Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 413: 413: Sáu Con Một




“Anh nhất quyết muốn chơi như vậy ư?” Cậu Trần vẫn hỏi thăm ý kiến của Hoàng Tử Hiên một chút.
Hoàng Tử Hiên nhún vai, không thèm để ý nói: “Được thôi.”
Nhìn dáng vẻ không hề sợ thua của Hoàng Tử Hiên, cậu Trần cắn răng nói: “Được, thế thì chơi như vậy đi.

Tôi cược một triệu, các anh thì sao?”
“Tôi cũng một triệu.” Trương Tuấn Nhân đương nhiên cũng cược tiền chung.
“Vậy tôi cũng một triệu đi.” Ôn Kiếm Hoa cũng không nghĩ rằng Hoàng Tử Hiên có thể thắng.
Tất nhiên là những người khác đều rất tin tưởng Tiêu Đế, ai cũng vội vàng đặt cược một triệu.

Chỉ trong chốc lát, số tiền cược đã tăng vọt đến mười một triệu.

Nói cách khác, những tên công tử muốn cho Hoàng Tử Hiên nếm mùi vào ngày hôm nay đều đã cược một triệu mỗi người.
“Cậu Đế, xử nó.

Để nó xem xem cái gì gọi là không làm không chết.” Nhìn Hoàng Tử Hiên, cậu Trần nói với Tiêu Đế.
Giờ phút này, trong tay Tiêu Đế đang nắm số tiền đặt cược trị giá mười một triệu, nếu nói rằng không hề có áp lực thì đó là chuyện không thể.

Dù vậy, anh ta cũng không thấy áp lực cho lắm, dù sao thì đối thủ của anh ta chỉ là một tay chơi lắc xí ngầu bình thường không có tài nghệ.

Chỉ cần anh ta có thể lắc ra sáu con sáu thì sẽ tất thắng.

Mà trong mắt anh ta, lắc ra sáu con sáu vốn không phải là một việc khó.

Nghĩ vậy, Tiêu Đế nở nụ cười đắc ý, anh ta đặt cốc lắc xí ngầu lên đống xí ngầu rồi lắc mạnh một cái khiến cả sáu cục xí ngầu đều rời khỏi mặt bàn, động tác vô cùng ảo diệu.
“Chờ chút!” Lúc Tiêu Đế đang chuẩn bị lắc, Hoàng Tử Hiên bỗng nhiên cản lại.
“Làm sao? Sợ rồi nên muốn đổi ý à? Tôi nói cho anh biết, đừng có mơ, ở đây có rất nhiều người làm chứng, tiền đặt cược cũng đã lấy ra, bây giờ muốn đổi ý cũng đã chậm.” Thấy Hoàng Tử Hiên ngăn cản Tiêu Đế, cậu Trần lập tức nhắc nhở.
Hoàng Tử Hiên nhìn anh ta bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ nhiều chuyện rồi nói với Tiêu Đế: “Chi bằng ván này đổi cách đánh cược khác đi.”
Yêu cầu này vừa nói ra, đám công tử đã vội vàng dùng ánh mắt để hỏi anh muốn đổi cách đánh cược gì.
“Vẫn là so lớn nhỏ, chỉ là nếu ván này có ai trong chúng ta lắc ra số nhỏ hơn thì sẽ thắng, ngược lại thì thua.

Sao hả?” Hoàng Tử Hiên nói.
“Đếm số nhưng ai nhỏ thì ăn?” Cậu Trần cười nhạo: “Bởi vì hai ván trước đó anh đều lắc ra số nhỏ nên ván này vì muốn tăng cơ hội chiến thắng của mình mà đổi sang cách đánh cược khác có lợi hơn cho mình ư? Anh đúng là không biết xấu hổ.”
Ôn Kiếm Hoa cũng cười nhạo theo: “Chẳng lẽ mấy tên công tử hàng thật giá thật như anh đều không biết xấu hổ như vậy sao?”
“Có lẽ cả căn phòng chứa tiền mà anh ta nói đều chỉ kiếm được bằng những cách không biết xấu hổ đấy.” Trương Tuấn Nhân khinh thường nói.
Đám công tử còn lại cũng ra vẻ không đồng ý, duy chỉ có Tiêu Đế là nở nụ cười ý vị sâu xa, anh ta sảng khoái đồng ý nói: “Tôi đồng ý đổi sang cách đánh cược mà anh đã nói, chúng ta so xem ai nhỏ hơn thì sẽ thắng.”
“Cậu Đế…”
“Không sao, coi như là đang nhường anh ta chút đi.

Tất nhiên, nếu anh ta vẫn thua trong trường hợp đó thì cũng không thể trách chúng ta đã làm khó người ta được.” Tiêu Đế nở nụ cười tự tin với đám người cậu Trần.
Thấy Tiêu Đế đồng ý một cách sảng khoái, đám người cậu Trần lập tức biết ngay chuyện này cũng chỉ như một đĩa đồ ăn với anh ta nên không lo lắng gì nữa.

Họ ‘hừ’ một tiếng rồi nói: “Chỉ mong có vài người có thể tiếp tục lắc ra số nhỏ như vậy vào lần này.”
Hoàng Tử Hiên vẫn luôn không để ý đến lời cười nhạo của bọn họ, anh nhún vai nói với Tiêu Đế: “Vì lý do công bằng, cho anh lắc trước.

Anh mở cốc ra rồi tôi sẽ bắt đầu.”
Tiêu Đế ‘hừ’ cười, cốc lắc xí ngầu trong tay lại tiếp tục đung đưa.


Tầm mắt của mọi người đều không tự chủ được mà bị động tác lắc xí ngầu của anh ta hấp dẫn.
Thật vậy, nhìn Tiêu Đế lắc xí ngầu là một loại hưởng thụ.

Động tác của anh ta vừa lưu loát lại vừa ảo diệu, giống hệt như những thần bài trong mấy bộ phim đánh bạc.

Ném cốc lắc xí ngầu lên rồi lại xuống, sau đó còn không ngừng thay đổi chiêu thức tay lắc, cộng thêm vẻ ngoài của anh ta cũng có chút đẹp trai khiến người ta càng nhìn càng thấy hứng thú.
“Cậu ba, sao anh ra ngoài mà lại quên đeo mắt kính thế này.

Nào, mau lấy kính mắt đeo vào đi ạ, đây chính là mắt kính LOTOS được đặt riêng cho ngài từ bên nước ngoài đấy ạ.” Kim Kỵ Dung không hề thấy hứng thú trước màn trình diễn của Tiêu Đế, trái lại còn lấy ra một chiếc hộp mắt kính tinh xảo từ trong túi, sau đó lại lấy một cặp mắt kính từ trong hộp ra.
Bên này, lúc Kim Kỵ Dung vừa lấy mắt kính ra đã nghe thấy có người kinh hô: “Trời ơi, là kính nạm kim cương của LOTOS kìa!”
Theo tiếng hét kinh hãi ấy, tầm mắt của mọi người đều lập tức nhìn vào tay của Kim Kỵ Dung.

Chỉ thấy trong tay anh ta cầm một chiếc mắt kính không tròng có gọng bạch kim, hai bên gọng kính nạm đầy kim cường.

Kết hợp với ánh đèn trên đỉnh đầu, chiếc kính tỏa ra ánh sáng lập lòe, chói mắt đến lạ thường.
“Nạm nhiều như vậy á? Thật hay giả vậy?” Trương Tiểu Lệ cũng vô cùng bất ngờ, không nhịn được xích lại gần để quan sát.
“Đương nhiên là kim cương thật rồi, đây là kính nạm kim cương phiên bản giới hạn của LOTOS đó, ở hai bên gọng kính nạm tổng cộng 44 viên kim cương.

Từ khi được thành lập tới nay, đây chính chiếc mắt kính quý giá nhất của họ, trị giá 340 vạn tệ.” Kim Kỵ Dung rất hào phóng nói.
“340 vạn!” Trương Tiểu Lệ kêu lên: “340 vạn để mua một cặp mắt kính, đầu óc anh bị úng nước rồi à.”

Kim Kỵ Dung không để ý nói: “Nhiêu đó thì là cái gì chứ, đối với cậu ba nhà chúng tôi, 340 vạn còn chẳng bằng mưa bay.”
Vừa nói, anh ta lại giúp Hoàng Tử Hiên đeo mắt kính lên, vậy nhưng Hoàng Tử Hiên lại đưa tay chặn lại, tháo mắt kính ra rồi đeo lên sống mũi của Trương Tiểu Lệ.
Trương Tiểu Lệ chỉ cảm thấy sống mũi của mình trầm xuống như đang có 340 vạn tiền mặt đè trên đó.
“Không sai, chiếc mắt kính này nạm nhiều kim cương quá nên không hợp với đàn ông.

Vẫn là để cô đeo thì đẹp hơn, tặng cho cô đó.” Hoàng Tử Hiên nhìn Trương Tiểu Lệ thật kỹ, phát hiện khi đeo lên mặt cô, rốt cuộc chiếc mắt kính này cũng đã bộc lộ giá trị thật của nó.
“Tặng… Tặng cho tôi?” Cái miệng nhỏ nhắn của Trương Tiểu Lệ há to như một quả trứng gà.
“Cô đeo đẹp lắm.” Hoàng Tử Hiên ‘ừ’ một tiếng, dáng vẻ như thể anh không hề tặng cô một chiếc mắt kính trị giá 340 vạn mà chỉ là một chiếc mắt kính bắt chước có giá 34 tệ được bán ngoài vỉa hè, nói chung là cực kỳ khong thèm để ý.
Mọi người lại tiếp tục kinh hãi trước thái độ hào phóng của Hoàng Tử Hiên, bây giờ, những người vây xem đã tuyệt đối không dám nghi ngờ chuyện Hoàng Tử Hiên đang giả vờ là mình giàu.

Đầu tiên là nói mang là mang thẳng một triệu mặt đến, bây giờ lại là chiếc mắt kính LOTOS trị giá 340 vạn.

Nhãn hiệu mắt kính này đã có thể được coi là nhãn hiệu cao cấp đắt tiền nhất.

Trước kia, bọn họ chỉ được nhìn thấy trên quảng cáo, xung quanh vốn không hề có ai đeo những thứ thế này.
Không ngờ, đúng là không ngờ, lúc đầu, mọi người đều nhất trí cho rằng đây chỉ là một gã quê mùa nghèo nàn, thế mà trở mình một cái, anh lại biến thành người giàu có nhất ở đây.

Ngay cả một cặp mắt kính cũng đắt thành như vậy, thế thì há chẳng phải những món đồ khác đều có giá từ 8 chữ số trở lên sao!
Chiếc mắt kính này vừa xuất hiện đã khiến cho những người vốn đang nghiêm túc theo dõi Tiêu Đế lắc xí ngầu lập tức chuyển sang nhìn chiếc kính trên mũi Trương Tiểu Lệ.

Sau đó, bọn họ lại không khỏi không thừa nhận rằng cô gái ở bên cạnh Hoàng Tử Hiên này đúng là rất xinh đẹp.

Nhất là sau khi đeo chiếc mắt kính này vào, trên người cô lại toát thêm cái khí chất ưu nhã cao sang.
Chỉ dựa vào phần khí chất ấy thì Trương Tiểu Lệ đã đủ để đánh bại tất cả những cô gái chỉ biết làm màu kia, đừng nói là một triệu, ngay cả mười triệu cũng không đủ để xứng với nửa điểm trên người cô.
Thảo nào trước đó Hoàng Tử Hiên lại bảo rằng cô vô cùng quý giá, nếu bên cạnh bọn họ cũng có thể có được một người phụ nữ như vậy, bọn họ cũng sẽ không bao giờ lấy cô ra làm món hàng trao đổi.
Lúc này, người tức giận nhất chính là Tiêu Đế, anh ta vốn là nhân vật chính của toàn bộ nơi này, là tiêu điểm trong mắt tất cả mọi người.


Vậy nhưng tên vệ sĩ của Hoàng Tử Hiên lại lấy ra một chiếc mắt kính có giá trị không hề rẻ vào đúng lúc này, thành công đoạt đi toàn bộ danh tiếng của anh ta.

Khiến anh ta có cảm giác như mình đã bị quên lãng, thế thì sao anh có thể nuốt trôi cục tức này đây?
Bịch!
Trong lúc tức giận, Tiêu Đế đập mạnh cốc lắc xí ngầu xuống bàn đánh bạc.
Nghe thấy âm thanh ấy, mọi người mới kịp phản ứng, tiếp tục chuyển tầm mắt về phía Tiêu Đế.
Tiêu Đế thành công đoạt lại sự chú ý, trong lòng hơi đắc ý.

Trong đầu thì nghĩ rằng sau khi mở cốc lắc xí ngầu, tất cả mọi người sẽ phải tung hô anh ta.
“Cậu Đế, còn chờ cái gì nữa, mau mở cốc đi.” Đám người cậu Trần nóng lòng thúc giục.
Tiêu Đế nhìn Hoàng Tử Hiên, ánh mắt cực kỳ đắc ý như thể anh ta đã giành chiến.

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, anh ta từ từ mở chiếc cốc lắc ra.
Cạch!
Chiếc cốc vừa được mở ra, đám công tử xung quanh đã đồng thanh nói: “Sáu con một!”
“Thật sự là sáu con một, lần này cậu ba Hoàng thua rồi.”
“Ài, cậu Đế đúng là cậu Đế, bảo sao lại được phong danh là chiến thần đánh bạc.”
“Đúng vậy, lắc ra được sáu con một đã là tiêu chuẩn mà người bình thường như chúng ta không thể bì được rồi.”
“…”
Những người vây xem mồm năm miệng bảy nghị luận, có người thấy tiếc thay cho Hoàng Tử Hiên, có người lại thấy mừng cho Tiêu Đế, còn có người giữ ý kiến trung lập, cười cười không nói lời nào.
Sau một hồi sửng sốt, đám người cậu Trần đồng thời bật cười, mỗi người bọn họ cười nhạo nhìn về phía Hoàng Tử Hiên: “Cậu ba Hoàng, xin hỏi anh thua có phục không.

Hahaha…”
Tiêu Đế cũng lạnh giọng cười một tiếng, dương dương đắc ý nhìn Hoàng Tử Hiên: “Đôi khi không nên tự cho rằng bản thân thông minh, không thì sẽ giống như bây giờ, tự trói chính mình.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.