Tôi Và Hoàng Thượng Tâm Ý Tương Thông

Chương 7: "Ô... Mềm quá!"



Khi Tiêu Kỳ đến cũng không có trận chiến nào, chỉ mang theo nội thị thiếp thân.

Hắn vừa vào cửa đã quét mắt qua tôi, sau đó nói: "Dung tục tầm thường."

Tôi: "..."

- -- Thế trận không thể rối loạn.

Tôi hành lễ với hắn theo kế hoạch, vừa hành lễ vừa "bla bla" trong lòng:

[Aaaa bệ hạ vậy mà thực sự đến rồi! May mà hôm nay nguyệt sự chưa kịp báo lên, đợi lát nữa phải tắt đèn trước, cho dù thế nào trước tiên cũng phải làm việc này!]

Hắn biết nguyệt sự của tôi tới rồi, chắc chắn sẽ không chạm vào tôi.

Quả nhiên Tiêu Kỳ nặng nề liếc tôi một cái.

"Tô mỹ nhân đứng dậy đi."

Hắn nhàn nhã ngồi xuống trước bàn.

Tôi gấp gáp không nhịn nổi nên đi qua: "Bệ hạ, thần thiếp hầu hạ ngài nghỉ ngơi nhé."

"Không gấp."

Hắn thuận tay cầm giấy luyện chữ trên bàn lên: "Tô mỹ nhân bình thường hay đọc sách gì?"

Tôi đang định trả lời thì nghe thấy âm thanh trong lòng hắn: [Chữ này không phải móng chó cào chứ.]

Tôi: "..."

- -- Hold vững!

1

"Hồi bệ hạ, thần thiếp chưa từng đọc sách gì đàng hoàng. Chỉ là lúc trước nghe ca ca đọc sách, thiếp thích nghe lỏm nên đọc theo một chút, cũng không biết cụ thể là sách gì."

Triều đại này coi trọng nữ tử bất tài, nhưng không thể nói những thứ trước đây tôi đọc thầm trong lòng đều là thứ tôi từng học.

Kết quả liền nghe thấy Tiêu Kỳ thầm mắng: [Đầu óc không tốt, ngược lại biết bịa chuyện.]

Tôi: "..."

- -- Thả lỏng thả lỏng, thả lỏng đầu óc.

Tiêu Kỳ thong dong đặt mảnh giấy trở lại:

"Gần đây Tô mỹ nhân có tiếp xúc với thứ gì đặc biệt không? Hoặc ăn đồ kì lạ gì đó?"

"Hồi bệ hạ, thần thiếp luôn ở Dao Quang Điện, bữa ăn hàng ngày đều do ngự thiện phòng đưa đến."

"Người kì quái thì sao?"

Tôi quỳ phịch xuống:

"Bệ hạ! Thần thiếp tuân thủ bổn phận, nếu như không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi Dao Quang Điện nửa bước, càng sẽ không gặp người hỗn tạp nào."

Tiêu Kỳ tựa lên bàn, ánh mắt liếc tôi nhấp nháy, trong lòng cũng không có âm thanh gì.

Một lúc lâu sau: "Đứng dậy đi."

Sau đó nói: "Trẫm thấy sắc mặt ngươi không khỏe, ngày khác lại đến vậy."

- -- Qua ải rồi!

Tôi kìm nén phấn khích, dối lòng thầm nghĩ:

[Huhu là ta nói sai câu nào rồi sao, hay là ta vừa lộ ra khuyết điểm nào, sao bệ hạ lại hỏi ta mấy câu hỏi này, tại sao hỏi xong liền đi, để người trong cung biết bệ hạ lật thẻ bài của ta không đến một khắc đã đi thì cái mặt này của ta phải giấu vào đâu huhuhu...]

Ta vừa nghĩ thầm vừa giả bộ không nỡ, tiễn Tiêu Kỳ ra ngoài.

Mắt thấy đã sắp đến cửa điện, nhưng chiếc váy mới trên người quá dài, một bước vậy mà không đạp tới ngưỡng cửa.

Cho nên nói con người không thể tự mãn, một khi tự mãn liền dễ xảy ra vấn đề.

Vấn đề của tôi xảy ra chính vào giây phút này.

Tôi bị vấp vào váy loạng choạng lên phía trước một bước, mà Tiêu Kỳ không biết vì sao đột nhiên quay người lại.

Tôi vô thức muốn tránh khỏi hắn, đột ngột ngã ra phía sau.

Hắn muốn kéo tôi, nhưng lại vấp vào bậc cửa.

Sau đó...

- -- Rầm!

Hắn ở trên, tôi ở dưới.

- -- Sát rạt.

Vốn dĩ cũng không có gì.

Chỉ là một cảnh thô t ục trong phim thần tượng thô t ục, nhưng...

Tôi nghe thấy tiếng lòng của hắn: 

[Ô... mềm quá!]

Ý thức của tôi đi trước ý chí, gào to một tiếng sâu trong tâm trí:

[Biến, thái, chết, tiệt!!!]

[HẾT CHƯƠNG 7]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.