Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 23



Tôn Nhất Hoa phẫn nộ siết nắm tay lại, nhưng vì không muốn khiến Trịnh Dũng Hạo không vui, anh ta chỉ đành đè cơn giận xuống, cười như không mà bảo: “Là một người đội trưởng, đội viên mình chịu uất ức, tất nhiên tôi có nghĩa vụ đòi lại thay cho họ. Nếu chuyện này đã bắt đầu từ hai người chúng ta, vậy hẳn cũng nên để chúng ta kết thúc. Anh thấy thế nào?”

“Ha ha, anh muốn gì cứ nói thẳng đi, quanh co lòng vòng cũng không giúp anh trông phong độ hơn đâu!” Hoàng Tử Hiên đã hơi ngán ngẩm, nhíu mày bảo: “Anh muốn thế nào, tôi hầu thế đó được chưa.”

Tôn Nhất Hoa đúng là đang đợi những lời này của anh, nghe vậy thì bảo: “Được, chúng ta tính đơn giản chút nhé. Một chọi một, loại thẳng. Nếu anh thắng, tôi sẽ đại diện cho đội mình xin lỗi các anh. Ngược lại, anh sẽ phải cúi đầu xin lỗi đội viên của tôi.”

“Một chọi một loại thẳng?” Hoàng Tử Hiên không hiểu hỏi: “Thế nào gọi là loại thẳng?”

“Rất đơn giản, một người đánh bóng, người kia đón bóng. Nếu bên kia không đón được, coi như mất một lượt.” Tôn Nhất Hoa trả lời.

Vừa nghe xong giải thích là vậy, Hoàng Tử Hiên bèn gật đầu: “Được, vậy cứ làm theo anh nói đi.”

“Chủ tịch Trịnh, mời ông làm chứng cho chúng tôi, tránh để ai đó chịu chơi nhưng không chịu nhận.” Tôn Nhất Hoa nói với vẻ đã chắc phần thắng lợi.

Trịnh Dũng Hạo cười gật đầu: “Rất vui lòng.”

Sau khi quyết định xong, mọi người chia ra lui về sau, đến vị trí thuận lợi cho việc quan sát.

“Các anh đoán xem, lần này Hoàng Tử Hiên còn thắng được nữa không?” Một đội viên của Trịnh Dũng Hạo nhỏ giọng hỏi những người khác.

“Chắc chắn có!”

“Có chứ!”

“Đối với Hoàng Tử Hiên thì không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu!”

Mọi người nói nhau đến nháo nhào cả lên, không có người nào không nhìn Hoàng Tử Hiên bằng hai mắt đầy sùng bái. Bọn họ không chỉ sùng bái kỹ năng bóng chày của anh, mà càng sùng bái dũng khí dám đối đầu trêu chọc Tôn Nhất Hoa kia.

“Ai lên trước?” Bên trong sân, Hoàng Tử Hiên hỏi Tôn Nhất Hoa.

Tôn Nhất Hoa nghĩ lại chuyện trước đó mình đã ném không ít bóng, cần để cho tay nghỉ ngơi một chút, bèn bảo: “Anh trước đi.”

Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Được.”

Nói xong, anh bèn đứng vào vị trí, người ném bóng cũng không phải người được tuyển ra từ hai đội, mà là để trọng tài chịu trách nhiệm, vì làm như thế sẽ không tồn tại việc thiếu công bằng.

“Đã chuẩn bị tốt chưa?” Trọng tài có ấn tượng với Hoàng Tử Hiên không tệ, mỉm cười hỏi.

“Tốt rồi.” Lần này thì Hoàng Tử Hiên nắm gậy đánh bóng bằng hai tay, người cũng bày ra tư thế đánh bóng tiêu chuẩn.

Vút!

Trọng tài cũng ném một quả bóng với tư thế tiêu chuẩn về phía Hoàng Tử Hiên.

Bóc!

Nửa người của Hoàng Tử Hiên vừa xoay, trong nháy mắt, quả bóng đã bị anh đánh bay.

Tầm mắt mọi người cũng lao đi theo quả bóng trên không trung.

Lần này Hoàng Tử Hiên chẳng những không đánh bóng lên quá cao, trái lại còn rất thấp, nó hệt như đang ma sát trượt trên mặt đất vậy, nhưng vẫn cao hơn nếu so với các loại bóng trên đất.

Tôn Nhất Hoa nhắm đúng cơ hội, lập tức bày ra động tác bắt bóng.

Vút…

Tuy nhiên, không đợi anh ta thấy trước, quả bóng vốn đang bay ở vùng thấp lại đột ngột bay vút lên cao, lao nhanh về phía Tôn Nhất Hoa.

Hơn hai mươi ánh mắt trừng lớn, hệt như họ vừa nhìn thấy quỷ vậy. Sao lại có chuyện như vậy? Bóng đã thoát khỏi phạm vi khống chế rồi, sao lại tự thay đổi đường đi? Như vậy căn bản là không hợp lý với lực hút của trái đất!

Bản thân Tôn Nhất Hoa cũng bị dọa, anh ta cảm thấy quả bóng Hoàng Tử Hiên đánh ra như bị một bàn tay vô hình nào đó khống chế vậy, muốn nó bay thấp thì nó sẽ bay thấp, muốn nó cao thì nó sẽ cao lên. Đó là quỹ tích vận hành hoàn toàn vượt quá một hiện tượng tự nhiên bình thường sẽ xảy ra!

Bụp!

Ngay giây phút mà Tôn Nhất Hoa thất thần, ngực anh ta đột ngột nhói lên, cả người còn chưa hoàn hồn đã bị một cỗ sức mạnh khủng khiếp làm cho bay ngược ra ngoài.

Tôn Nhất Hoa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng những người khác lại nhìn thấy rất rõ ràng. Anh ta là bị bóng chày va trúng bụng, sau đó cả người liền bay lên.

Một quả bóng chày thôi mà có sức mạnh lớn như thế, đây quả thực là chuyện khiến người ta khó mà tin được. Ai ai cũng cho là bản thân đang nằm mơ, mãi đến khi một tiếng “bốp” vang lên, là Tôn Nhất Hoa va vào vách sân, thì bọn họ mới hoàn hồn được từ cơn hoảng sợ.

Bộp bộp bộp.

Bóng chày theo đó rơi xuống đất, văng ra xa một lúc lâu mới ngừng lại hoàn toàn.

Lúc này Tôn Nhất Hoa cuộn mình trên mặt đất, bụng anh ta truyền đến từng cơn đau như sông cuộn biển gầm, hệt như toàn bộ cơm trưa ăn ban nãy đang quay cuồng bên trong. Anh ta không muốn nôn ra rồi bị mất mặt trước nhiều người như vậy, gắng gượng nuốt mấy thứ dơ bẩn xuống lại bụng. Sau đó, động tác này vừa kết thúc, anh ta đã phát hiện bản thân mình đã đánh giá cao khả năng chịu đựng của bản thân, cái mùi tanh tưởi khiến anh ta bị ép phun thẳng ra ngoài.

Ọe!

Đã nôn rồi thì không nuốt lại được nữa, Tôn Nhất Hoa phải nôn chừng một lúc lâu mới thấy dễ chịu hơn một chút. Tuy nhiên, lúc này anh ta lại càng trở nên chật vật hơn, cả người dính đầy chất nôn mửa, mùi khủng khiếp như mới đi ra khỏi bãi rác vậy.

“Anh Lâm!” Lê Long Phi đợi Tôn Nhất Hoa nôn hết xong mới vuốt đuôi chạy đến.

Tôn Nhất Hoa khó chịu không dậy nổi, duỗi thẳng tay ra với Lê Long Phi: “Ngốc ra đó gì nữa, còn chưa đỡ tôi dậy?”

“Dạ dạ.” Lê Long Phi nén cơn bài xích kéo anh ta đứng dậy, chưa đợi Tôn Nhất Hoa đứng vững đã vội vã buông tay ra, sợ dính chất nôn của Tôn Nhất Hoa vào người.

Vì Lê Long Phi buông tay quá nhanh, Tôn Nhất Hoa suýt thì ngã sấp xuống đất, giận dữ trừng mắt liếc anh ta một cái.

Lê Long Phi chột dạ rụt cổ lại: “Anh Lâm, anh không sao chứ?”

Không có việc gì mới là lạ!

Bây giờ thì Tôn Nhất Hoa có suy nghĩ muốn gϊếŧ Hoàng Tử Hiên luôn rồi. Nôn ra còn chưa tính, lại làm trò hề trước mặt nhiều người ngoài như vậy, quan trọng là Lê Mỹ Gia vẫn còn ở đây. Đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong cuộc đời Tôn Nhất Hoa, lại có người dám đối đãi với anh như vậy.

“Anh Lâm, anh đừng làm tôi sợ. Anh có cần đi bệnh viện không? Bây giờ tôi gọi xe cứu thương giúp anh.” Lê Long Phi thấy biểu cảm Tôn Nhất Hoa khó coi đến dọa người thì vội vã mò di động.

“Câm miệng, tới đây đỡ tôi!” Tôn Nhất Hoa bực bội quát lớn một tiếng.

Lê Long Phi lập tức không dám nói tiếp nữa, cũng không dám ngại cái bẩn của Tôn Nhất Hoa, vội vã đi qua giúp anh ta.

Nhờ sự giúp đỡ của Lê Long Phi, Tôn Nhất Hoa lại đi thong thả về sân, theo từng bước đi thì bụng anh ta lại đau hơn một chút, không cần nhìn cũng biết chắc chắn bên trong sưng đỏ lên cả rồi.

“Anh Lâm, Hoàng Tử Hiên hơi quá đáng rồi. Nó dám nhục nhã anh trước mặt nhiều người như vậy, cục tức này, cả tôi cũng không nuốt trôi được!” Lê Long Phi châm ngòi thổi gió bảo.

Tôn Nhất Hoa oán hận cắn răng: “Chưa có ai ở Long Thành dám đối đãi với tôi như vậy đâu, chắc chắn tôi sẽ khiến nó chết thật khó coi!”

Khóe môi Lê Long Phi thoáng qua một nụ cười khi thực hiện được âm mưu, nịnh nọt nói: “Anh Lâm, lúc nào cần tới tôi thì anh cứ nói.”

Tôn Nhất Hoa không hề phát hiện ra nụ cười âm hiểm của Lê Long Phi, vỗ vai anh ta mà bảo: “Đi theo tôi cho tốt, đợi sau khi tôi cưới chị cậu rồi, chắc chắn tôi sẽ giúp cậu ngồi vững trên vị trí chủ tịch tập đoàn!”

“Cảm ơn anh Lâm!” Khuôn mặt Lê Long Phi đầy vui sướng. Mặc kệ Lê Mỹ Gia chết hay là còn đó, thì đối với anh ta, tất cả đã chẳng còn uy hiếp gì nữa. Dù sao thì Hoàng Hùng Vĩ cũng sẽ không giao tập đoàn cho con rể nhà người khác, vì như vậy thì có khác gì chắp tay tặng tâm huyết cả đời cho người ta đâu?

Tôn Nhất Hoa khập khiễng đi tới chỗ Hoàng Tử Hiên, người này bóp mũi lại rồi lui nhanh ra sau, nhếch miệng cười: “Còn tỷ thí nữa không?”

“Hoàng Tử Hiên, rốt cuộc là anh đang chơi bóng hay đang đánh người vậy? Anh có biết anh Lâm có thể kiện anh vì tội cố ý gây thương tích không?” Không đợi Tôn Nhất Hoa lên tiếng, Lê Long Phi đã la lên trước.

“Bản thân không đỡ bóng được còn trách người ta mạnh quá, đúng là buồn cười!” Đội viên của Trịnh Dũng Hạo cười nhạo một tiếng.

“Rõ ràng là Hoàng Tử Hiên cố ý đánh bóng lên người đội trưởng đội chúng tôi!” Đội viên của Tôn Nhất Hoa quát.

Thấy hai bên vừa muốn ồn ào lần nữa, Trịnh Dũng Hạo đã lên tiếng ngăn cản: “Được rồi, đừng ồn ào. Nhất Hoa, có đánh nữa không?”

Lúc này Tôn Nhất Hoa đau đến mức không thẳng lưng lên nỗi, còn đánh mẹ gì nữa, chỉ đành lắc đầu đầy sự không cam lòng.

“Cậu không nói gì chính là tự động bỏ quyền, vậy cậu sẽ thua đó.” Trịnh Dũng Hạo nhắc nhở.

Tôn Nhất Hoa oán hận cắn răng, trừng mắt với Hoàng Tử Hiên giận dữ bảo: “Tôi chịu thua.”

“Anh chịu thua rồi, vậy bắt đầu đi.” Hoàng Tử Hiên nào để ý cái trừng mắt của anh ta.

“Cái gì?” Tôn Nhất Hoa nhướng mày.

Hoàng Tử Hiên bật cười một cái: “Anh Lâm đang muốn ăn quỵt đấy à? Không muốn thực hiện lời cược trước đó sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.