Một ngày nọ, tôi và đồng chí 187 cùng đi ra ngoài, điểm đến không xa lắm, chỉ cần ngồi mấy trạm xe buýt là tới.
Đứng đợi ở trạm xe buýt không bao lâu thì xe tới gần, dừng lại.
Lên xe, tôi giương mắt nhìn quanh, hành khách không đông lắm, còn rất nhiều chỗ trống. Hai chúng tôi tìm được hai ghế trống cạnh nhau, ngồi xuống.
Khoảng mười phút sau, loa thông báo: “Chuẩn bị tới trạm XXX.”
Tôi giật mình, vội vàng đeo túi xách rồi đứng lên, đi tới cửa sau, đứng chờ xuống xe. Đúng một lát thấy có gì đó sai sai, tôi ngoái đầu thì thấy đồng chí 187 vẫn ngồi im nhìn mình.
Tôi:?
Tôi rất khó hiểu, đang định hỏi anh vì sao không xuống xe nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng thì vị đại ca ấy đã lên tiếng trước. Anh hỏi: “Em làm gì thế?”
Tôi: “… Sắp tới trạm mà?”
187 nói: “Không phải.”
“…” Tôi mới nhận ra là chuẩn bị tới trạm. Im lặng im lặng, không thể làm gì khác, dưới ánh mắt kỳ lạ của hành khách trên xe, tôi vờ như không có gì, đeo túi xách đi tới chỗ anh rồi ngồi xuống.
187 thong dong nhìn thẳng, chốc lát sau mới thình lình ghé sát vào tôi, nói: “Biết mình ngốc cỡ nào chưa?”
Tôi: “…”
Thấy em nhớ sai trạm mà anh còn không biết đường gọi em lại, ở đó mà còn mặt dày cà khịa!
***
[5] – Khác biệt
Khi nhắn tin Wechat, đồng chí 187 không bao giờ dùng meme, cũng không dùng tin nhắn thoại. Một lần nọ khi đang nhắn tin tán gẫu thì tôi vui miệng nói đến chuyện đó.
Tôi: Sao anh không gửi tin nhắn thoại cũng không dùng meme?
Sau đó tôi lại gửi meme hình con vịt.
Hồi lâu sau 187 vẫn không trả lời…
Lại hồi lâu sau, lần đầu tiên anh gửi meme cho tôi, lại còn là con gấu cầm bó hoa to.
Tôi: …
Lúc ấy, tôi hiểu ra có lẽ thanh niên này lâu trả lời là vì bận lên mạng tìm meme.
Tôi gửi tin nhắn thoại: “Cảm ơn hoa của anh nha!”
Lại chờ 187 một hồi, sau đó khung chat hiện ra tin nhắn thoại do anh gửi.
Mở ra nghe, không có tiếng gì cả, giống như là muốn thu tin nhắn thoại để gửi nhưng chưa kịp nói gì thì đã trượt tay gửi đi vậy.
Tôi trả lời:???
Sau đó nữa, đồng chí 187 gửi tin nhắn thoại tới, tôi mở lên nghe, giọng anh rất hay, lịch sự như khi gặp anh vậy. Anh nói: “Anh không biết gửi tin nhắn thoại. Em muốn nghe nên mới học cách gửi.”
Tôi: …
Anh lớn hơn em bốn tuổi, không hiểu từ ngữ thịnh hành trên mạng thì thôi, đến cả gửi tin nhắn thoại mà cũng không biết? Sự khác biệt giữa hai chúng ta nghiêm trọng quá đấy, anh y như người trên núi vậy.
*
187 làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, hầu như ngày nào cũng vậy, nhưng vì tôi là cú đêm nên anh cũng bị ảnh hưởng từ tôi. Một buổi tối nọ, chúng tôi mải trò chuyện mà quên luôn giờ giấc, nói đến tận khuya.
187: Em nên đi ngủ rồi.
Tôi: Lạnh lùng.
187: … Lạnh lùng với em bao giờ?
Tôi: Không chúc ngủ ngon.
187: Ngủ ngon.
187: Tiểu tiên nữ.
Tôi đỏ mặt, nhắn lại: Ngủ ngon, cụ già.
187: …
***
[6] – Thích
Lại sau một lần gặp nhau, phương thức liên lạc của 187 với tôi từ nhắn tin Wechat biến thành gửi tin nhắn thoại, sau đó nhanh chóng phát triển thành gọi video. Một lần nọ, anh bỗng bất ngờ gọi video cho tôi.
Lúc đó tôi đang đắp mặt nạ, tóc bết dầu có thể lấy đi xào đồ ăn, dáng vẻ dữ tợn, vô cùng gớm ghiếc. Vì phép lịch sự và gánh nặng hình tượng, tôi dứt khoát từ chối cuộc gọi.
Tôi gửi tin nhắn cho anh: Em chưa gội đầu.
187 trả lời: Có phải là chưa thấy bao giờ đâu.
Tôi: Em đang đắp mặt nạ, không giấu gì anh, xấu lắm, xấu kinh dị [mỉm cười]
187: Không sao.
…
Sau đó, trong lúc tôi gỡ mặt nạ và đi rửa mặt thì anh kiên nhẫn gọi thêm mấy cuộc, bấy giờ, sau một phen đấu tranh nội tâm dữ dội, tôi chấp nhận cuộc gọi, ngượng ngùng nói với nhau đôi ba câu, tôi lặng lẽ phóng to khung hình của mình ra toàn màn hình, cẩn thận đánh giá. Chậc, mặt mộc, tóc mái bị cột thành một nhúm trên đầu, xấu đến mức khiến tôi khiếp sợ lập tức chuyển lại thành khung hình nhỏ.
Tôi không chịu nổi nữa, nói: “… Em cúp nhé.”
187 nhìn tôi, nói: “Ngắm thêm lát nữa.”
Tôi muốn quỳ lạy với vị đại ca này luôn: “… Không phải chứ, bảo này, em xấu thế này thì anh ngắm cái gì không biết.”
187 cười, nói: “Đẹp mà.”
Tôi: …?
187: “Anh thích.”
Ế, bộ chúng ta thân thiết lắm sao?
***
[7] – Xem phim
Nhiều ngày sau, rốt cuộc tôi và đồng chí 187 cũng nghênh đón buổi “đi xem phim riêng” mà anh đã nhắc đến trong ngày xem mắt đầu tiên của chúng tôi. Lúc đó phim “Đại nhân vật” do Vương Tấn và Bao Bối Nhĩ đóng đang hot nên chúng tôi đi xem phim này.
Suốt buổi, 187 thỉnh thoảng đút bỏng ngô cho tôi ăn. Ban đầu tôi từ chối một hai lần nhưng vô ích nên bèn ăn mấy miếng, sau đó cứ thấy ngại ngại, hỏi anh: “Anh hay săn sóc người khác lắm ạ?”
187: “Không có.”
Tôi: “Ơ?” Thế anh đang săn sóc heo đó à?
187: “Anh nghĩ em cần được săn sóc.”
Tôi: “…”
Xem phim xong, tôi chẳng nhớ gì về nội dung phim, chỉ biết nam chính Bao Bối Nhĩ bầm dập bị đưa lên tòa.
Khi ấy là giờ ăn tối, tôi muốn ăn lẩu, vậy là hai chúng tôi tới quán lẩu, vừa ăn vừa trò chuyện với nhau. Tôi tìm đủ đề tài, hỏi về chuyện của anh với bạn gái cũ, lại hỏi nghề nghiệp của những cô gái mà anh từng xem mắt trước kia, anh nói có nữ quân nhân, giáo viên, nhân viên ngân hàng, nhân viên văn phòng, đủ hết.
Tôi tò mò: “Thế sao không thành?”
187 đáp: “Anh kén chọn.”
Tôi lúng túng: “Ồ.”
187 lại chợt nói: “Anh nghĩ đó là số mệnh.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh: “Là sao?”
187: “Để anh gặp em.”
Tôi: …
Tôi nghĩ ngợi chốc lát, để giảm bớt bầu không khí gượng gạo, bèn gật đầu hùa theo lời anh: “Hôm add Wechat anh là ngày 25 tháng 12, đúng sinh nhật em, lúc đó em cũng cảm thấy rất thần kỳ.”
187 nhìn tôi, trầm tư hồi lâu, chợt nói: “Là thế này, anh thích em.”
Tôi: …
Tôi:???
Tôi ngây ra như phỗng vì câu nói của anh.
187: “Em hỏi anh nhiều rồi, giờ đến lượt anh hỏi em. Em có thích anh không?”
Tôi: …
Anh nhảy cóc thế này có phải hơi quá đà rồi không?
Tôi hóa thành pho tượng. Trời đất chứng giám, nhật nguyệt chứng giám, cuộc đời này tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được một vị đại ca lệch sóng não tỏ tình khi miệng mình dính đầy dầu mỡ.
Tôi lẳng lặng lấy giấy ăn lau miệng, im lặng một hồi, nhắc nhở anh: “Chúng ta mới gặp nhau bốn lần, từ lúc bắt đầu quen biết tới bây giờ là tròn hai mươi ngày. Hơn nữa bạn anh nói anh rất khó thân thiết, với cả cách anh nói chuyện trên Wechat tạo cảm giác anh không phải là người thẳng thừng…”
187 nói: “Meme và tin nhắn thoại, vì em nên anh mới học cách dùng. Đó là vì anh không muốn khiến em cảm thấy xa cách với anh.”
Tôi bị cắt ngang, lắp ba lắp bắp rặn ra hai câu: “… Vậy ạ. Thì…”
187 như phát giác ra điều gì, nhíu mày: “Ý em là em không thích anh?”