Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 6



Sau khi Trương Tiểu Lệ đi ra phòng thẩm vấn, lập tức đi tìm cục trưởng. Trong tay cô cầm cái huân chương mà Hoàng Tử Hiên vừa lén đưa cho mình, bên tai còn vang vọng lời dặn dò của Hoàng Tử Hiên.

“Cầm cái huân chương này đi tìm trưởng cục của các người, ông ta sẽ biết nên làm như thế nào.”

Trương Tiểu Lệ cũng không kịp suy nghĩ huân chương này là vật gì, chỉ vội vàng chạy về hướng văn phòng cục trưởng, cô tới nơi còn chưa kịp gõ cửa thì đã hấp ta hấp tấp xông vào.

“A…”

Trương Tiểu Lệ vừa đẩy cửa ra, chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai.

Trưởng cục cảnh sát cũng sợ đến mức toàn thân run lên một cái.

Trương Tiểu Lệ căn bản không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, bản thân cô cũng sợ đến mức vội vàng quay người đi rồi giải thích: “Cục trưởng, thật xin lỗi, ông yên tâm, tôi không nhìn thấy cái gì cả.”

Triệu Quốc Thành sắp bị làm cho tức chết, ông ta vội vàng đẩy bí thư ra, kéo khóa quần lên.

Bí thư cũng hốt hoảng sửa sang lại áo rồi vội vã chạy ra ngoài.

“Trương Tiểu Lệ! Tốt nhất là cô có chuyện gì cực kỳ quan trọng phải báo cáo.” Triệu Quốc Thành phẫn nộ đến mức giọng cao lên gấp mười lần.

Trương Tiểu Lệ bị chấn động đến mức màng tai phát đau, âm thầm cắn răng chửi mình thật quá hấp tấp. Cô vội vàng xoay người đưa cái huân chương trong tay lên: “Cục trưởng, có người nhờ tôi giao cho ông.”

“Cái gì vậy?” Triệu Quốc Thành không vui nhận lấy huân chương, đưa đến trước mắt nhìn kỹ.

Soạt!

Trương Tiểu Lệ chỉ thấy Triệu Quốc Thành mới liếc nhìn một cái đã nhảy bắn lên, sau đó ông ta kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Bảo quốc Huân chương!”

“Bảo quốc Huân chương?” Trương Tiểu Lệ khó hiểu: “Bảo quốc Huân chương là cái gì?”

Triệu Quốc Thành có rảnh đâu mà giải thích với cô, vội vàng hỏi: “Ai bảo cô giao cho tôi? Người đâu?”

“Anh ta đang ở phòng thẩm vấn, đội trưởng đang muốn dùng tư hình với anh ta.” Trương Tiểu Lệ vội trả lời.

“Cái gì!” Triệu Quốc Thành thiếu chút nữa đã té xỉu, cũng không tức giận với Trương Tiểu Lệ nổi nữa, ông ta vội vàng lôi cô ra ngoài: “Mau mau mau, mau dẫn tôi đi. Muốn chết muốn chết, con mẹ nó có phải Ngô Đống Lương muốn hại chết tôi hay không?”

Trương Tiểu Lệ hoàn toàn nghe không hiểu Triệu Quốc Thành đang nói gì, nhưng cô cũng biết hiện tại không phải lúc để hỏi nên vội vàng dẫn ông ta đến phòng thẩm vấn.

Lúc này trong phòng thẩm vấn không xảy ra cảnh tượng mà Trương Tiểu Lệ lo lắng. Chỉ thấy Hoàng Tử Hiên đang cầm trong tay một côn điện, đi tới đi lui trước mặt Ngô Đống Lương và hai tên cảnh sát. Thỉnh thoảng côn điện không cẩn thận cọ qua ba người bọn họ một cái, cũng đủ để bọn họ kêu to một hồi.

Lúc này ba người ôm đầu ngồi xổm trong góc tường, cả đám mặt mũi bầm dập, hiển nhiên là vừa bị đánh một trận. Mà Hoàng Tử Hiên hành hung bọn họ đang nhàn nhã vênh váo mà hỏi: “Biết sai rồi chưa?”

“Hoàng Tử Hiên, con mẹ nó đừng có… A…” Ngô Đống Lương há miệng muốn mắng Hoàng Tử Hiên, nhưng côn điện lập tức chào hỏi ông ta một cái, chích cho ông ta ngã thẳng xuống đất run rẩy.

“Phiền nhất là loại người ăn phân không đánh răng, miệng vừa dơ vừa thối.” Hoàng Tử Hiên chỉ một ngón tay vào hai người còn lại: “Các người thì sao?”

Làm sao hai tên cảnh sát còn dám lên mặt với Hoàng Tử Hiên, vội vàng nhận lỗi: “Cậu cả Hoàng, chúng tôi biết sai rồi.”

Rẹt!

Hoàng Tử Hiên cầm côn điện chích cho mỗi người một cái: “Ở nhà, tôi đứng hàng thứ ba, các người gọi tôi là cậu cả Hoàng, vậy thì hai người anh của tôi ở đâu hả?”

Hai viên cảnh sát bị giật đến toàn thân run rẩy: “Dạ dạ dạ, cậu ba Hoàng, chúng tôi biết sai rồi.”

“Sai ở đâu hả?” Lúc này Hoàng Tử Hiên mới vừa lòng.

“Sai là không nên vu oan cho ngài.”

Hai người đồng thanh mà nhận sai.

Ngô Đống Lương giận dữ: “Hai thằng phản đồ các người! Hoàng Tử Hiên, mày có biết mình đang làm gì không, mày làm vậy là phải ngồi tù.”

“Tôi xem ai dám bắt anh ta ngồi tù!”

Ngô Đống Lương vừa dứt lời, chợt nghe rầm một tiếng, cửa phòng thẩm vấn đã trực tiếp bị đá văng ra.

Vừa thấy người đi vào là Triệu Quốc Thành, Ngô Đống Lương như con chuột oạch một tiếng mà lủi qua, ôm đùi Triệu Quốc Thành khóc lóc như trời sập: “Cục trưởng ơi, anh đã tới rồi, anh nhìn tôi xem, nhìn tôi bị đánh đây này. Người này rất to gan, không bắt anh ta lại nhốt vài năm thì sẽ có lỗi với nhân dân quần chúng.”

“Cút, ông đây nhốt anh lại trước thì có.” Triệu Quốc Thành hất một cái đẩy Ngô Đống Lương ra rồi mắng: “Đồ không có mắt, người nào cũng dám bắt, anh chán sống rồi hay sao?”

Mắng xong, ông ta vội vàng đi về hướng Hoàng Tử Hiên, cúi đầu khom lưng đưa trả Bảo quốc Huân chương: “Anh Tần, anh bị oan ức rồi. Đều là cấp dưới dạy dỗ không nghiêm, mới gây ra chuyện như thế này.”

Trong lòng Ngô Đống Lương lập tức lộp bộp.

Cục trưởng kính trọng gọi thanh niên này một tiếng anh Tần, còn tự xưng là cấp dưới!

Chẳng lẽ thân phận của Hoàng Tử Hiên này còn lớn hơn cả cục trưởng hay sao?

Lúc này không chỉ Ngô Đống Lương và hai tên cảnh sát, mà Trương Tiểu Lệ cũng vô cùng khiếp sợ, một cái huân chương nho nhỏ có thể làm cục trưởng của bọn họ khúm núm, thật sự không thể tin nổi.

“Ông là cục trưởng phân cục này?” Hoàng Tử Hiên liếc nhìn Triệu Quốc Thành một cái, cất Bảo quốc Huân chương đi rồi hỏi.

“Dạ dạ dạ, anh Tần, anh có gì sai bảo?” Triệu Quốc Thành nịnh nọt mà hỏi.

Hoàng Tử Hiên nhìn lại Ngô Đống Lương, lộ ra hai hàng răng trắng: “Đại đội trưởng Hồ, việc này là ông nói hay là tôi nói đây?”

Ngô Đống Lương sợ đến mức toàn thân run lên, run cầm cập nói không ra lời.

“Rốt cuộc là như thế nào? Đang yên đang lành tại sao các người lại bắt anh Tần về đây? Còn to gan dám dùng tư hình với anh ta.” Triệu Quốc Thành thấy Ngô Đống Lương không dám nói, lập tức hiểu ra là có chuyện gì, ông ta tức giận xoay người đạp mạnh vào Ngô Đống Lương một cái.

“Hay là để tôi nói đi.” Trương Tiểu Lệ cũng không sợ đắc tội Ngô Đống Lương, cô dùng dăm ba câu đã thuật lại chuyện đã xảy ra cho cục trưởng biết.

Triệu Quốc Thành vừa nghe là biết ngay có mờ ám, lập tức tức giận muốn đạp chết Ngô Đống Lương: “Thằng khốn này, rõ ràng là có người muốn hãm hại anh Tần, anh Tần là người có được Bảo quốc Huân chương, làm sao anh ta lại đi gϊếŧ người, thật là hồ đồ.”

Mắng xong, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, cẩn thận mà nhận lỗi: “Anh Tần, mấy tên này có mắt như mù, xin anh người lớn đừng chấp nhất, đừng so đo với bọn họ. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại bọn họ. Ngày mai sẽ cho bọn họ đến đội cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ, phải tự kiểm điểm bản thân.”

Hoàng Tử Hiên cũng lười so đo với bọn họ, một đám côn trùng có hại mà thôi, anh cũng không phải dũng sĩ diệt ma, chỉ cười ha ha hai tiếng: “Bây giờ mọi chuyện rõ ràng chưa? Tôi có thể đi được chưa?”

“Rõ ràng rõ ràng.” Triệu Quốc Thành vừa thấy Hoàng Tử Hiên không truy cứu việc này, vội vàng nháy mắt với Ngô Đống Lương: “Ba người các anh còn không cảm ơn anh Tần khoan dung độ lượng.”

Hiện giờ Ngô Đống Lương đã hoảng sợ muốn chết, làm sao còn dám kiêu ngạo, vội vàng cúi thấp đầu nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, anh Tần.”

“Cám ơn anh Tần.” Hai tên cảnh sát cũng lập tức nói.

Hoàng Tử Hiên lạnh lùng cười, ném côn điện lại rồi đi ra ngoài.

Triệu Quốc Thành vội vàng đi theo tiễn đưa.

Lúc này trong đại sảnh đồn cảnh sát, Lê Mỹ Gia và luật sư của cô đang thương lượng với cảnh sát về việc này. Có lẽ là tranh cãi, thương lượng không có kết quả nên Lê Mỹ Gia nói: “Chuyện này là do tôi gây nên, không có liên quan đến Hoàng Tử Hiên. Anh ta chỉ là tài xế của tôi, các người thả anh ta ra đi, tôi sẽ ở lại đồn cảnh sát đến khi nào các người điều tra rõ ràng chuyện này.”

Đúng lúc Hoàng Tử Hiên đi ra thì nghe thấy Lê Mỹ Gia nói như vậy, vì không muốn liên lụy mình mà cô thà bị giam ở đồn cảnh sát, trong lòng anh không khỏi có chút cảm xúc khác thường. Bình thường gặp phải chuyện như thế này, không phải cô chủ sẽ đổ hết lên người tài xế hay sao?

“cô Lê, cô đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi cũng làm việc theo lệnh thôi.” Viên cảnh sát khó xử mà nói.

Lê Mỹ Gia nhướng mày, nhường một bước mà yêu cầu: “Vậy tôi cũng có thể gặp anh ta một chút đúng không?”

“Muốn gặp tôi đến vậy à?” Tiếng nói mang theo ý cười của Hoàng Tử Hiên vang lên từ phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.