Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 49



Các nhân viên an viên an ninh lại một lần nữa đồng loạt lắc đầu: “Chúng tôi không đi, chúng tôi không phải đối thủ của anh ta!”

“Mẹ nó, uổng công ông đây đối xử tốt với các người như vậy!” Đội trưởng đội bảo an vừa nghe thấy mấy lời này của bọn họ, bực bội thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu.

Các nhân viên an ninh bị đội trưởng mắng đến đỏ mặt, nhưng lại thật sự không dám tiến lên chịu chết, lỡ như gãy tay gãy chân gì đó thì lỗ to.

Thấy mắng mỏ cũng chẳng tác dụng gì, đội trưởng đội bảo an cả giận: “Nhờ người không bằng dựa mình, ông đây liều mạng với mày!”

Nói xong bèn ôm chặt lấy chân Tần Mạc, dùng sức siết lấy, ông ta cũng tính xong hết rồi, nếu Tần Mạc không né tránh thì ông ta có thể bẻ gãy chân anh.

Tần Mạc khẽ lắc đầu, căn bản không né không tránh, cứ mặc kệ ông ta dùng sức ôm chân mình.

Đội trưởng đội bảo an thấy Tần Mạc không né tránh, tức khắc vui sướng vô cùng, ông ta dùng hết sức ôm chân anh mà vặn theo ngược chiều kim đồng hồ, bên tai đã chuẩn bị tốt để nghe thấy tiếng răng rắc.

Nhưng một lần nữa, Tần Mạc lại khiến ông ta thất vọng rồi! Chẳng những âm thanh đoán trước không vang lên mà eo của ông ta lại truyền đến một cơn đau đớn. Ngay sau đó, ông ta không tự chủ được phải buông lỏng chân Tần Mạc ra, đồng thời toàn bộ thân thể vèo một tiếng bị Tần Mạc ném ra ngoài.

Vèo vèo…

Thân hình cường tráng ma sát với không khí tạo nên âm thanh chói tai, sau đó là một tiếng ầm vang lên, cơ thể hai trăm bốn mươi cân nện lên trên bàn, cái bàn gỗ yếu ớt kia đã bị đập nát.

Đội trưởng đội bảo an kêu rên đau đớn, ôm phần sườn eo lăn qua lộn lại.

“Cậu, cậu, cậu…” Giám đốc kinh doanh bị dọa trợn mắt trừng trừng, há miệng cả nửa ngày cũng không dám nói ra lời nào tàn nhẫn, ông ta đã bảo giờ nhìn thấy nhân vật nào lợi hại đến vậy đâu, bị dọa đến mức tiểu luôn ra quần!

Đôi nam nữ kia cũng sợ vỡ mật, không ai nghĩ rằng Tần Mạc có thể bạo lực như vậy. Một đội trưởng đội bảo an to con là thế nhưng trước mặt anh lại yếu ớt hệt như pha lê, càng miễn bàn đến người tay trói gà không chặt như bọn họ.

“Cậu, cậu đừng làm bậy! Tôi, tôi cảnh cáo cậu, tôi có người quen ở Cục Cảnh sát. Cậu, cậu không được đụng đến tôi, tôi, tôi sẽ khiến cậu có đi mà không có về đấy!” Người đàn ông vừa thấy tầm mắt Tần Mạc chuyển về phía mình thì sợ hãi run rẩy, vội vàng buông lời hung ác.

Tần Mạc nghe xong thì vui vẻ hẳn, tủm tỉm cười hỏi: “Hôm qua cũng có người nói hết như anh vậy, gã ta còn nói dượng gã là Cục trưởng Cục cảnh sát, anh biết bây giờ gã đang ở đâu không?”

“Ở, ở đâu?” Người đàn ông lui về phía sau nửa bước, cả gan hỏi.

“Bệnh viện.” Ánh mắt Tần Mạc trầm xuống: “Bị tôi bẻ gãy năm ngón tay, dẫm đứt xương cổ tay, nhét nửa chai rượu vào cổ họng, lúc gã đang sống dở chết dở thì bị dượng gã là Cục trưởng Cục cảnh sát đưa đi.”

Shh…

Giọng nói Tần Mạc thốt ra khiến toàn bộ người ở lầu một hít ngược một hơi khí lạnh, như phản xạ có điều kiện mà nhét tay mình vào trong túi, giống như sợ Tần Mạc vừa nhìn không hợp mắt sẽ lập tức bị bẻ gãy.

Người đàn ông và giám đốc kinh doanh cách Tần Mạc gần nhất càng sợ đến mức lùi về sau liên tục, vì đột nhiên mất đi sự chống đỡ mà cô gái trẻ suýt chút ngã khỏi ngực người đàn ông. Cô ta phẫn nộ giậm chân nói: “Các người đừng nghe anh ta nói xạo, nếu anh ta thật sự đánh cháu trai của Cục trưởng Cục cảnh sát thì sao còn đứng ở đây được? Rõ ràng là khoác lác, hù dọa!”

Cô gái trẻ vừa nói như vậy, những người bị dọa sợ kia cũng lập tức lấy lại phản ứng. Nói đúng lắm, đánh cháu trai của Cục trưởng Cục cảnh sát thì sao có thể bình yên vô sự được, ai mà tin!

“Nói cứ y như thật vậy, suýt chút nữa đã bị anh ta hù dọa!”

“Không phải ư, nhìn anh ta tuấn tú lịch sự như vạy, thì ra cũng chỉ là một kẻ ba hoa khoác lác!”

“Người trẻ tuổi bây giờ, haiz, thật quá nóng nảy!”

“…”

Mọi người mồm năm miệng mười chỉ chỉ trỏ trỏ Tần Mạc, hiển nhiên không ai tin tưởng vào lời nói của Tần Mạc.

“Hừ, xem anh tiếp tục khoác lác thế nào!” Cô gái trẻ thấy lời mình nói có hiệu quả, dào dạt đắc ý nói.

Tần Mạc thực sự cạn lời, không hiểu được vì sao anh nói thật mà chẳng ai chịu tin. Đang nghĩ có nên lấy người đàn ông kia hoặc giám đốc kinh doanh ra chứng minh không thì thấy một người đàn ông hơn ba tuổi đang đi về phía mình.

“Anh Tần cũng đến xem xe à!”

Nghe thấy đối phương hình như biết mình, Tần Mạc kỳ quái nói: “Anh biết tôi? Hình như tôi không biết anh.”

“Ha ha, anh Tần không biết tôi, nhưng tôi đã từng chứng kiến uy phong của anh Tần đấy! Tối hôm qua, lúc anh đánh Hùng Bá, tôi cũng ở hiện trường. Nói thật, lúc ấy còn đổ mồ hôi lạnh thay anh. Dượng của Hùng Bá kia Cục trưởng Cục cảnh sát, chúng tôi đều cho là anh gặp xui xẻo đến nơi rồi. Không nghĩ tới, cuối cùng Cục trưởng xuất hiện, kết quả lại đảo ngược.” Người này lập tức bắt chuyện.

Lời nói người này vừa thốt ra, những người vừa khinh bỉ Tần Mạc khoác lác bỗng ngây ngẩn cả người. Nghe ý tứ của lời này, Tần Mạc quả thật đã đánh cháu trai của Cục trưởng Cục cảnh sát!

Giờ phút này, đến cả cô gái trẻ kia cũng ngây ngẩn cả người. Cô ta khiếp sợ há hốc miệng, một hồi lâu cũng chưa phản ứng.

“Sao mà ngeh vãn thấy không tưởng tượng nổi nhỉ, người này không phải do anh ta thuê chứ?” Trong đám người có ai đó nhỏ giọng nói thầm.

Giọng nói của kẻ kia tuy nhỏ nhưng trong hoàn cảnh này lại có hơi đột ngột, thế nên cô gái trẻ kia vừa nghe thấy thì lập tức hứng phấn đến sáng hết cả mắt, lập tức nói: “Không sai, chắc chắn anh là do anh ta thuê! Cả đám hai người chắc chắn là đồ lừa đảo chuyên đi lừa gạt!”

“Thưa cô, mong cô chú ý cách nói chuyện! Vị họ Lý này là khách ahnfg VIP của trung tâm BMW chúng tôi, bản thân anh ấy cũng là tổng giám đốc của một công ty niêm yết, anh ấy cần gạt ai sao?” Giám đốc kinh doanh chuyên phục vụ người đàn ông này vừa nghe thấy mấy lời kia xong bèn vội vàng chứng minh.

Ở đây có một vài giám đốc kinh doanh không quen biết người đàn ông này, bởi vậy trong lòng rất rõ ràng rằng, tổng giám đốc Lý sẽ không giúp Tần Mạc lừa người ta, hơn nữa, người có thể khiến tổng giám đốc Lý xưng hô “vị này” há có thể là một kẻ phàm phu tục tử!

“Ha ha, tôi là tổng giám đốc công ty mậu dịch Thế Đạt – Lý Lượng. Việc ban nãy tôi đều nhìn thấy cả rồi, là cô gái này đâm anh Tần trước, di động của cô ta cũng do cô không cầm chắc mà rơi xuống đất, theo lý thuyết thì không liên quan đến anh Tần. Các người không chỉ trả đũa mà còn nhục nhã anh Tần, nếu anh Tần kiện ra tòa thì có đi mà không có về chính là các người!” Lý Lượng nghiêm giọng chứng minh cho Tần Mạc.

Công ty mậu dịch Thế Đạt!

Những người mở công ty ở đây có ai chưa từng nghe thấy tên của công ty này! Đó chính là công ty mậu dịch lớn nhất Long Thành, Lý Lượng thân là tổng giám đốc của công ty mậu dịch Thế Đạt, giá trị con người cũng phải trên trăm triệu. Một kẻ có tiền và địa vị như vậy tuyệt đối không thể nào là kẻ lừa đảo được!

Bởi vậy, người trẻ tuổi mặc đồ chợ này, giá trị con người và địa vị của anh ta, thấp nhất cũng ngang hàng với Lý Lượng, bằng không sao Lý Lượng có thể tự hạ thấp bản thân mình mà gọi anh ta một tiếng “anh Tần” chứ!

Sau khi Lý Lượng nói ra thân phận, hầu như tất cả mọi người đều không dám nghi ngờ Tần Mạc nữa. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần Mạc không còn khinh thường, cũng không còn coi khinh, hoàn toàn đổi thành ngưỡng mộ và kính sợ. Dù gì thì Tần Mạc đánh cháu trai Cục trưởng Cục cảnh sát xong mà vẫn bình yên vô sự, vậy nếu muốn bóp chết bọn họ thì cũng như chơi trò chơi thôi.

“công ty mậu dịch Thế Đạt cái gì? Anh nói bản thân mình là ai thì chính là người đó sao? Ai có thể chứng minh thân phận của anh?” Đang lúc tất cả mọi người không ai dám tùy tiện lên tiếng, giọng nói nghi ngờ và khó chịu của cô gái trẻ kia lại vang lên.

Chát!

Cô gái trẻ vừa nói xong thì đã bị người đàn ông của mình hung dữ tát cho một cái.

“Anh làm gì đó, nhìn cho rõ người rồi đánh chứ! Em là…”

“Cô câm miệng cho tôi! Có phải cô muốn hại chết tôi không?” Người đàn ông không đợi cô gái trẻ kêu xong, một tay đã kéo cô ta về phía sau.

Công ty mậu dịch Thế Đạt chính là khách hàng lớn của công ty nhỏ của ông ta, mỗi năm chỉ cần tiếp nhận một đơn đặt hàng của Thế Đạt là đã đủ để ông ta kiếm được lợi nhuận siêu khổng lồ. Hiện tại Thần Tài ở ngay trước mặt ông ta, nên dù có đánh chết ông ta thì ông ta cũng không dám hó hé.

“Ông Triệu!” Cô gái trẻ thấy ông ta còn mắng mình, phẫn nộ dẫm chân kêu lên.

Người đàn ông không nói hai lời lại quay sang cho cô ta một bạt tay: “Tôi nói cô câm miệng lại cô có nghe hay không? Còn dám nói thêm lời nào, ông đây đánh chết cô!”

Cô gái trẻ bị ánh mắt cảnh cáo của ông ta dọa sợ đến tim đập thình thịch, oan ức che lại gương mặt bị ăn hai cái tát, khụt khịt không dám lên tiếng nữa.

Thấy cô ta ngoan ngoãn như vậy, người đàn ông mới xoay người, xin lỗi Lý Lượng: “Thật sự xin lỗi tổng giám đốc Lý, là cô ta không hiểu chuyện! Anh rộng lượng xin đừng so đo với cô ta!”

Lý Lượng không quen biết ông ta, cũng không hỏi ông ta là ai, nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Ông xin lỗi tôi làm cái gì? Người mà các người đắc tội cũng không phải tôi. Có so đo hay không thì còn phải xem ý của anh Tần.”

Người đàn ông nghe xong lời này, căn bản không dám tiếp tục xem thường Tần Mạc nữa, bèn vội vàng xin lỗi anh: “Anh Tần, thật sự xin lỗi! Đều do tôi có mắt không tròng, mong anh tha thứ!”

“Ha ha, đồ quê mùa giống như tôi đây, xứng đáng bị người thành phố các người bắt nạt.” Tần Mạc nhếch môi, cười lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.