“Gì cơ?” Tôi ngơ ngẩn, lùi về sau một bước kéo khoảng cách với Alan: “Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ anh hiểu lầm cái gì…”
“Tôi không nói đùa, Đông Dương, tôi đang nói rằng, tôi rất thích em.” Anh nhìn chăm chú vào mắt tôi, nói một cách nghiêm túc: “Hơn nữa, em thật sự không có chút cảm giác gì với tôi sao? Em chưa bao giờ tránh tiếp xúc gần gũi với tôi cả.”
Tôi không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên nhìn anh, Alan nói đúng, quả thực tôi không có ý giữ khoảng cách với anh. Tuy rằng tôi không biết tính hướng của anh —- Alan không nói chuyện về phương diện này với tôi, tôi cũng chưa từng hỏi anh, thăm dò chuyện riêng tư của người khác với tôi mà nói không phải là chuyện thỏa đáng. Thỉnh thoảng tôi lại quàng vai, hoặc là đầu tựa đầu nói nhỏ với anh. Lúc ấy tôi nghĩ, nếu anh là trai thẳng, như vậy mấy việc đó có thể nói là cách chung sống bình thường giữa bạn bè với nhau, không có gì quá giới hạn cả. Nhưng nếu như anh là gay, vậy xem như tôi đã chiếm tiện nghi của anh rồi —- dù sao thì anh cũng là một anh chàng cực kì khôi ngô tuấn tú.
Nghĩ như vậy cũng thật là bỉ ổi, mà hiện giờ tôi đang phải trả cái giá thật lớn vì sự bỉ ổi của bản thân.
“Không phải đâu, Alan, anh nghe tôi nói đã.” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh phải biết là chúng ta không giống…
“Chúng ta không giống nhau chỗ nào?” Alan không muốn nghe tôi giải thích, ngẩng đầu chất vấn.
“Nói tóm lại chúng ta…” Tôi đang muốn nói tiếp, lại bị tiếng chuông di động cắt ngang. Tôi không thể làm gì khác là đành phải lùi lại ra sau, nhận cuộc điện gọi tới từ cha.
Cha vẫn đối xử với tôi như vậy, sau mấy câu dặn dò nhạt nhẹo thì đi thẳng vào vấn đề —– lời ít ý nhiều mà nói rằng bác trai bác gái của tôi đã từ chức công việc ở Thủ đô, năm sau sẽ về quê nhà phát triển. Bọn họ đã nhận offer của các doanh nghiệp tại thành phố, chuẩn bị hồi hương trước thời hạn.
Chuyện này đồng nghĩa với việc tôi cũng phải về nước trước thời hạn. Cha tôi rất đề nặng quan niệm gia tộc nhất mạch, cả nhà đoàn tụ, tư tưởng nối dõi tông đường thâm căn cố đế, không cho phép bất cứ sự hoài nghi nào cả. Cái lúc tôi come out cũng bị ăn không ít đau khổ, ông cắt phí sinh hoạt, không chịu nói chuyện với tôi. Tôi gửi tiết kiệm số tiền mẹ cho, mỗi ngày sau khi tan học đến nhà người ta làm gia sư để tri trả chi tiêu hàng ngày, phải gần một năm sau ông mới chịu nới lỏng, nhưng vẫn yêu cầu tôi sau này phải có một đứa con của riêng mình. Lúc ấy dù tôi đã đồng ý, nhưng trong lòng lại không có ý định thực hiện. Loại chuyện sử dụng thân thể phụ nữ để có con cháu nối dõi này, mặc dù một vài nơi đã bắt đầu áp dụng, nhưng tôi vẫn không thể tiếp nhận được.
⑩
Một cuộc điện thoại ngắn gọn đã tuyên cáo cuộc sống ở Việt Nam của tôi phải kết thúc sớm hơn dự định, tiến trình vốn đã hơn phân nửa thoáng chốc chỉ còn lại 14 ngày ngắn ngủi. Tôi xoay người đi tới bên cạnh Alan, anh vẫn đang đứng đó.
“Thật sự xin lỗi, trước tiên không nói về chuyện này nữa.” Tôi nhìn đôi mắt xanh xinh đẹp của anh, trong lòng dâng lên cảm giác buồn phiền: “Alan thân mến, tôi phải về trước hạn rồi.”
Anh nhìn tôi, thức thời không nhắc lại chuyện lúc nãy nữa, chỉ ôm lấy vai tôi đi về nhà trọ. Tôi cảm thấy rất mệt nên thuận theo anh.
Nhưng sau khi tắm xong, ngay lúc tôi chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, Alan lại xán tới, dáng vẻ không cam lòng. Nhìn khuôn ngực phập phồng cùng vẻ mặt chần chừ của anh, tôi biết chuyện lúc nãy còn lâu mới kết thúc được.
Tôi đứng dậy, vào phòng ăn mở tủ lạnh chung lấy tầm 6 lon bia ra, về phòng đặt chúng lên tủ đầu giường, ra hiệu bảo Alan qua đây.
“Muốn nói chuyện chút không?” Tôi mở một lon cho anh, Alan lúc này khiến người khác có chút lo lắng. Mà tôi lại không thể chỉ đứng một bên xem trò vui được, dù gì cũng do tôi trêu chọc anh trước. Hơn nữa, không nói đến những nhân tố khác, tôi quả thật có thiện cảm với anh.
“Tại sao không đồng ý đón nhận tôi? Là vì sắp phải đi à?” Alan nhận lon bia, nhìn tôi.
“Có nguyên nhân này.” Tôi uống một hớp bia: “Hơn nữa đa phần người ta sẽ lựa chọn giống tôi, không phải sao? Chờ mùa khô qua rồi, anh sẽ quên tôi, quên đi tất cả mọi thứ nhanh thôi.”
“Tôi sẽ không quên.” Alan để bia xuống, tay phải nắm lại đè mạnh lên đầu gối: “Người muốn chạy trốn là em, rõ ràng là em thích tôi, khi em kể câu chuyện về thiếu niên guitar kia cho tôi trên bờ cát, khi tôi đệm nhạc hát cho đám nhỏ nghe, còn cả những lần đi tản bộ bên bờ biển với tôi, em thật sự không có chút suy nghĩ gì với tôi sao?”
“Đúng, anh nói đúng, tôi quả thật cũng rất thích anh.” Tôi thừa nhận: “Ban đầu bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của anh, sau đó là kinh ngạc về học thức cùng những trải nghiệm của anh, còn si mê cái dáng vẻ vừa ngồi giặt quần áo dưới vòi nước vừa quay ra cười với tôi của anh nữa.”
“Vậy tại sao chúng ta lại không thể ở cùng nhau.” Alan vội nói: “Em cũng không hỏi chút xem vì sao tôi thích em à?”
“Chuyện đó không có ý nghĩa gì cả, tôi sắp phải đi rồi.”
“Tại sao lại không có ý nghĩa chứ!” Alan ‘vụt’ một cái đứng dậy, vì kích động mà mặt mũi đỏ ửng, nhìn trông như cánh hoa hồng đọng sương sớm trong buổi bình minh vậy: “Lúc đầu tôi chỉ cảm thấy em là một chàng trai người châu Á mặt mũi thanh tú. Giống như những người tôi từng gặp ở trường, da trắng dáng người nhỏ nhắn. Sau đó tôi phát hiện trong giờ học em rất nghiêm túc, chơi guitar cũng rất hay. Khi đó tôi mới hiểu có lẽ em có rất nhiều ưu điểm, chẳng qua em giấu chúng đi mà thôi. Sau khi em kể cho tôi nghe chuyện hồi bé, em từng học rất nhiều môn ngoại khóa, lại vì mất đi hứng thú mà không kiên trì tiếp được. Khi nghe chuyện này phản ứng đầu tiên của tôi không phải nghĩ rằng em là người không có nghị lực, mà là cảm thấy em rất thật. Em tò mò với những thứ thú vị, sau khi trải nghiệm rồi sẽ bỏ qua chúng như một điều tự nhiên —– giống như trẻ con có đồ chơi mới vậy.”
Alan nói xong, kéo tôi dậy không cho giải thích: “Hay là, với tình cảm em cũng như thế? Sau khi trải nghiệm cảm giác mới mẻ xong thì vứt bỏ nó luôn, vì không muốn tổn thương tôi cho nên mới từ chối?”
“Alan, đủ rồi!” Tôi bị anh kéo đến đứng không vững, lại bất chợt nghe thấy lời suy đoán như vậy, gào xong một tiếng kia phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được cơn giận, mệt mỏi nâng tay phải đè lên mi tâm, muốn đè xuống sự hỗn loạn trong lòng.
“Nếu anh đã nói thế, vậy tôi sẽ đồng ý liều lĩnh quấn lấy anh, nửa tháng sau trở về Trung Quốc, giây phút đặt chân lên mảnh đất đó tôi sẽ xóa phương thức liên lạc với anh đi.” Tôi chậm rãi nói.
Anh nhìn tôi, ý thức được lời nói vừa rồi của mình không thích đáng, cúi đầu nói xin lỗi với tôi: “Xin lỗi em, tôi không cố ý.”
“Không sao.” Tôi phẩy tay, kết thúc cuộc đối thoại như văn viết của học sinh tiểu học, mở lon bia thứ hai ra muốn làm dịu bầu không khí một chút.
“Cũng đã có suy nghĩ như vậy về tôi rồi, vậy để tôi kể một câu chuyện cho anh nhé, có lẽ sau khi nghe xong anh sẽ hiểu ra thôi.”