Sau khi Tôn Cường rời đi, trong mắt mọi người bắt đầu có chút khó hiểu.
Nhưng mọi người cũng không nghĩ nhiều, suy cho cùng bọn họ nghĩ tên nghèo nàn như Trương Phong có tìm được chi viện thì có làm sao chứ?
Hai người Trần Văn Văn và Dương Uy vẫn rất coi thường nhìn về phía Trương Phong, như thể đang đợi giám đốc Tôn quay về xử lý anh vậy.
“Tiểu Mạn, chuyện ngày hôm nay bỏ qua đi em? Dù sao em cũng đã đạt được mục đích của mình rồi, tha được cho người ta thì tha đi, có được không?”
Cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp do dự một hồi khẽ cất giọng nói với cô gái đẹp nhỏ tuổi.
“Không được, hôm nay em nhất định phải xử lý cho xong cái tên Trương Phong này, chị họ à chị không biết cái tên này ác độc đến mức nào đâu, hôm qua anh ta đã cố ý lợi dụng em!” Cô gái đẹp nhỏ tuổi tức giận bĩu môi nói.
Sau khi nghe cô gái đẹp nhỏ tuổi nói vậy, cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp chỉ đành bất lực thở dài, không nhúng tay vào nữa.
Mà Dương Uy đã dồn hết sự chú ý của mình lên người của hai cô gái đẹp này, dù là cô gái đẹp nhỏ tuổi hay cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp, bọn họ đều là người đẹp thuộc hàng cực phẩm trung phẩm, không phải là thứ nhan sắc mà người như Trần Văn Văn có thể so kè được.
Dương Uy ở cạnh Trần Văn Văn chẳng qua là muốn chơi đùa với cô ta chút thôi, chứ làm gì có tình cảm gì chứ.
Bởi vậy sau khi Dương Uy do dự một hồi, anh ta bước đến bên cạnh cô gái đẹp nhỏ tuổi, vẻ mặt anh ta rất nịnh nọt.
Khi Trần Văn Văn nhìn thấy Dương Uy đi gheo cô gái khác ở ngay trước mặt mình, thì gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên ái ngại, nhưng cô ta cũng không dám nói gì, chỉ có thể gượng gạo đứng im tại chỗ.
Trương Phong thấy vậy thì không nhịn được bật cười.
“Anh cười cái gì chứ?”
Trần Văn Văn thấy Trương Phong đang cười trộm thì khó chịu hét lên.
Trương Phong nhìn nhìn Trần Văn Văn rồi cũng không nói gì thêm, anh chỉ khẽ lắc lắc đầu.
“Em gái à, không biết nên xưng hô với em như thế nào?”
Dương Uy cười ha ha nói với cô gái đẹp nhỏ tuổi.
“Anh là ai? Cách xa tôi ra một chút!”
Cô gái đẹp nhỏ tuổi không giữ thể diện cho Dương Uy, chán ghét trả lời một câu.
Tuy rằng khi nãy Dương Uy mới giúp cô ấy một lần, nhưng cô gái đẹp nhỏ tuổi thấy anh ta có thể đi gạ gẫm mình ngay trước mặt bạn gái, thì nhất định không phải loại người tốt đẹp gì, bởi vậy nên cô ấy mới nói chuyện không khách sáo như vậy.
Dương Uy gượng cười rồi quay về bên cạnh Trần Văn Văn.
Chính vào lúc này, giám đốc Tôn cầm điện thoại căng thẳng chạy về.
Đầu giám đốc Tôn đổ đầy mồ hôi, như thể anh ta mới bước ra từ phòng xông hơi vậy.
Khi nhìn thấy dáng vẻ này của Tôn Cường, mọi người bắt đầu thấy khó hiểu.
Bọn họ không thể hiểu nổi, không phải khi nãy Tôn Cường mới đi nghe điện thoại thôi sao? Sao lại trở nên hoảng hốt vậy rồi?
Nhưng mà có lẽ bọn họ không biết, nhà hàng Tân Thế Kỷ này chính là sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Đế Hào, cũng có nghĩa là Trương Phong thật ra chính là đổng sự trưởng của nhà hàng Tân Thế Kỷ!
Tôn Cường không ngờ rằng khi nãy bản thân anh ta đã đắc tội với đổng sự trưởng của nhà hàng trong lúc vô ý.
Bây giờ Tôn Cường thậm chí còn kích động đến mức muốn giết chết bản thân mình.
“Anh Trương, thật sự xin lỗi anh, khi nãy tôi đã làm rõ mọi chuyện rồi, anh thực sự chính là khách quý của nhà hàng Tân Thế Kỷ, tôi vô cùng xin lỗi anh vì những hành động khi nãy!”
Tôn Cường đi đến trước mặt Trương Phong, lễ phép nói chuyện với Trương Phong.
Sau khi mọi người nhìn thấy bộ dạng khom lưng cúi gối của Tôn Cường thì đều ngẩn người ra, vẻ mặt họ vô cùng ngạc nhiên.
Không ai lại ngờ rằng sau khi Tôn Cường nghe xong một cuộc điện thoại thì cứ như trở thành người khác vậy.
Khi nãy Phương Chí Hoa đã cố ý dặn dò Tôn Cường không được tiết lộ thân phận của Trương Phong.
Nên Tôn Cường mới nói chuyện với Trương Phong như thế, nếu không anh ta sẽ trực tiếp quỳ xuống khấu đầu với Trương Phong rồi!
Bản thân anh ta chỉ là giám đốc bé nhỏ của một nhà hàng vậy mà lại dám cùng với người ngoài công kích đổng sự trưởng, vả lại còn định đuổi anh ra khỏi nhà hàng, đây đúng là đang tìm đường chết mà!
Khi nhìn thấy cảnh này, cô gái đẹp nhỏ tuổi, Dương Uy và Trần Văn Văn đều vô cùng bất ngờ, ánh mắt họ tràn ngập sự ngạc nhiên.
“Giám đốc Tôn, anh nói cái gì vậy hả? Sao anh ta lại có thể làm khách quý của nhà hàng các anh được?”
Cô gái đẹp trẻ tuổi bước lên trước một bước rồi cau mày nói.
“Vậy bây giờ tôi có thể đi được hay chưa?”
Trương Phong bình tĩnh nhìn sang Tôn Cường hỏi.
“Đi được rồi, đi được rồi!”
Tôn Cường không để tâm đến cô gái đẹp trẻ tuổi, mà lại lễ phép gật đầu với Trương Phong.
Trương Phong lấy lại điện thoại từ tay Tôn Cường, sau đó rời đi trước ánh nhìn kỳ lạ của mọi người.
Hai người Trần Văn Văn và Dương Uy nhìn bóng lưng của Trương Phong, ánh mắt họ vô cùng phức tạp.
“Giám đốc Tôn, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao anh lại có thể thả anh ta đi chứ?” Cô gái đẹp nhỏ tuổi khó chịu hét vào mặt giám đốc Tôn.
“Cô Lâm à, chuyện ngày hôm nay đều là hiểu lầm, anh khi nãy đúng là khách quý của nhà hàng Tân Thế Kỷ chúng tôi, vả lại còn là khách trong phòng bao số một nữa!”
Giám đốc Tôn lau lau mồ hôi trên trán rồi bất lực giải thích nói.
“Khách ở phòng bao số một hả?”
Khi nghe giám đốc Tôn nói vậy thì cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp và cô gái đẹp trẻ tuổi liền ngẩn người ra.
“Anh không nói lầm đó chứ? Hai người chúng tôi mới là khách ở phòng bao số một này! Anh Trương Phong khi nãy nhất định đang nói xạo, giám đốc Tôn, anh mau đi đuổi theo bắt anh ta về đi!” Cô gái đẹp nhỏ tuổi kích động nói.
“Cô Lâm à, tôi không nhầm đâu, anh ấy chính là khách hàng ở phòng bao số một, chúng tôi có một bản đăng ký ở chỗ lễ tân ấy, phòng bao đó do Trương Phong thuê!”
Giám đốc Tôn cau mày nói.
“Chuyện này không thể nào, nhất định là anh đã nhầm lẫn rồi, phòng đó rõ ràng do chị họ của tôi thuê, sao Trương Phong lại thuê được chứ…”
Cô gái đẹp trẻ tuổi vừa nói vừa quay đầu nhìn sang phía của cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp.
“Cô Lâm à, nếu như cô không tin thì có thể cùng tôi đi đến quầy lễ tân xem ghi chép đăng ký nhé!”
Giám đốc Tôn không muốn nói tiếp với cô gái đẹp trẻ tuổi nữa, anh ta bất lực giải thích nói.
“Xem thì xem, tôi không tin cái người giao hàng đó có tiền đến nhà hàng Tân Thế Kỷ thuê phòng bao ấy!”
Cô gái đẹp nhỏ tuổi không phục nói.
“Không cần xem nữa, phòng đó không phải chị thuê đâu, là do chồng chưa cưới của chị thuê!” Chính vào lúc này, cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp mím môi hồng thấp giọng nói.
“Cái gì chứ?”
Sau khi cô gái đẹp nhỏ tuổi nghe vậy thì liền trong xoe hai mắt, vẻ mặt vô cùng bất ngờ.
Khi nãy giám đốc Tôn nói phòng đó do Trương Phong thuê, mà cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp lại nói người thuê phòng bao không phải cô ấy, mà chính là người chồng chưa cưới chưa gặp mặt của cô ấy.
“Không lẽ Trương Phong chính là chồng chưa cưới của chị hay sao?”
Sau khi cô gái đẹp nhỏ tuổi hiểu ra thì không nhịn được che miệng lại, ngạc nhiên hét lên.
“Chuyện này không thể đâu nhỉ…”
Trong mắt cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp có chút bất lực.
Tuy rằng cô ấy chưa bao giờ gặp mặt chồng chưa cưới của mình, nhưng bất luận thế nào, nhà họ Lâm của bọn họ cũng là một dòng họ lớn có mặt mũi ở Giang Thành.
Vả lại cô ấy lại là đứa con gái duy nhất của nhà họ Lâm, dù sao đi nữa cũng không thể để cô ấy gả cho người như Trương Phong nhỉ?
Cho dù có thật sự muốn gả thì cũng phải gả cho các con trai của các dòng họ lớn ở Giang Thành mới phải!
“Đi, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm Trương Phong, xem xem thật ra có chuyện gì?”
Cô gái đẹp nhỏ tuổi do dự một hồi rồi kéo cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp đi về phía phòng bao số một.
.