Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau

Chương 12



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Danh Yển dùng tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra để lái xe, theo chỉ dẫn của Tống thực, cậu đánh lái rẽ trái rẽ phải liên tục.

Bàn tay vì căng thẳng mà nắm chặt vô lăng.

Chiếc xe dùng tốc độ tên lửa lạng lách liên tục trên đường.

Bên kia, Tần Thương và hai người Lục Tử Tự bị bốn bề zombie đông nghịt bao vây.

Bọn họ vừa giết zombie vừa bị ép đi lên tầng trên.

"Tử Tự, Phan Huân, tôi ở đây tìm giết con zombie dị năng tinh thần kia, hai cậu nhanh chạy lên sân thượng, tìm cách leo xuống dưới, không cần đợi tôi, tôi sẽ tìm cách thoát ra"
" Không được đại ca, như vậy rất nguy hiểm, bọn em ở lại đây cùng rời đi với anh"
" Nhanh đi, lằng nhằng một lát nữa thì cả ba cùng chết!!" - Tần Thương khàn giọng quát, cơ thể cường tráng nhanh chóng giết zombie giúp hai người bọn họ mở một con đường nhỏ.

Lục Tử Tự và Phan Huân đỏ mắt, sau đó xoay người vụt chạy lên tần thượng.

Tần Thương thấy họ rời đi.


Dị năng sức mạnh liên tục càng quét zombie xung quanh, nhưng bọn chúng số lượng quá lớn, con này vừa bị giết thì con khác đã lập tức lao đến không ngừng nghỉ.

Hắn cần nhanh chóng tìm và giết con zombie đang ẩn nấp trong bóng tối, chỉ khi giết nó thì bầy zombie ngàn con này sẽ mất đi phương hướng, lúc đó hắn mới có thể dễ dàng thoát thân.

Nếu không cho dù có thoát được khỏi cái siêu thị này thì cũng sẽ bị zombie bám theo sau, rất phiền phức.

Tần Thương tay giết zombie, mắt quan sát, đi lên nữa là tới tầng thượng cao nhất.

Những tầng dưới hắn đều đã đi qua, vậy thì nó chỉ có thể trốn ở tầng này.

Một cách cửa đóng chặc hấp dẫn tầm mắt của hắn.

Đây là phòng nghỉ của nhân viên trong siêu thị, xung quanh bên ngoài vô cùng trống trải nên con zombie này chỉ có thể trốn bên trong.

Tần Thương khuôn mặt lạnh tanh, mắt hung hăng, hôm nay hắn phải phanh thây con quái vật này cho bằng được.

Lục Tử Tử và Phan Huân lo lắng đứng trên tầng thương chờ Tần Thương xuất hiện, tâm trạng bọn họ nôn nóng vô cùng liên tục đứng ở cửa nhìn xuống bên dưới.

Đã không thấy bóng dáng của Tần Thương ở đâu.

Đã một lúc trôi qua, khi hai người định quay lại để tìm thì một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở đầu cầu thang.

Cả người Tần Thương dính đầy máu, phía sau zombie đang đuổi theo rất sát.

Cả bầy zombie đen nghịch con dẫm đạp lên nhau chỉ hòng xé nát hắn.

Tay Tần Thương nắm lấy tay vịn lan can cầu thang mượn lực nhảy lên phía trên.

Hai người Lục Tử Tử nhìn thấy hắn thở phào một hơi.

Đợi hắn đi qua cánh cửa sau đó nhanh chóng đóng chặt lại.

Cánh cửa này sẽ không thể chóng đỡ quá lâu trong khi số lượng zombie đông đến thế.

Sát cạnh siêu thị là một toà nhà thấp hơn 2 tầng lầu, ba người nhanh chóng nhảy qua, bám người theo cửa sổ bên ngoài toà nhà mà nhanh chóng leo xuống mặt đất.


Lúc này Danh Yển cũng vừa kịp thời lái xe tới.

Cậu ngước mắt nhìn lên trên, zombie đã phá được cửa chen chút chui ra sân thượng, bất chấp sống chết mà lũ lượt lao về phía ba người Tần Thương.

Bọn họ còn cách mặt đất một khoảng nữa, nhưng có thể sẽ không kịp mất.

Danh Yển hồi hợp, giọng nói run run mà la lớn:
"Nhanh nhảy xuống bám lên nốc xe đi, không kịp nữa rồi!!"
Tống Thực thì thả cửa kính xuống, lấy súng ra bắn chết mấy con zombie đang đuổi theo sau bọn họ.

Lúc còn bên trong siêu thị, vì zombie cách họ quá gần nên chỉ có thể giết chúng bằng gậy sắt mà không thể dùng súng, bây giờ đúng là không có vũ khí nào tốt hơn cây súng này.

Ba người Tần Thương thấy zombie đã kéo tới nơi, từ đây cách mặt đất chừng 4m nữa, ba người quan sát vị trí của xe bọc thép sau đó nhảy xuống.

Chiếc xe bị ba người nhảy lên va đập làm cho run lắc không ngừng.

Lục Tử Tự là người nhảy lên nốc xe cuối cùng, cậu ta la lớn với Danh Yển:
" Chạy nhanh, chạy nhanh"
Zombie đuổi theo nhiều như lá mùa thu, bọn chúng từ trên rơi xuống, không ngừng lao về chiếc xe.

Danh Yển tức thì đạp chân ga, chiếc xe như cơn gió chạy khỏi bầy zombie.

Ba người Tần Thương đu người qua cửa sổ mà leo vào bên trong.


Lúc nãy tuy Tần Thương đã giết chết được con zombie có dị năng tinh thần điều khiển.

Nhưng vì bọn họ gây ra động tĩnh quá lớn nên zombie mới không ngừng đuổi theo, chỉ cần lái xe bỏ chúng lại phía sau là được, khi không theo kịp bọn họ thì chúng nó sẽ trở về trạng thái du đãng bình thường.

Lục Tử Tự ngồi trên ghế xe liên tục xoa ngực an ủi:
" Thật đúng là kích thích mà, chút nữa là phải ở lại chơi với lũ zombie này rồi, mệt chết đi mất"
Phan Huân bị mảnh thủy tinh cứa vào tay máu chảy đầm đìa, cậu ta đang lấy vải băng bó vết thương.

Thỉnh thoảng còn đáp vài câu với Lục Tử Tự.

Tống Thực ngồi bên ghế phụ tập trung chỉ dẫn đường cho Danh Yển lái xe, bọn họ bắt đầu bỏ lại zombie một khoảng phía sau.

Lần đầu tiên Danh Yển lái xe với tốc độ nhanh đến vậy, vừa căng thẳng vừa hưng phấn nên tay cậu căng cứng chảy đầy mồ hôi.

Đến một đoạn đường ngay ngã tư, bất chợt phía trước một chiếc xe ô tô 6 chỗ lao nhanh về phía này, phía sau chiếc xe đó còn dẫn theo một bầy zombie.

Mắt thấy ngay lập tức hai chiếc xe sẽ đâm đầu vào nhau, Danh Yển nhanh như chóp đánh tay lái qua một phía để tránh né.

Chiếc xe vì phanh gấp mà bánh xe ma sát với mặt đường để lại một dấu vết màu đen thật dài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.