rồi, nhưng vẫn sợ sẽ bỏ qua khả năng này.

Nếu đã như vậy rồi thì không cần phải tiếp tục thăm dò về vụ án này nữa, chỉ là trước khi rời đi, Cận Chu còn phải phủi sạch quan hệ trong vụ này nữa.

"Nếu như khoảng thời gian này hung thủ đang gây án," Cận Chu lại chỉ thời gian trên bức ảnh: "Thế thì rõ ràng là người đi trước tôi không thể là nghi phạm được chứ đúng không?"

"Dù không có hiềm nghi gây án thì cách ăn mặc của người này cũng rất khả nghi." Nhậm Văn Lệ đáp.

Cận Chu nghĩ thầm Dương Thời Dữ đúng là xui thật đấy, vốn dĩ lúc đến không chút sơ hở nào, không ai phát hiện ra được, ai ngờ lại đụng phải án mạng, bỗng dưng bị phía cảnh sát nghi ngờ.

"Có khi nào là trộm vặt không?" Cận Chu thầm xin lỗi Dương Thời Dữ, cố ý đánh lạc hướng: "Khu nhà này an ninh kém mà, không phải vẫn thường có trộm vặt lẻn vào sao?"

"Cũng có thể." Nhậm Văn Lệ gật đầu: "Chúng tôi vẫn phải xác nhận lại một chút mới được."

Cận Chu thở phào một hơi, dù sao thì Dương Thời Dữ cũng không phải hung thủ, phía cảnh sát cũng sẽ không bám riết lấy anh không tha.

Nhưng mà đời ai biết trước được chữ ngờ, cậu vẫn quyết định báo với Dương Thời Dữ một tiếng mới được.

Đi ra khỏi đồn công an, Cận Chu lái xe về tiệm sửa xe trước rồi mới đi bộ đến toà.

Phòng khách của toà án có để thông tin những phiên tòa sẽ mở vào hôm đó, Cận Chu xem một lượt mới phát hiện hôm nay Dương Thời Dữ không phải mở tòa, nhất thời không biết làm sao để tìm được Dương Thời Dữ đây.

Số điện thoại của văn phòng thẩm phán thì ai gọi cũng được, nhưng hơn phân nửa đều do trợ lý thẩm phán nghe máy.

Đợi lúc tan làm đến cũng được...

Thôi đi, Cận Chu lập tức gạt bỏ cái ý định này.

Có phải cậu đến đón vợ tan làm đâu, phí sức như vậy để làm gì?

Do dự một hồi Cận Chu cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, lướt tìm số điện thoại đã bị cậu chặn bấy lâu nay.

Chuông nối máy reo được ba lần thì phía bên kia đầu dây truyền đến giọng nói lạnh lùng của Dương Thời Dữ: "Alo?"

Cận Chu không tin nổi nhìn màn hình điện thoại, xác nhận lại mấy lần mình không gọi nhầm số lúc này mới áp điện thoại vào tai: "Anh không chặn tôi à?"

Trước kia rất lâu, có một lần Cận Chu uống say, gọi điện thoại cho Dương Thời Dữ, điên cuồng mắng anh một trận xối xả. Kể từ đó Cận Chu vẫn luôn nghĩ chắc Dương Thời Dữ đã chặn mình, bây giờ xem ra thì lúc đó Dương Thời Dữ cũng không nhỏ mọn như trong tưởng tượng của cậu.

"Có chuyện gì?" Giọng điệu của Dương Thời Dữ vẫn bình bình, một câu này phiên dịch lại theo lời của Cận Chu thì ba chữ này có nghĩa là: Muốn cái đéo gì thì nói nhanh.

"Tối qua ngủ ngon không?" Nhưng Cận Chu lại không thích nói lẹ, kết quả cũng rất rõ ràng... Dương Thời Dữ trực tiếp cúp máy luôn.

Cận Chu thầm chửi tục một câu rồi lại gọi qua cho Dương Thời Dữ, lần này Dương Thời Dữ bắt máy rất nhanh nhưng không nói câu nào, dường như đang cảnh cáo Cận Chu là: Cho cậu cơ hội cuối cùng.

"Chung cư tối qua chúng ta đến xảy ra án mạng." Cận Chu nói: "Tôi vừa từ đồn về."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kéo ghế, kế đó là tiếng giày da ma sát với mặt đất. Một lúc sau, tiếng ồn xung quanh hoàn toàn biến mất, chỉ nghe thấy Dương Thời Dữ hỏi: "Thì sao?"

"Có phải anh đã cố ý tránh camera an ninh rồi không?" Cận Chu đang trên đường đi về, theo bản năng nhìn xung quanh một chút: "Trong camera không quay được mặt của anh, nhưng quay được cảnh anh với tôi đi chung."

Dương Thời Dữ không tiếp lời, chắc là đang nhớ lại chuyện tối qua.

"Tôi đã nói là không quen anh, phía bên cảnh sát chắc là không nghi ngờ gì đâu." Cận Chu nói: "Nhưng không loại trừ được khả năng họ điều tra ra anh được."

"Không đâu." Dương Thời Dữ bình tĩnh đáp: "Tôi đã lựa con đường có camera an ninh ít nhất, nếu như không phải do cậu thì căn bản không thể biết được tôi đến đó điều tra."

Cận Chu: "..." Ok, bây giờ thì cậu càng ngày càng giống đồng đội heo hơn rồi.

Chẳng qua lúc này không hiểu sao trong đầu của Cận Chu xẹt qua một tia sáng, cậu đứng yên tại chỗ, hỏi: "Sao anh có kinh nghiệm dữ vậy?"

Dương Thời Dữ nghe không ra ý của Cận Chu: "Cái gì?"

"Anh thường lén tự đi điều tra giống tối qua sao?" Những chi tiết nhỏ dần ghép lại thành manh mối, trong chốc lát Cận Chu đã hiểu rõ, khoé môi không nhịn được bất giác cong lên: "Tôi đã nói không hiểu sao anh lại mua xe mà, xem ra anh rảnh rỗi quá nhỉ, ngài thẩm phán Dương."

Dương Thời Dữ vẫn không có phản ứng gì: "Cậu đang nói gì vậy?"

"Anh mua xe là vì thường ra ngoài điều ra, cách ăn mặc, sự mẫn cảm với camera an ninh của anh đều nói rõ đây không phải là lần đầu anh làm chuyện này." Cận Chu nói huỵch toẹt ra, tiếp tục đi về nhà: "Tôi lại đoán thử nhé, anh đã sớm biết vụ án của bố mẹ tôi có ẩn tình thế nên vẫn luôn âm thầm điều tra, đúng không?"

Dương Thời Dữ không có khả năng vụ án nào cũng tự điều tra, trừ phi là một vụ án đặc biệt, vậy thì chỉ có thể là vụ tai nạn giao thông của cha mẹ Cận Chu thôi.

Trên thực tế tối qua Dương Thời Dữ đi đến chung cư cũng chính là để điều tra chuyện này.

Phía đầu dây bên kia trầm mặc, một lát sau mới vang lên giọng nói nhàn nhạt của Dương Thời Dữ: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Cận Chu tất nhiên không dễ gì mà bị chặn họng như thế, cậu lại hỏi: "Thế năm đó bố tôi đã thẩm lý vụ án gì? Ông ấy rốt cuộc có kẻ thù gì?"

Lần này thì giọng của Dương Thời Dữ trầm hẳn xuống: "Tôi rất bận."

Điện thoại bỗng dưng truyền đến tiếng bị cúp mất, Cận Chu cau mày "Chậc" một tiếng, nói chuyện không vừa ý là cúp máy ngang, đúng là chả đáng yêu tẹo nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.