Khẩu khí Bạch Thuần Khiết là hỏi nghi vấn, thật ra trong lòng đã khẳng định là loại người nào.
Quyết định về nhà, nhà cô muốn về nhất không phải nhà Lục Cảnh Hàng. Đứng ở dưới lầu Hàn Nghi Tĩnh, cô bấm điện thoại Liễu Chi Nhã: “ Mẹ, tôi ở dưới lầu, xuống nói chuyện mấy câu được không?”
Liễu Chi Nhã ở đầu dây mỗi lần nghe được Bạch Thuần Khiết gọi mình là mẹ, trong lòng đã run lên, hoảng sợ vài giây cô lên tiếng trả lời. Nhìn thấy Bạch Thuần Khiết tay xách hành lý, vẻ mặt cô kinh ngạc: “ Đây là …”
Miễn cưỡng mỉm cười, Bạch Thuần Khiết trả lời: “ Tôi chuẩn bị về nhà.”
“ Sao đột nhiên con lại muốn về nhà?”
“ Không phải đột nhiên, tôi muốn về nhà lâu rồi.” Cúi đầu cười, cô lại ngẩng đầu không chút che giấu tình cảm ba con: “ Tôi nhớ ông Bạch đến phát điên đây.”
Nhìn hốc mắt hồng nhuận, Liễu Chi Nhã chua xót, bà ghen tị, nhưng vài giây sau lại cảm thấy mình không có tư cách đó, lúc trước bà không chỉ 1 lần yêu câu quá đáng, bà hổ thẹn nói: “ Nên trở về nhìn xem ba con thế nào, khi nào trở về?”
Bạch Thuần Khiết giật mình, khi nào trở về cô cũng chưa nghĩ tới, chẳng lẽ cô không muốn trở lại? Nơi này có tiểu Tiện Viên, nơi này có mơ ước mở cửa hàng chú cưng, nơi này có Lục Cảnh Hàng … Cô còn vì cái gì mà phải trở lại, chẳng qua cô không ngờ được bản thân cần xài bao nhiêu thời gian để im lặng.
Lúc thời điểm hai người đối diện nhìn nhau kỹ, cách đó không xa có chiếc xe chậm rãi ngừng lại, vẻ mặt người ngồi lái cùng với người đi bên cạnh ngạc nhiên nhìn Bạch Thuần Khiết và Liễu Chi Nhã ở trước mặt.
Đầu tiên Hàn Nghi Tĩnh lấy lại tinh thần quay đầu nhìn phía Lục Cảnh Hàng nói: “ Anh muốn nói gì sao?”
“ Không đi.” Đi cũng không biết nên nói cái gì.
“ Vậy … ở chỗ này chờ?”
“ Ừh, em đi lấy tư liệu đi.”
Hàn Nghi Tĩnh gật đầu đi ra xe, ánh mắt Lục Cảnh Hàng đi theo bóng dáng của cô thẳng đến người kia ở dưới lầu. Hành lý? Nhướn mày, cô phát hiện dưới chân cô là hành lý. Cô … chẳng lẽ phải về nhà?
Có ý niệm muốn xuống xe để hỏi đến tột cùng, nhưng vài giây sau lại bị anh áp chế, anh cũng không hiểu tại sao mình lại không dám đến hỏi cô, đại khái đang chiến tranh lạnh nên không được tự nhiên.
Hàn Nghi Tĩnh ở trên lầu lấy tài liệu ra khỏi cửa gặp 2 mẹ con đang nói chuyện, cô đưa tay chỉ vào hành lý Bạch Thuần Khiết hỏi: “ Phải ra ngoài?”
“ Đúng.”
“ Đi đâu?”
Bạch Thuần Khiết không trả lời ngay, đầu tiên là cô cười 1 cái, sau đó dò hỏi: “ Cứ coi như là em gái quan tâm người chị gái của mình à?”
Hàn Nghi Tĩnh một chút sửng sốt, đương nhiên cô biết Bạch Thuần Khiết nói là từ trong lòng xuất phát muốn trêu tức mình, hơn nữa cô chắc đã sớm muốn nói, chẳng qua trước kia công việc cản trở quan hệ.
“ Mẹ, nói vậy đủ rồi, trở về đi, bên ngoài rất nóng.”
Liễu Chi Nhã nhìn ra được Bạch Thuần Khiết muốn cùng Hàn Nghi Tĩnh nói chuyện riêng vài câu, vì thế gật đầu rút tiền trong ví ra nhét vào tay cô: “ Mua ít đồ ăn nhé.”
“ Biết rồi.” Dù không cần nhưng Bạch Thuần Khiết vẫn nhận, chắc là Liễu Chi Nhã cho cô làm quà tặng để thay cho quà noel sắp đến.
Dưới cánh cửa chỉ còn lại hai cô gái xinh đẹp, Bạch Thuần Khiết đem cho vào túi tiền, nhìn phía Hàn Nghi Tĩnh: “ Muốn biết tôi đi thế nào sao? Tôi phải về nhà.”
“ Cảnh Hàng biết không?”
“ Đây là chuyện của tôi với anh ấy, không cần cô quan tâm.”
Bình thản cười, Hàn Nghi Tĩnh gật đầu: “ Đúng vậy. Thế việc cô gọi mẹ tôi ra là có lời gì phải nói với tôi?”
“ Gọi mẹ tôi ra đương nhiên là muốn nói chút chuyện về bà ấy, cô thông minh như vậy đừng nói cô không đoán ra được.”
“ Tôi không đoán được.”
“ Bạch Thuần Khiết không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói: “ Tôi nghĩ chúng ta đều là người trưởng thành, chuyện của mình chắc là để tự mình giải quyết, cho nên cô có thể không cần bảo mẹ của tôi xen vào chuyện giữa tôi – Lục Cảnh Hàng và cô được không?”
“ Cô nói có ý gì?” Hàn Nghi Tĩnh kinh ngạc.
“ Chẳng lẽ cô không biết mẹ tôi vì cô mà không chỉ 1 lần đi tìm tôi, hi vọng tôi rời xa Lục Cảnh Hàng sao?”
Trí nhớ đột hiện lên cảnh 1 lần uống rượu say nói linh tình, Hàn Nghi Tĩnh có chút hoảng hốt: “ Mẹ thật sự đi tìm cô nói chuyện này sao?”
“ Tuổi còn trẻ mà khả năng nghe có vấn đề à? Không phải vừa rồi tôi đã từng nói sao, không chỉ 1 lần.” Trong giọng nói khó có thể che lấp ghen tị: “ Bà ấy so với tưởng tượng còn yêu cô hơn.”
Im lặng, kì thật cho tới giờ cô cũng chỉ là con kế, Liễu Chi Nhã trong lúc đó sẽ chọn đứa con đứt ruột đẻ ra mới đúng, không ngờ ….
Người kinh ngạc nhìn, Bạch Thuần Khiết nghiền ngẫm nói: “ Bình thường có chút nhìn ra cô là nữ cường nhân, không nghĩ tới lại say rượu còn đi xin xỏ người khác.”
“ Sau đó cô muốn nói móc tôi?”
“ Không cần phải ….” Cô đã muốn đùa tới trình độ nhất định, rồi sau đó sợ mất ít thể diện, 1 vừa hai phải. Khom người nhấc hành lý lên, Bạch Thuần Khiết mím môi cười: “ Chăm sóc mẹ tôi thật tốt, chẹp, dù so thì tôi không nói, cô cũng sẽ làm thế.”
Xoay người nhìn người xa dần, đột nhiên Hàn Nghi Tĩnh nhìn bóng dáng kia có chút hâm mộ, bởi vì cô rất thoải mái: “ Bạch Thuần Khiết.”
Người phía trước quay đầu lại nhìn về phía cô: “ Chuyện gì nữa?”
“ Tôi nghĩ muốn gì đó thì chưa bao giờ cần người khác tặng cho tôi.”
Ý của cô ta là, ngày đó say rượu nói được chính là lúc say phát tiết hết ra ngoài? Thật là muốn cậy mạnh. Than nhẹ lắc đầu, Bạch Thuần Khiết không nói gì xoay người rời khỏi.
Cô sẽ rời khỏi thành phố này, cô cho rằng tất cả những chuyện có liên quan bản thân đều đã chấm dứt, không hề phát triển, tất cả những người có quan hệ với cô cũng đều yên bình, nhưng sự việc luôn luôn không đoán ngờ được.
*************
Vội vã, cô leo lên xe, sau khi trải qua mấy giờ đi xe, Bạch Thuần Khiết buông tha gọi di động cho Lục Cảnh Hàng, cô cũng không có dũng cảm.
Di động ngừng rung, trong lòng Lục Cảnh Hàng lại lo lắng, tại sao anh lời anh không muốn nghe lại phải nghe: “ Tôi nghĩ muốn gì đó thì chưa bao giờ cần người khác tặng tôi”. Giọng nói lại một lần nữa vang lên tai anh, chìa tay khô nóng đem điều chỉnh lại điều hoà trong văn phòng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Lục Cảnh Hàng đáp lại, Hàn Nghi Tĩnh liền đẩy cửa vào nhà.
“ Cảnh Hàng, điều hoà bị hỏng à?”
“ Không có.”
“ Vậy tại sao nhiệt độ lại thấp như vậy.”
“ Không muốn giải thích, mặt anh không chút thay đổi nhìn cô: “ Có chuyện gì?”
Nhìn ra tâm tình anh không tốt, Hàn Nghi Tĩnh đem tài liệu trong tay giao cho anh: “ Tiền nhuận bút làng du lịch đã có.”
“ Ừh, không có chuyện gì khác em cũng trở về làm việc đi.”
Miệng cô nói đồng ý, nhưng cước bộ lại do dự, nếu đoán không sai, bởi vì anh ấy nghe được câu nói kia mới phiền lòng như vậy, vừa rồi cô lên xe đã định giải thích, nhưng là anh ấy cự tuyệt nghe giải thích của cô. Bây giờ nhắc lại, anh nhất quyết cự tuyệt, ít nhiều mang một chút tâm tư, Hàn Nghi Tĩnh không nói được lời nào mà rời khỏi văn phòng.
Cánh cửa đóng lại, phòng làm việc bên trong của anh chỉ còn lại một mình, ngẩng đầu nhìn khoảng không trên trần, lần đầu tiên Lục Cảnh Hàng giống như tên ngu ngốc ở trong phòng làm việc.